Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 388




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Hai ngày sau, thuyền đã bắt đầu cập bến.

Càng nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trên đất liền.

Nhưng không phải khu chợ hay là thành trấn phồn hoa như mọi người chờ mong. Bọn họ nhìn thấy, ngoại trừ một con thuyền đang ở bến bờ, thì chỉ có dãy núi rừng cây.

"Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy thành trì Thánh Nguyên đế quốc, không nghĩ tới lại là khu rừng hoang vắng." Có đệ tử thất vọng nói.

Năm người Mộ Khinh Ca đứng chung một chỗ, nhìn về phía bờ biển.

Trên bờ đã có một vài người đứng.

Mộ Khinh Ca mắt sắc nhận ra. Trong đó có một trưởng lão ngày đó từng đến phân viện Dược tháp, gọi là Hạ Vô.

Lúc ấy vị Hạ trưởng lão phán nàng thắng, còn cố ý mời nàng học tập ở tổng viện. Chẳng qua bị nàng hàm hồ cho qua. Không nghĩ tới, người đầu tiên quen biết khi tiến vào Thánh Nguyên đế quốc lại là hắn!

Bên cạnh hắn có mấy đệ tử vẻ mặt kiêu căng, xem ra hẳn là đệ tử tổng viện.

Mỏ neo chậm rãi rơi xuống, chìm vào đáy nước.

Thuyền dừng, Hạ Vô dẫn người đi lên.

Hắn không để ý những người khác, trực tiếp tìm được Mộ Khinh Ca giữa đám đông, đi tới chỗ nàng.

"Ngươi tới rồi!" Vẻ mặt Hạ Vô ôn hoà nói Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca hơi hơi gật đầu: "Hạ trưởng lão tốt."

"Tới là tốt rồi, ngươi ở đây chờ một lát." Hạ Vô mỉm cười gật đầu.

Sau đó mới đi nói chuyện với trưởng lão Dược tháp hộ tống dược.

Triệu Nam Tinh cười nói với Mộ Khinh Ca: "Nhìn xem, đãi ngộ không giống nhau!"

Mộ Khinh Ca nhướng mày: "Nếu huynh thích, nhường cho huynh nhé?"

"Miễn đi." Triệu Nam Tinh nhanh chóng dịch lại gần Mai Tử Trọng, cười nói: "Xem thái độ của Hạ trưởng lão đối với đệ, chỉ sợ tin tức đệ là đan sư Linh cấp đã truyền ra tổng viện. Trong tổng viện có không biết bao nhiêu người có thiên phú kiêu ngạo đang chờ luận bàn với đệ đấy."

Mai Tử Trọng hơi trầm mặc, lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca: "Triệu sư đệ nói không phải không có khả năng, Khinh Ca đệ phải cẩn thận."

Mộ Khinh Ca mỉm cười nói: "Không sao cả." Nàng không định ngốc ở tổng viện, ước chừng tìm một cơ hội rồi rời đi. Đến lúc đó bọn họ nào tìm ra được nàng để luận bàn?

Hạ Vô an bài người khuân vác dược liệu. Chờ thu xếp gần xong, mấy người Cao Tiến, Điền Hằng đi tới cáo biệt Mộ Khinh Ca.

Bởi vì Hạ Vô đã nói cho bọn họ có thể rời đi.

Hơn nữa đã nói cho bọn họ, cách nơi này không xa có một trấn nhỏ, có thể ở tạm.

Đội hộ vệ các nước rời đi hết, bao gồm cả Mặc Dương dẫn theo Long Nha Vệ. Chẳng qua tuyến đường họ đi khác nhau, Mộ Khinh Ca lệnh hắn không cần ở lâu trong Thánh Nguyên đế quốc, trực tiếp đi U Hải.

Người còn dư lại đều là đệ tử và trưởng lão Dược tháp.

Kiểm kê xong dược liệu, Hạ Vô đưa tới hai con phi hành thú cực lớn. Một con vận chuyển dược liệu, một con khác thì chịu trách nhiệm chở đệ tử và trưởng lão.

Nhìn thấy phi hành thú, Mộ Khinh Ca có chút kỳ quái. Nếu tổng viện có linh thú lợi hại như vậy, sao không trực tiếp vận chuyển đi? Đi đường biển phiền phức làm gì?

