Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 402




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Ngay cả hạng người kiêu căng như Cảnh Thiên, sau khi nhìn thấy viện trưởng xuất hiện, cũng không khỏi cúi cái đầu kiêu ngạo xuống.

Vẻn vẹn điểm này, Mộ Khinh Ca có thể phán đoán địa vị viện trưởng tổng viện Dược tháp không phải Hoa Thương Truật phân viện có khả năng so sánh!

Mấy ngàn người chỉ có nàng không cúi đầu, vẫn ngửa đầu đối diện với lão nhân trên bầu trời.

Người sau hơi hơi mỉm cười, chỉ vào Phần Thiên Lô nói: "Tiểu gia hoả, nếu ngươi cứ tiếp tục để Phần Thiên Lô như vậy. Toàn bộ đan lô bị hỏng trong Tháp, ngươi không đền nổi đâu."

Mộ Khinh Ca ngưng mắt, nháy mắt kịp phản ứng, hô về phía Phần Thiên Lô: "Tiểu Hắc trở về!"

Lời nói bình thường, không hề trộn thêm linh lực, càng không thêm bất kì pháp thuật nào. Bình thường y như gọi hài tử nhà mình về ăn cơm.





Bách Lý Đằng hơi hơi nhíu mày, như đang cân nhắc xem Mộ Khinh Ca xử lý kiểu này có hữu dụng không.

Nhưng ngay tại lúc ông do dự, Phần Thiên Lô ngạo khí ngút trời trong lòng mọi người cư nhiên ngoan ngoãn chậm rãi rớt xuống, bay tới hướng Mộ Khinh Ca.

Hơn nữa nó cũng thu liễm khí thế, ngọn lửa quanh thân thu nhỏ đi rất nhiều.

Không có Phần Thiên Lô uy hiếp, đan lô của mọi người dần dần khôi phục bình tĩnh. Làm cho mấy ngàn con người âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hình ảnh này khiến nội tâm Bách Lý Đằng kinh hãi không thôi. Lần đầu tiên ông thấy Phần Thiên Lô ngoan ngoãn nghe lời như thế!

Trong mắt ông tràn ngập kinh ngạc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thầm nghĩ trong lòng: 'Xem ra, Phần Thiên Lô rất ưng ý với chủ nhân mình tự chọn!"

Người, loá mắt như dương, kinh thế tuyệt mỹ.

Lô, đỏ rực yêu dã, như hoả như hà.



Một người một lô, thật ra rất xứng đôi.

Mộ Khinh Ca giải quyết nguy cơ đan lô. Bách Lý Đằng cũng chậm rãi hạ xuống, đứng giữa khán đài.

Ông vừa hạ xuống, các trưởng lão đều cung kính thối lui.

"Viện trưởng, Mộ Khinh Ca cầm Phần Thiên Lô trong tay. Trận ước đấu này còn tiến hành thế nào được nữa?" Cảnh Thiên đầy mặt khó chịu trực tiếp nói với Bách Lý Đằng.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Bách Lý Đằng còn chưa kịp trả lời gì, đã nhìn thấy Phần Thiên Lô trước mặt Mộ Khinh Ca phóng ra đoá lửa hướng tới đan lô của Cảnh Thiên.

Sắc mặt Cảnh Thiên biến đổi. Một tay bảo vệ đan lô, một tay chém ra lam quang đụng phải ngọn lửa trên không trung, phát ra tiếng nổ mạnh.

Biến cố này làm cho Mộ Khinh Ca co rút khoé miệng.

Nàng đúng là không biết 'Tiểu Hắc' còn có tính tình một lời bất hoà là đánh.



Nhưng mà... Nàng thích!

Giơ tay vỗ vỗ nhẹ Phần Thiên Lô, Mộ Khinh Ca rõ ràng cảm nhận được cảm xúc khoe công truyền đến từ đan lô.

"Mộ Khinh Ca ngươi đừng có quá mức!" Cảnh Thiên bảo vệ chặt chẽ đan lô của mình, cắn răng hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.

"Khụ khụ." Bách Lý Đằng khụ hai tiếng, nói với Mộ Khinh Ca: "Trong thi đấu, không thể dùng Phần Thiên Lô bắt nạt người khác."

