Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 418




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Trong góc tối, Mộ Khinh Ca thưởng thức nhìn hắn thống khổ. Đôi mắt đầy đồng tình, lại không định đi ra.

Hiếm khi bọn chúng chó cắn chó, nàng tự nhiên vui vẻ xem diễn.

Chỉ là nàng không nghĩ tới thiếu tông chủ Vạn Thú Tông nhìn qua nhân mô cẩu dạng (*), tâm địa lại ngoan độc như vậy. Nhân vật như thế, nếu không bóp chết trước khi trưởng thành. Sau này sẽ là kẻ độc ác tàn nhẫn hùng bá một phương.

"A a a!!!"

(*) Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Một chân cuối cùng của Đinh Mão bị hắc báo một sừng kéo xuống, cả người hắn đã đau đến lăn lộn.

Nếu không phải hắn có tu vi linh lực tự động hộ thể, ôm lấy tâm mạch hắn. Chỉ sợ hắn đã sớm chết.





Hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, hắc báo một sừng liếm vết máu trên miệng. Chưa đã thèm trở về bên cạnh Thái Sử Cao.

Thái Sử Cao vừa lòng sờ sờ sừng trên đầu hắn, từ túi Càn Khôn lấy một khối xương máu, ném vào miệng hắc báo.

Hắn nhìn Đinh Mão nhuốm máu ngã xuống đất. Ánh mắt phá lệ lạnh băng, còn tràn ngập khinh thường nồng đậm.

Đột nhiên, lông tóc hắc báo dựng ngược lên. Toàn thân tràn ngập cảnh giác, điều chỉnh hướng tới chỗ Mộ Khinh Ca ẩn nấp, gầm nhẹ cảnh cáo.

Ánh mắt Thái Sử Cao rùng mình, nhìn về phía chỗ Mộ Khinh Ca ẩn nấp, lạnh giọng chất vấn: "Là ai? Ra đi!"

Mộ Khinh Ca nhấc cao lông mày, rất thưởng thức sự nhạy bén của con hắc báo một sừng. Nàng chỉ tiết ra một tia hơi thở yếu đến cơ hồ không phát hiện ra, vậy mà vẫn bị nó cảm nhận được.



Khoác áo mưa Luyện Đúc Tháp, Mộ Khinh Ca đi ra từ bóng đêm.

Thấy rõ y phục trên người nàng, Thái Sử Cao nói: "Người Luyện Đúc Tháp? Ngươi là cái tên đi vào trước đó!"

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hắc báo một sừng bên người cũng bày ra tư thế chiến đấu.

Khuôn mặt Mộ Khinh Ca bị áo mưa che đậy nhìn không rõ, chỉ có thể thấy bờ môi của nàng như có như không cong lên.

Nàng yên lặng, làm Thái Sử Cao nhíu mày: "Giao đồ ra đây, ta có thể tha ngươi không chết." Hắn chẳng thể nghĩ tới. Người xuống lúc trước tìm được đồ rồi, mà không lập tức rời đi. Vẫn ở lại đây nhìn trò hay.

Một màn hắc báo một sừng tàn hại Đinh Mão, tất nhiên bị tên này nhìn được.

Nếu hắn còn sống rời khỏi đây, chỉ sợ thật sự sẽ mang đến phiền toái cho Vạn Thú Tông.

Ánh mắt Thái Sử Cao chợt loé, trong lòng đã quyết định Mộ Khinh Ca chết hay sống.



"Đồ? Ta không biết ngươi đang nói gì. Ta chỉ thấy Đinh sư huynh bị ngươi phế bỏ." Mộ Khinh Ca cố ý nói.

Quả nhiên!

Thái Sử Cao âm lãnh nhìn nàng, thầm nghĩ: 'Quả nhiên mình đoán không sai.'

"Không giao? Gϊếŧ ngươi là ta có thể soát người." Thái Sử Cao lạnh giọng.

"Gϊếŧ hắn!"

Hắc báo một sừng nhận mệnh lệnh, nhưng không lập tức hành động. Mà vẫn phát run duy trì tư thái chiến đấu, trong yết hầu phát ra âm thanh nức nở.