Nàng nói ra hoang mang này, lập tức rước lấy mấy người khác tò mò.

Cuối cùng, vẫn là Mai Tử Trọng nhàn nhạt nói: "Ta từng nghe sư phụ nói qua, tổng viện đưa đồ cho phân viện, có thể dùng phi hành thú chuyển tới. Nhưng từ phân viện muốn đưa đồ cho tổng viện, chỉ có thể dựa vào nhân lực."

"Vì sao vậy?" Chu Linh khó hiểu hỏi.

Lông mi thật dài khẽ rung động, Mai Tử Trọng lắc đầu: "Không biết."

Triệu Nam Tinh cười khinh miệt: "Có lẽ muốn tạo ra sự khác biệt giữa tổng viện và phân viện, muốn giày vò chúng ta chứ sao." Nói xong, hắn hất cằm hướng tới mấy đệ tử tổng viện, cười lạnh: "Nhìn người ta kìa, một con mắt đều không cho chúng ta."

Ánh mắt thấu triệt của Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua mấy người đệ tử tổng viện, nhắc nhở họ: "Thánh Nguyên đế quốc quả nhiên là nhất đẳng đế quốc. Vật tư phong phú, linh khí sung túc. Tuổi còn trẻ đã tiến vào Thanh cảnh trung giai."

"Cái gì! Bọn họ..." Con ngươi Triệu Nam Tinh bỗng chốc co rụt lại, có chút không tin được.

Tầm tuổi hắn ở tam đẳng quốc, có thể luyện đến lục cảnh thanh cảnh đều là thế hệ nhân tài xuất sắc. Đương nhiên, loại yêu nghiệt như Mộ Khinh Ca thì không tính.

Không nghĩ tới tu vi mấy đệ tử tổng viện này cư nhiên đều là thanh cảnh trung giai. Năm người bọn họ, vậy mà chỉ có Mộ Khinh Ca mới có thể ngăn chặn.

Khẳng định còn có người lợi hại hơn bọn hắn trong tổng viện.

Dược tháp là nơi tập trung luyện đan. Đối với tu vi linh lực cá nhân không có yêu cầu gì, đã như vậy, còn người bên ngoài thì sao?

Mộ Khinh Ca nói làm cho bốn người họ đều tràn ngập ngưng trọng.

Đặc biệt là Chu Linh, linh lực nàng chỉ là hoàng cảnh. Hơn nữa nàng còn muốn ở lại tổng viện, xem ra nếu không thể đề cao đan thuật, chỉ sợ rất khó đạt được mục đích.

Mộ Khinh Ca nhìn ra nàng lo lắng, an ủi: "Con người Hạ trưởng lão kia nhìn qua không tệ. Tỷ có thể nói ý nguyện muốn ở lại cho ngài ấy, xin ngài ấy hỗ trợ."

Chu Linh lo lắng gật đầu.

An bài thoả đáng xong, Hạ Vô đi tới cạnh Mộ Khinh Ca, nói với nàng: "Đi theo ta."

Mộ Khinh Ca không nhúc nhích, mà nhìn sang bốn người bên cạnh.

Hạ Vô hiểu ý, cười nói: "Mấy người các ngươi ta cũng có ấn tượng, đi cùng đi." Dứt lời, dẫn năm người lên vị trí cổ phi hành thú. Sau đó lại tiếp những người khác đi lên.

Mấy vị đệ tử tổng viện đều đứng ở chỗ mép, phòng ngừa có đệ tử nào rơi xuống từ không trung.

Bọn họ lạnh nhạt kiêu căng, căn bản không thèm quan tâm đến đệ tử phân viện cố ý bắt chuyện. Làm cho đệ tử phân viện càng thêm cẩn thận, không dám làm càn.

Mộ Khinh Ca xem tất cả vào mắt, lại nhìn Chu Linh ưu tư. Hỏi Hạ Vô bên cạnh: "Hạ trưởng lão, ta muốn hỏi một chút. Đệ tử phân viện muốn ở lại tổng viện thì cần điều kiện gì?"

Hạ Vô tưởng nàng muốn ở lại, thì cười nói: "Lấy thân phận đan sư Linh cấp của ngươi, không cần bất kỳ điều kiện gì, muốn ở lại thì ở lại."

