Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 380




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Phượng Vu Phi cười khẽ lắc đầu.

Điều này làm cho Lan phi lạnh mặt, ngũ quan hơi vặn vẹo nói: "Ngươi cười cái gì?"

Phượng Vu Phi khẽ cười: "Ta cười ngươi đến giờ này vẫn còn vọng tưởng. Ngươi còn muốn chờ đến ngày Phượng Vu Quy về?" Nàng chuyển mắt nhìn về phía Lan phi. Đôi mắt lạnh băng sát ý ngưng kết thành con dao sắc bén.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Bổn cung chính là phi tử bệ hạ, cho dù ngươi là Thái nữ cũng không thể làm gì ta!" Lan phi bị bộ dáng lạnh lẽo của Phượng Vu Phi làm cho sợ tới mức liên tục lùi về sau.

Phượng Vu Phi không hề bị ảnh hưởng, không ngừng tới gần bà ta: "Ngươi cho rằng trong mắt phụ hoàng, phi tử quan trọng, hay là Thái nữ quan trọng?"

Lan phi hoảng sợ không thôi. Bà ta ý thức được Phượng Vu Phi không chỉ muốn ra oai, mà muốn gϊếŧ mình!

"Ngươi... Ngươi đừng lại đây! Nếu ta lớn tiếng hô to, nhất định sẽ có người tới. Đến lúc đó tội danh ngươi gϊếŧ hại hậu phi (phi tần) sẽ truyền ra, xem ngươi còn làm Thái nữ được không?" Lan phi uy hiếp nói.

Phượng Vu Phi câu môi châm biếm: "Ngươi cho rằng mình đối xử với hạ nhân như vậy, sẽ có người lo lắng cho an nguy của ngươi mà mạo hiểm vọt vào sao? Hay là ngươi cảm thấy ta sẽ sợ tội danh gϊếŧ hại hậu phi mà ảnh hưởng đến địa vị ta? Ta không gϊếŧ hậu phi, mà là kẻ thù đã hại chết mẫu hậu ta!"

Lan phi chợt trợn to mắt, đáy mắt tràn đầy khủng hoảng.

Phượng Vu Phi đi tới trước, bóp chặt cổ nhấc bà ta lên.

"Buông... Buông ta ra... Cứu... Cứu mạng..." Lan phi thống khổ giãy giụa. Muốn tự cứu, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Phượng Vu Phi.

Qua một nén nhang, Phượng Vu Phi rời khỏi cung điện.

Dưới bậc thang cung điện, nhóm cung nữ thái giám quỳ xuống đất. Bọn họ đều là người hầu hạ Lan phi.

Phượng Vu Phi liếc mắt nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: "Lan phi điên cuồng, thắt cổ tự vẫn."

Dứt lời, nàng không quay đầu lại ra ngoài.

Nhóm cung nữ thái giám hai mặt nhìn nhau, cảm thán trong lòng: Thái nữ gϊếŧ Lan phi thì thôi, đến cái cớ cũng lười bịa đặt sao?

...

Phượng Vu Phi ra khỏi hoàng cung, nhìn thấy Mộ Khinh Ca đứng trên thành lâu ngắm phong cảnh, đi tới đứng sóng vai cùng nàng.

"Báo thù, vui không?" Mộ Khinh Ca cười.

Phượng Vu Phi nhìn pháo xa nơi xa, ngữ khí bình tĩnh: "Vốn tưởng gϊếŧ chết kẻ thù, ta sẽ cảm thấy thống khoái. Nhưng gϊếŧ xong rồi, ta lại cảm thấy trong lòng trống rỗng."

Mộ Khinh Ca ghé mắt, nhìn nàng rồi nói: "Mười năm nay ngươi chưa từng sống vì mình. Ngươi sống dựa vào thù hận và tin tức Mộc Dịch. Hiện giờ kẻ thù đã chết, tự nhiên sẽ cảm thấy khó thích ứng trong lòng."

"Có lẽ vậy!" Phượng Vu Phi hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười thuộc về Phượng Nương.

Sau đó nàng xoay người nói với Mộ Khinh Ca: "Ta biết ngươi không có dã tâm nhất thống thiên hạ. Nhưng sau này, Ly quốc sẽ lấy ngươi làm đầu."

"Dùng toàn bộ quốc gia báo đáp ta? Thật là rộng lượng!" Mộ Khinh Ca trêu chọc nói.