Không thấy hắc báo một sừng chấp hành, sắc mặt Thái Sử Cao biến đổi. Hung hăng đá một chân hắc báo.

"Gϊếŧ hắn! Ta bảo ngươi gϊếŧ hắn!" Hắn tức giận nói.

Mộ Khinh Ca vẫn đứng tại chỗ, cười nhìn hắc báo một sừng.

Uy áp cường giả tử cảnh nhằm vào linh thú cao giai, còn là một linh thú bị thuần hoá. Muốn đánh gãy thực lực linh thú, vẫn là dư dả. Huống chi còn có Ngân Trần giúp nàng âm thầm gia tăng một tia hơi thở uy áp.
Uy áp của nhân loại đối với linh thú, có lẽ chỉ là một dạng trấn áp.

Nhưng uy áp giữa linh thú cấp bậc khác nhau, lại sinh ra chướng ngại không thể vượt qua.

Ngân Trần bây giờ là Ngụy thần thú, cộng thêm trong cơ thể có huyết mạch thần thú viễn cổ. Đối phó một con hắc báo, quá là đơn giản.

Nếu bản thể Ngân Trần đứng ở đây, chỉ sợ hắc báo một sừng ngay cả lên dũng khí đều không có.

Thái Sử Cao không cảm giác được loại uy áp này, cho nên chỉ cảm thấy tức giận đối với hắc báo khác thường, cảm giác bị sỉ nhục phản bội.

Quạt xếp trong tay hắn vừa chuyển, một cây chuỷ thủ sắc bén vươn ra từ phía sau.

Hắn nhắm ngay vào cổ hắc báo, ngữ khí lãnh khốc: "Không nghe mệnh lệnh, dùng ngươi làm gì?" Dứt lời hắn đâm mạnh chủy thủ vào cổ hắc báo.

Hắc báo một sừng chỉ sợ sắp chết cũng không nghĩ đến vì sao chủ nhân sẽ gϊếŧ mình.
Mắt nó tuyệt vọng nhìn chằm chằm Thái Sử Cao, tràn ngập cảm xúc phức tạp. Máu chảy ra từ cổ nó, hắc báo một sừng không tiếng động ngã xuống đất.

Gϊếŧ chết hắc báo, Thái Sử Cao lại vỗ vào hông mình. Một đường bạch quang rơi xuống bên cạnh hắn, hoá thành Phong lang cao giai.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, hứng thú nhìn cái túi treo bên hông Thái Sử Cao.

Nàng rất tò mò, trong túi ấy đến tột cùng có bao nhiêu linh thú?

"Gϊếŧ hắn!" Phong lang vừa xuất hiện, Thái Sử Cao đã sai bảo.

Mộ Khinh Ca đã thu hồi uy áp. Phong lang nghe lệnh, mở miệng máu lộ ra răng lợi bén nhọn, nhào Mộ Khinh Ca. Từ không trung còn phun ra lưỡi đao ánh sáng màu lam, phóng tới Mộ Khinh Ca.

Sát ý ập vào mặt, không khiến Mộ Khinh Ca thay đổi bất kì biểu cảm gì.

Nàng chỉ hừ lạnh một tiếng. Lưỡi đao ánh sáng gần trong gang tấc bị vỡ vụn toàn bộ, biến mất vô hình.
Ngay sau đó, Phong lang vọt tới trước mặt nàng. Nàng không sử dụng linh lực, mà giơ tay lên nắm thành quyền, trực tiếp dùng lực lượng thân thể đánh vào đầu phong lang.

Phong lang còn chưa kịp kêu một tiếng, đầu nó đã bạo ra. Té lăn xuống đất, trở thành sói không đầu.

Một màn này, rốt cuộc doạ sợ Thái Sử Cao.

Hắn thất thanh nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Đệ tử Luyện Đúc Tháp tuyệt sẽ không mạnh như thế!"

"Xem ra ngươi không quá ngốc." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói, chậm rãi đi tới chỗ hắn.

Thái Sử Cao lập tức cảm thấy hơi thở xung quanh đè ép, phảng phất hạn chế hắn hành động, ngăn cản hắn phản kháng.