Hắn không cố tình hạ thấp thanh âm. Bốn chữ 'đan sư Linh cấp' truyền vào tai mấy đệ tử tổng viện. Mấy người đấy cơ hồ không hẹn mà ném ánh mắt dò xét xem kỹ nàng.

Mộ Khinh Ca không để mấy cái nhìn đánh giá đó, chỉ cười nói với Hạ Vô: "Không phải ta." Nói xong, nàng chỉ sang Chu Linh: "Là sư tỷ của ta."

Hạ Vô nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy là Chu Linh. Trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn hoà khí nói: "Ta nhớ rõ ngươi là đan sư cao cấp."

Chu Linh vội gật đầu nói: "Đúng vậy, trưởng lão."

Hạ Vô gật đầu trầm ngâm: "Đan sư cao cấp muốn ở lại không khó, nhưng phải qua một vài khảo hạch. Ví như luyện chế đan dược cao cấp, chứng minh thân phận đan sư cao cấp của ngươi. Với cả kiểm tra thiên phú của ngươi một chút."

"Đa tạ Hạ trưởng lão." Chu Linh nở nụ cười tươi, cúi người hướng Hạ Vô.

Lời của Hạ Vô đánh tan phần nào lo lắng trong lòng nàng. Nếu chỉ luyện chế đan dược cao cấp và kiểm tra thiên phú, thì nàng vẫn có chút tin tưởng.

Hạ Vô gật đầu mỉm cười, không nhiều lời.

Chu Linh cũng không tức giận, mà cảm kích nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Nếu không phải Mộ Khinh Ca tự mình hỏi, chỉ sợ vị Hạ trưởng lão sẽ không kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc.

"Thiên phú của ngươi tuyệt hảo như thế, vì sao không ở lại tổng viện?" Hạ Vô chưa từ bỏ ý định khuyên.

Mộ Khinh Ca nói: "Luyện đan thực sự không phải mục đích chủ yếu của ta, nên ta tạm thời chưa có ý nghĩ muốn vào tổng viện." Lần này tới tổng viện, đại khái là muốn tìm hiểu tình huống tổng viện, là đủ rồi. Không cần lãng phí thời gian ở Dược tháp.

Có truyền thừa Đan thần, nàng căn bản không cần bất kì đan sư nào chỉ dẫn.

"Nếu vậy... Thôi được rồi. Chừng nào ngươi nghĩ tới, cứ việc tìm ta." Hạ Vô tuy cảm thấy tiếc hận với câu trả lời của Mộ Khinh Ca, nhưng không thay đổi thái độ lúc trước.

Điểm này làm cho Mộ Khinh Ca có thêm ấn tượng với hắn.

Phi hành thú bay một hồi, lướt qua núi non trùng điệp. Rốt cuộc chậm rãi đáp xuống bên ngoài một sơn cốc.

Nhìn xuống từ phi hành thú, Mộ Khinh Ca thấy có một đám đệ tử Dược tháp mặc đồng phục, ra khỏi sơn cốc. Trong nhóm người ẩn ẩn có một người dẫn đầu. Người nọ được chúng tinh phủng nguyệt (nhiều sao nâng trăng) vây quanh.

Nhìn thấy người nọ, Hạ Vô nhíu mày: "Cảnh Thiên? Sao ngươi lại tới đây?"

Người được gọi là Cảnh Thiên, đó là người được một nhóm người bảo vệ xung quanh. Dáng người hắn thon dài, ngũ quan cũng coi như tuấn mỹ. Mày liễu mang theo vài phần âm nhu và phong độ trí thức.

Tạo cho người ta cảm giác, linh tú thanh nhã.

Nhưng giữa mi tâm hắn lại quá mức kiêu căng. Dạng kiêu ngạo phảng phất trên trời dưới đất mình ta duy ngã độc tôn, phá hủy mỹ cảm về hắn.

Đối mặt với Hạ Vô chất vấn, hắn không thèm để ý. Nhoẻn miệng cười, ánh mắt khinh miệt: "Ta nghe nói có đan sư Linh cấp từ phân viện tới đây, đương nhiên muốn ra bái phỏng."