"Vâng, viện trưởng." Mộ Khinh Ca cung cung kính kính nói.

Nhưng lời nói Bách Lý Đằng rơi vào tai Cảnh Thiên, nghe thế nào cũng thấy không thoải mái.

Sau đó, Bách Lý Đằng lại nói Cảnh Thiên: "Đan lô giống như vũ khí của Luyện đan sư, cũng là một dạng thực lực. Ta đã bảo Mộ Khinh Ca thu liễm khí thế Phần Thiên Lô, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi luyện đan. Huống chi phẩm cấp đan lô trong tay ngươi không thấp. Nếu trong lòng ngươi có lo lắng, vậy cùng thay đổi đan lô rồi luyện chế."
Trong lời nói đã cho Cảnh Thiên hai lựa chọn.

Cảnh Thiên suy nghĩ giãy giụa hồi lâu, hắn mới hạ quyết tâm cắn răng nói: "Đa tạ viện trưởng, vậy dùng đan lô của mình đi."

Hắn vẫn lo lắng Mộ Khinh Ca có Phần Thiên Lô trợ giúp, sẽ gia tăng mặt thắng. Nhưng hắn không thể không lựa chọn như vậy. Bởi vì nếu thay đổi một đan lô khác, với hắn mà nói càng giảm xuống khả năng luyện đan thành công.

Nếu đã vậy còn không bằng buông tay đánh cược một lần.

Cho dù cuối cùng Mộ Khinh Ca may mắn thắng, hắn cũng có thể nói là do công Phần Thiên Lô.

Đương nhiên khả năng này tốt nhất không cần phát sinh!

Định thần lần nữa, Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Khinh Ca, bắt đầu thử lại lần hai.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, lại rũ mắt nhìn Phần Thiên Lô. Nghĩ nghĩ, thu Phần Thiên Lô về. Nàng muốn thắng Cảnh Thiên, thì phải thắng cho hắn không nói được lời nào.
Động tác của nàng làm cho Bách Lý Đằng khẽ gật đầu, trong mắt có chút tán thưởng.

Không cần nói thêm gì, trưởng lão lôi đài phân phó người đưa tới một đan lô khác có thể luyện chế được đan dược Linh cấp.

Phẩm chất đan lô không chỉ kém hơn Phần Thiên Lô, mà còn kém hơn cả đan lô của Cảnh Thiên.

Nhưng Mộ Khinh Ca không hề để bụng, cũng không cảm thấy không công bằng.

Thái độ của nàng lập tức hình thành đối lập với Cảnh Thiên khi nãy.

"Vì sao Mộ sư đệ không cần Phần Thiên Lô? Lúc này không phải thời điểm hành động theo cảm tính. Thái Vi Thọ Nguyên Đan khó luyện chế như thế. Dùng Phần Thiên Lô có thể đề cao vài phần xác suất thành công đi." Triệu Nam Tinh nhíu mày, không hiểu Mộ Khinh Ca 'khiêm nhường'.

"Hắn không sợ." Thương Tử Tô nhàn nhạt nói ra ba chữ.
Triệu Nam Tinh sửng sốt, suy tư ý tứ của ba chữ này.

Mai Tử Trọng cũng nhẹ gật đầu: "Mộ sư đệ không cần Phần Thiên Lô, là bởi vì đệ ấy có đủ tự tin thắng Cảnh Thiên. Cho nên cần gì phải khiến đối phương kiếm cớ gây chuyện?"

Triệu Nam Tinh gật đầu, cảm thán nói: "Làm vậy cũng chỉ có người như Mộ sư đệ mới có gan làm."

"Bởi vì Mộ sư đệ cũng không cầu." Chu Linh nói.

Ba người nhìn về phía nàng.

Nàng lại nói: "Cảnh Thiên muốn quá nhiều. Hắn muốn đánh bại Mộ sư đệ trước mặt mọi người, còn muốn tấn chức trưởng lão, muốn quá nhiều, đương nhiên cũng trở nên cẩn thận, không ngừng tính kế. Mà Mộ sư đệ căn bản không để bụng Cảnh Thiên, càng không quan tâm thân phận trưởng lão. Nếu vô cầu, vậy đệ ấy có thể thả lỏng tay chân, chuyên tâm hoàn thành trận ước đấu."
Phân tích của nàng khiến ba người rất tán thành.

Nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ. Sở dĩ Mộ Khinh Ca có thể làm vậy, là vì nàng có đủ tự tin. Thậm chí Cảnh Thiên trong lòng nàng, chỉ sợ căn bản không thể xưng là đối thủ!

Thi đấu vẫn tiếp tục, khúc nhạc đệm Phần Thiên Lô ngoài ý muốn cứ vậy kết thúc.

Chẳng ai ngờ rằng Phần Thiên Lô chỉ là sáng lên một cái, đã bị Mộ Khinh Ca hời hợt thu về.

Không ít đệ tử Dược tháp tự hỏi, trước dụ hoặc của Phần Thiên Lô, bọn họ không thể ra lựa chọn giống Mộ Khinh Ca. Sẽ không từ bỏ ưu thế bản thân để tiến hành thi đấu.

Không có Phần Thiên Lô hỗ trợ, Mộ Khinh Ca có thể luyện ra Thái Vi Thọ Nguyên Đan sao?

Đám đông ai nấy đều nghi hoặc.

Mộ Khinh Ca thu hồi Phần Thiên Lô, đáy mắt Cảnh Thiên xẹt qua một tia cười lạnh. Như đang cười Mộ Khinh Ca thanh cao, cười nàng tự đại ngu xuẩn!
Thời gian chậm rãi qua đi, chờ đợi quá trình luyện đan rất buồn tẻ.

Nhưng bởi trên khán đài có nhiều người, dẫn tới quá trình này không ai dám tùy ý nói chuyện. Chỉ có thể ngồi thành thành thật thật, an an tĩnh tĩnh chờ.

"A! Đều thất bại!"

Đan lô của Mộ Khinh Ca và Cảnh Thiên một trước một sau dâng lên cỗ khói đen. Mọi người trên khán đài đều tiếc hận than một tiếng.

Thất bại, là phải làm lại.

Mộ Khinh Ca có hai lần cơ hội, mà Cảnh Thiên chỉ có một lần cơ hội.

Nhìn mình chỉ còn dư lại một phần dược liệu, Cảnh Thiên khó nén tức giận. Ánh mắt hắn dần dày đặc oán độc nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn hắn, làm như không thấy đôi mắt oán độc đó, câu môi hỏi: "Cảnh Thiên sư huynh có gì chỉ giáo?"

Cảnh Thiên nhìn chằm chằm nàng, căm hận nói: "Nếu không phải ngươi cố ý để Phần Thiên Lô ra, ta cũng sẽ không lãng phí một lần cơ hội." Lời này có chút cưỡng từ đoạt lý, bởi vì Mộ Khinh Ca căn bản không biết 'Tiểu Hắc' chính là Phần Thiên Lô.
Nàng càng không biết, sau khi Phần Thiên Lô lộ ra nguyên hình sẽ có khí thế chấn động như vậy.

Cảnh Thiên nói những lời này, nhìn như đòi công bằng, nhưng lại biểu hiện ra rằng hắn tính toán chi li.

Trong lúc nhất thời, khán đài đều giữ im lặng. Đệ tử quanh khán đài đều trầm mặc. Đệ tử phân viện muốn bênh vực cho Mộ Khinh Ca, nhưng có Mai Tử Trọng ngồi nơi đó, bọn họ không dám tùy ý làm.

Vô số người đều tập trung nhìn Mộ Khinh Ca, muốn xem xem nàng sẽ đáp trả ngôn ngữ sắc bén của Cảnh Thiên thế nào.

Dù gì Thái Vi Thọ Nguyên Đan khó luyện như thế, mười lần mới có khả năng thành công một lần, bị ép xuống chỉ có ba lần cơ hội. Vô luận là ai đều không muốn từ bỏ cơ hội đáng quý.

Đồng thời bọn họ cũng có thể hiểu tâm tình Cảnh Thiên, chỉ là đối với lời nói của đệ nhất nhân tổng viện như hắn có chút bị quét mặt mũi.
Triệu Nam Tinh thấp giọng nói: "Các ngươi nói xem, Mộ sư đệ sẽ châm chọc Cảnh Thiên vài câu, hay là đưa cho Cảnh Thiên một phần dược liệu cho công bằng?"