Hắn thấy tay chân mình như chìm vào vũng bùn, không thể tự do khống chế. Không khí xung quanh đều biến thành trong đầm lầy Vô Tận, gắt gao vây quanh hắn.

Mà kẻ khiến người sợ hãi, lại đang chậm rãi tới gần mình.
Thái Sử Cao chưa bao giờ cảm thấy mình cách cái chết gần như thế.

"Ta là thiếu chủ Vạn Thú Tông, ngươi không thể gϊếŧ ta! Gϊếŧ ta chính là đắc tội toàn bộ Vạn Thú Tông. Vô luận ngươi là ai, đều không thể tiếp tục sống ở Nhung quốc!" Thái Sử Cao vội la lên.

Hắn dường như đã quên, lúc trước Đinh Mão cũng dùng ngữ khí tương tự như vậy nói hắn. Mà hắn vẫn khinh thường như thế nhìn Đinh Mão, giống Mộ Khinh Ca bây giờ.

Không sống được ở Nhung quốc? Nàng không phải người Nhung quốc, có liên quan gì đâu?

Mộ Khinh Ca căn bản không thèm quan tâm Thái Sử Cao uy hiếp, tiếp tục đến gần hắn.

Loại áp bách không tiếng động so với đao thật thương thật còn khiến người ta sợ hãi hơn. Thái Sử Cao gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, sợ nàng gây bất lợi cho mình.

Như lời hắn nói, hắn là thiếu tông chủ Vạn Thú Tông. Ở trong Tông, là người đứng trên vạn người. Mạng tốt còn chưa hưởng thụ, vinh hoa phú quý, mỹ nhân rượu ngon không kịp hưởng dụng, sao có thể chết ở đây?
"Ngươi nói, ta gϊếŧ ngươi, chờ người Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp tới đây. Có thể cho rằng ngươi và Đinh Mão gϊếŧ chết lẫn nhau không?" Khoé miệng Mộ Khinh Ca câu lên nụ cười hài hước, giống như đứa trẻ thích chơi trò đùa dai.

Nàng không phải muốn lãng phí thời gian, mà bây giờ người trên mặt đất đang đánh nhau túi bụi. Giờ nàng vừa đi lên, chẳng phải trở thành đích ngắm của mọi người?

Còn không bằng chờ bọn chúng đánh kha khá, rồi tìm cơ hội trốn đi.

Cho nên trong lúc chờ đợi, Thái Sử Cao và Đinh Mão hôn mê trở thành trò chơi giải trí của nàng.

Mộ Khinh Ca đi tới cạnh Thái Sử Cao, duỗi tay lấy cái túi trên đai lưng hắn. Ngay trước mặt hắn, Mộ Khinh Ca trực tiếp xoá bỏ linh thức trên đó.

"A!" Linh thức bị xoá bỏ, Thái Sử Cao thống khổ kêu lên.

Cảm giác này giống như bị đinh găm vào đầu.
Mộ Khinh Ca không quan tâm Thái Sử Cao thống khổ, dùng linh thức mình xâm nhập vào trong túi. Chỉ là kết quả khiến nàng có chút kinh ngạc.

Nàng vốn tưởng Thái Sử Cao thân là thiếu tông chủ Vạn Thú Tông, hẳn sẽ có rất nhiều linh thú mới đúng. Không ngờ bên trong ngoại trừ cây sáo có hình dáng kỳ lạ, chất liệu có chút giống xương thú. Cư nhiên trống không.

Nàng không biết Thái Sử Cao vì hành trình tới đây, đã cố ý giải trừ khế ước mấy con linh thú khác. Vì để giữ lại đủ linh thức dùng cho hôm nay.

"Đây là cái gì?" Mộ Khinh Ca nâng sáo nhỏ trong tay, hỏi Thái Sử Cao.

Nhìn thấy sáo nhỏ kia, sắc mặt Thái Sử Cao trắng nhợt. Mím chặt môi không nói một câu.

"Không nói?" Ngữ khí Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm.

Thái Sử Cao lạnh người, kêu thất thanh: "Ngươi muốn làm gì?"