Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 420




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Binh khí trong tay Phùng Khôn Hải va chạm cốt trượng của Hắc Mộc, phát ra làn sóng xung kích khuếch tán rung động, người đứng gần đều bị thổi trúng bay ra ngoài.

Mà thực lực Phùng Khôn Hải không bằng Hắc Mộc trưởng lão, ngực bị chấn động khó chịu, tràn ra tơ máu từ khoé miệng.

"Hắc Mộc, Vạn Thú Tông các ngươi là  thuần hoá linh thú, cướp Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm làm gì? Lần này nếu các ngươi từ bỏ tranh đoạt, đợi ta trở về Tháp chắc chắn sẽ hội báo viện trưởng, để ngài bồi thường cho Vạn Thú Tông các ngươi. Nếu ngươi còn tiếp tục dây dưa, hai bên đều không chiếm được tiện nghi!" Phùng Khôn Hải cắn răng nói.

Nếu không phải tổn thất quá lớn, hắn cũng sẽ không dễ dàng thoả hiệp.

Ai ngờ hắn vừa nói câu này, Hắc Mộc đã lập tức phản kích: "Ai muốn Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm cái gì? Chúng ta tới tìm linh thú ngoại giới! Luyện Đúc Tháp chạy tới xem náo nhiệt làm gì? Nghề luyện khí của các ngươi muốn linh thú thì có ích gì?"





"Chúng ta mẹ nó cần linh thú làm gì!"

Từ từ!

Từ từ!

Phùng Khôn Hải và Hắc Mộc đồng loạt sửng sốt, hai mặt già ghé vào nhau, đều có chút dại ra.

"Ngươi nói ngươi muốn cái gì?" Phùng Khôn Hải kịp phản ứng trước, hỏi.

Trong lòng Hắc Mộc đã hơi liêu xiêu, nói: "Tông chủ chúng ta đêm xem thiên văn hiện tượng, phát hiện có linh thú giáng xuống đầm lầy Vô Tận. Đặc biệt phái chúng ta đi tìm."

"Viện trưởng chúng ta cũng tính có dị hoả sơ sinh ở đây, là cơ duyên của Luyện Đúc Tháp. Cho nên đặc biệt phái ta tới lấy." Phùng Khôn Hải cũng nói.

Trong câu nói của họ đều có giấu giếm, nhưng không ngại cản trở họ biết một sự thật.

"Dừng tay!" Hắc Mộc đột nhiên hô.

Phùng Khôn Hải cũng hô theo sát: "Người Luyện Đúc Tháp dừng tay."

Người dẫn đội hai bên đột nhiên kêu tạm dừng, đội ngũ hai bên đều kinh ngạc ngừng lại.



Chỉ là ánh mắt nhìn lẫn nhau, đều tràn ngập thù hận.

Thân ảnh Kim Quý chợt loé, đứng cạnh Phùng Khôn Hải, hỏi: "Vì sao bỗng nhiên dừng lại?"

Hắn chất vấn, đại biểu cho tiếng lòng mọi người.

Khoé miệng Phùng Khôn Hải hung hăng co rút, cắn răng nói: "Hiểu lầm."

Hắc Mộc cũng trầm mặt nói với đệ tử Vạn Thú Tông: "Một trận hiểu lầm."

Hiểu lầm?

Có ý gì?

Vô luận người Vạn Thú Tông hay là người Luyện Đúc Tháp, nghe thế đều đần mặt ra.

Kim Quý nhíu mày, sắc mặt âm u: "Phùng Khôn Hải, rốt cuộc chuyện là thế nào?" Đánh lâu như vậy, tổn thất lớn như vậy. Kết quả lại nói cho hắn biết chỉ là hiểu lầm?

Mặt Phùng Khôn Hải cũng rất khó coi. Chuyến này là do hắn phụ trách, lại tổn thất lớn như thế. Lúc trở về hắn báo cáo cũng không tốt.

Đối mặt Kim Quý chất vấn, Phùng Khôn Hải đành phải kiên trì nói tiếp: "Đồ vật hai bên chúng ta muốn không phải cùng một thứ!"



Hắc Mộc cũng trầm mặt nói: "Đích xác là thế."