Phượng Vu Phi chậm rãi lắc đầu: "Không phải báo đáp, mà là trông coi cùng nhau. Năm ngày sau Phượng Vu Quy sẽ ra khỏi lãnh thổ Ly quốc, đến lúc đó ta sẽ giao người vào tay ngươi."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.

Phượng Vu Phi cũng gật đầu, xoay người rời đi.

Nàng rời đi không lâu, Triệu Nam Tinh từ chỗ tối đi ra nhìn bóng lưng kia, cười nói: "Quả nhiên có khí thế nữ hoàng."

Mộ Khinh Ca xoay người liếc hắn: "Nghe lén không hay đâu."

Triệu Nam Tinh vô tội nói: "Ta trùng hợp tới, thấy các ngươi đang nói chuyện phiếm, nên không tiện quấy rầy mà thôi."

Mộ Khinh Ca cười cười, lười nói linh tinh với hắn: "Dược tháp thế nào rồi?"

"Tất cả đều bình thường. Bốn vị trưởng lão đã rời đi, Hoa Thương Truật cũng an tĩnh lại. Toàn bộ Dược tháp đều đang chuẩn bị công việc hộ tống dược liệu." Triệu Nam Tinh đáp.

Nghĩ nghĩ, hắn lại bổ sung: "Đã lâu không thấy Điêu Nguyên."

"Hắn đã chết." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.

"Cái gì!" Triệu Nam Tinh giật mình kêu một tiếng.

Mộ Khinh Ca kể lại chuyện Điêu Nguyên mai phục cho Triệu Nam Tinh nghe.

Triệu Nam Tinh nghe xong, trầm ngâm một lát mới nhíu mày nói: "Nói như vậy, Điêu Nguyên hành động có khả năng là do Hoa Thương Truật chỉ thị. Mà dù không phải, lão ta cũng là người nắm rõ tình hình. Bây giờ Điêu Nguyên chậm chạp chưa về, có thể lão đã đoán ra Điêu Nguyên chết rồi nên mới an tĩnh, chờ đợi cơ hội."

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Dựa theo tính tình Hoa Thương Truật, lão ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu an phận. Khẳng định sẽ tìm cơ hội phản kích. Nhưng lão đến cùng muốn làm gì, đệ không đoán ra được."

Triệu Nam Tinh nghĩ nghĩ, hạ quyết định nói: "Chuyện nơi này kết thúc xong, ta sẽ chạy về xem tình huống Dược tháp thế nào. Mấy người chúng ta sắp rời đi, ta phải dặn dò sư phụ chú ý chút."

Triệu Nam Tinh suy xét rất chu toàn, Mộ Khinh Ca suy nghĩ rồi nói với hắn: "Nếu sư phụ ở lại Dược tháp không an toàn, huynh chuyển cáo đến người, nguời có thể tới Mộ gia Tần quốc."

"Được." Triệu Nam Tinh gật đầu.

Dõi mắt khắp tam đẳng quốc, cũng chỉ có Tần quốc để cho bọn họ yên tâm.

Dù sao nơi đó quả thực chính là địa bàn của Mộ Khinh Ca!

"Đúng rồi, Chu Linh thế nào?" Triệu Nam Tinh hỏi.

"Tỷ ấy rất ổn. Chờ đệ về, thời gian cũng không sai biệt lắm. Đệ sẽ dẫn tỷ ấy đến Mộc thành đợi mọi người." Mộ Khinh Ca nói.

"Quyết định vậy đi." Triệu Nam Tinh mỉm cười gật đầu.

...

Năm ngày sau, xe ngựa Phượng Vu Quy ra khỏi lãnh thổ Ly quốc. Hắn bị lưu đày bên ngoài Ly quốc, từ đây không thể bước vào quốc gia nửa bước.

Thống lĩnh Ngự lâm quân phụ trách áp giải, nói với Phượng Vu Quy: "Tam điện hạ, chúng ta đưa đến đây thôi. Con đường sau này, Tam điện hạ tự mình bảo trọng."

Dứt lời, ý bảo Phượng Vu Quy rời đi.

Phượng Vu Quy tràn ngập hận ý nhìn. Dưới sự theo dõi của Ngự lâm quân, không thể không đi ra khỏi Ly quốc.