Trò đùa gì thế?!

Đánh lâu như vậy, cuối cùng nói cho bọn họ là đánh sai rồi? Mọi người bắt tay giảng hoà?

Kim Quý hừ lạnh nói: "Cho là thế đi, nhưng Vạn Thú Tông gϊếŧ không ít đệ tử bên ta. Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?" Nói xong, ánh mắt u ám đảo qua người Vạn Thú Tông.

Đột nhiên, hắn phát hiện không thấy thân ảnh Đinh Mão, vội hô: "Đinh Mão! Đinh Mão!"

Đáng tiếc, không ai đáp lại.

"Đáng chết!" Nghĩ đến khả năng nào đó, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của Kim Quý hiện lên một tia hoảng hốt.

Không ai biết, nguyên nhân chân chính hắn để ý Đinh Mão như thế.

Thật ra, Đinh Mão là con riêng của hắn!

Tuy máu chó, nhưng Đinh Mão là huyết mạch duy nhất của hắn. Nếu Đinh Mão chết, không thể nghi ngờ là chặt đứt hương hoả của hắn!
"Là ai? Các ngươi là ai gϊếŧ đồ nhi ta?" Kim Quý căm hận nói.

Ánh mắt tàn nhẫn âm độc nhìn Vạn Thú Tông đối diện, dường như mỗi một tên đều là kẻ thù gϊếŧ con trai hắn.

Bộ dáng như hổ rình mồi của hắn, làm Hắc Mộc bất mãn. Người sau nhíu mày hừ lạnh: "Người và linh thú Vạn Thú Tông chúng ta cũng tổn thất không nhỏ, coi như huề nhau."

"Huề nhau? Mạng đám đệ tử ngươi, có thể so với đồ nhi ta sao?" Kim Quý hùng hổ nói. Tựa như tùy thời chuẩn bị khai chiến lần nữa.

Cảm xúc của hắn làm cho Hắc Mộc cũng tức giận lây.

Vốn trận đánh không giải thích nổi này đã rất là nghẹn khuất rồi. Bây giờ còn có người dám chất vấn hắn? Quả thực chính là tìm chết.

Ngay khi chiến hoả hai người chạm vào là nổ, Phùng Khôn Hải đột nhiên nhảy ra đứng ngăn cản giữa hai người: "Hai vị đừng tức giận. Lúc trước tuy là hiểu lầm, nhưng tóm lại là tổn thất không ít đệ tử. Chuyện này đương nhiên không thể cứ vậy bỏ qua, nhưng hiện tại không phải thời điểm tranh luận. Việc cấp bách bây giờ là chúng ta đồng tâm hiệp lực, hoàn thành nhiệm vụ trước. Sau khi trở về phục mệnh, lại thảo luận cách giải quyết chuyện này."
Hắc Mộc coi như nghe lọt.

Nhưng Kim Quý một lòng lo lắng Đinh Mão, căn bản không đồng ý: "Không được, không tìm thấy Đinh Mão. Ta phải bắt người Vạn Thú Tông chôn cùng!"

"Khẩu khí thật lớn!" Hắc Mộc trừng mắt, khí thế lập tức dâng cao.

Tu vi hắn cao hơn Kim Quý. Vừa phát ra, chấn đến ngực Kim Quý phát đau.

Kim Quý đại kinh thất sắc lui ra sau một bước, che ngực nhìn về phía Hắc Mộc.

Hắc Mộc khinh thường hừ lạnh: "Lúc trước lão phu không hạ tử thủ, là xem ở mặt mũi viện trưởng Luyện Đúc Tháp các ngươi. Nếu còn muốn càn quấy, đừng trách lão phu không lưu tình!"

Khuôn mặt Kim Quý dữ tợn: "Lão thất phu, ngươi chớ nói kiểu đường hoàng đấy đi. Không sai, tu vi ngươi cao hơn ta. Nhưng nếu ta dùng hết toàn lực, ngươi cũng không có trái ngon để ăn. Không được, chúng ta tới đấu một trận!"
"Kim trưởng lão đừng xúc động!" Phùng Khôn Hải ngăn cản nói.