Không biết có phải cố ý vô tình không, phương hướng Ngự lâm quân trục xuất hắn cư nhiên là hướng Tần quốc.

Xuyên qua Lạc Nhật sâm lâm là hắn có thể tiến vào lãnh thổ Tần quốc.

Nhưng Tần quốc là địa bàn kẻ thù hắn, hắn có thể đi sao?

Phượng Vu Quy rối rắm, liên tục suy tư.

Hiện giờ nếu muốn thay đổi tuyến đường, cũng chỉ có thể xuyên qua Lạc Nhật sâm lâm, đi vào Lạc Nhật hoang nguyên. Sau đó xuyên qua Lạc Nhật hoang nguyên tiến vào Ngu quốc, Ba quốc, hoặc Đồ quốc...

Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng chưa chuẩn bị, sao có thể vào Lạc Nhật sâm lâm?

'Xem ra chỉ có thể men theo đường núi xuyên qua Lạc Nhật sâm lâm, rồi tiếp tế sau.' Phượng Vu Quy thầm nghĩ.

Xe ngựa Phượng Vu Quy dần dần biến mất trong mắt Ngự lâm quân.

Thống lĩnh Ngự lâm quân cười lạnh một tiếng, suất đội trở về Hoán Đô Ly quốc.

Phượng Vu Quy không mang theo nữ quyến. Lúc rời khỏi Hoán Đô, hắn đã âm thầm xử tử toàn bộ các nàng. Hắn có mang theo ít tử sĩ, nhưng nhân số cũng chỉ mười mấy người.

Phượng Lan tuyệt sẽ không cho phép hắn mang theo thế lực lớn rời đi.

Đoàn người đi theo đường núi, sắc trời dần tối sầm.

Đột nhiên bên ngoài xe ngựa có tiếng binh khí, Phượng Vu Quy đang định lao ra ngoài, chợt có mũi tên nhọn bắn vào xe ngựa, sượt qua đầu vai hắn.

Trong mắt hắn tràn ngập âm độc, xuất hiện sát khí.

Lúc này có vô số mũi tên nhọn bay vào, hắn khó khăn tránh né trong xe ngựa nhỏ hẹp. Chờ hắn chấn vỡ xe ngựa đứng lên, mười mấy người hắn mang theo đã chết toàn bộ dưới đất.

Con ngươi Phượng Vu Quy bỗng chốc co rụt lại, đột nhiên cảm thấy phần cổ đau xót. Cả người đã mất đi tri giác.

Mơ màng hồ đồ, Phượng Vu Quy tỉnh lại trong bóng đêm.

Xung quanh lắc lư, hắn đoán ra mình đang ở trong xe. Hắn xoa xoa chỗ đau đớn, dùng sức nện vách tường xe. Phát hiện chiếc xe này vậy mà tạo thành từ huyền thiết, cứng rắn vô cùng. Dùng linh lực hắn căn bản không ra được.

Hơn nữa khi hắn dùng thử linh lực mới phát hiện, linh lực mình bị phong bế. Càng không thể phóng ra nổi một tia.

Hắn bị nhốt trong xe giống như hàng hoá. Không biết đi bao lâu, rốt cuộc hắn cảm nhận được thùng xe ngừng lại.

Chỉ chốc lát, có một thanh âm rất nhỏ truyền đến: "Thứ ngài muốn ở trong này. Nếu không còn chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước."

Sau đó, không có thanh âm.

Phượng Vu Quy giận dữ, rốt cuộc là kẻ nào? Dám coi hắn như hàng hoá đi giao dịch?

Đột nhiên thùng xe kịch liệt lay động, giống như có vô số người tay đấm chân đá vào thùng xe. Thùng xe huyền thiết phát ra thanh âm chấn đến hắn thất điên bát đảo. Hắn giống như con chuột bị nhốt trong lồng sắt, đánh tới đánh đi trong xe.

"Là ai! Rốt cuộc là người nào! Đi ra! Thả ta ra ngoài!" Phượng Vu Quy hét lớn.

Nhưng bên ngoài dường như không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục như cũ.

Qua hồi lâu, Phượng Vu Quy kiệt sức ngồi phịch trong xe, thùng xe rốt cuộc dừng lại. Ngay sau đó, cửa xe đóng chặt được mở ra. Ánh sáng chói mắt chiếu tới, soi vào mặt Phượng Vu Quy.