Kim Quý lại hung tợn trừng hắn: "Ngươi câm miệng! Đều do ngươi dẫn đội!"

Câu nói tràn ngập oán khí, làm cho Phùng Khôn Hải không còn lời gì để thốt. Đôi mắt cất giấu lạnh lẽo.

Hôm nay đúng là hiểu lầm, nhưng cũng bởi vì quá mức trùng hợp. Ai biết đồ vật cả hai bên cần, cư nhiên ở cùng một chỗ? Phòng bị lẫn nhau, tự nhiên sẽ không nói toạc ra, đương nhiên nổi lên hiểu lầm.

Phùng Khôn Hải tin nếu đổi là người khác, cũng sẽ có kết cục giống vậy.

Đột nhiên, mặt đất chấn động. Lốc xoáy trên đầm lầy Vô Tận bỗng chốc biến mất.

Mấy thứ bị phun ra từ đầm lầy, dừng trước mặt mọi người.

"Đây là tình huống gì?" Có người khiếp sợ nói.

Phùng Khôn Hải và Hắc Mộc hiển nhiên là người tương đối biết chuyện, đồng thời nói: "Thông đạo đóng cửa, đồ vật không thuộc sở hữu bên trong đều bị nhổ ra!"
Chú mắt nhìn, bị phun ra cư nhiên là thiếu tông chủ Vạn Thú Tông, và linh thú của hắn. Mặt khác còn có một người nữa.

"Đinh Mão!" Kim Quý thất thanh hô to, nhào vào thi thể Đinh Mão.

Thi thể Đinh Mão có dấu vết cắn đứt của linh thú, còn nằm bên cạnh Thái Sử Cao. Khiến cho Kim Quý đỏ mắt, hắn tụ linh lực vào một chưởng đánh tới Thái Sử Cao: "Ta bầm thây vạn đoạn ngươi!!!"

"Chớ có làm càn!" Hắc Mộc trong lòng cả kinh. Một chưởng đỡ qua, hai cỗ lực lượng bị triệt tiêu trước người Thái Sử Cao.

Ngay sau đó, Hắc Mộc thuấn di xuất hiện trước người Thái Sử Cao. Nhìn linh thú bên cạnh hắn đều chết thảm, nhanh chạy tới nâng Thái Sử Cao dậy, hô: "Thiếu tông chủ? Thiếu tông chủ?"

Thái Sử Cao vốn là đã chết. Sau khi Hắc Mộc gọi, cư nhiên ho khan vài tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Biến cố này khiến lòng người Luyện Đúc Tháp khiếp sợ không thôi.

Vừa rồi rõ ràng bọn hắn không cảm giác được hơi thở của Thái Sử Cao.

Thái Sử Cao tỉnh lại, thở hổn hển mấy hơi, suy yếu nói: "Nguy hiểm thật, may là ta kịp thời dùng Quy Tức pháp của bổn tông, tránh được một kiếp. Hắc trưởng lão, ngươi phải báo thù thay ta."

Hắc Mộc lạnh giọng hỏi: "Thiếu tông chủ, là ai hại ngài?"

Kim Quý cũng hô lên: "Là ngươi gϊếŧ đồ nhi ta!"

Ánh mắt Thái Sử Cao nhẹ nhàng nhìn vết thương chân tay đứt đoạn của Đinh Mão, vẫn suy yếu nói: "Ta thừa nhận đã sai linh thú cắn đứt tay chân hắn, nhưng người không phải do ta gϊếŧ. Bên trong còn có một người, là đệ tử Luyện Đúc Tháp các ngươi. Hắn lấy đi hết rồi."

"Cái gì!"

Mọi người kinh hãi.

Phùng Khôn Hải lập tức tìm kiếm bốn phía, lại không thấy ai khả nghi.
Kim Quý đột nhiên nói: "Dám gϊếŧ Đinh Mão, nhất định không phải người Luyện Đúc Tháp. Nhất định có kẻ giả mạo!"

Lời vừa nói ra, mọi người càng kinh hãi.

Phùng Khôn Hải lập tức nói: "Vô luận là ai, sau khi cửa thông đạo bị đóng, đều sẽ bị nhổ ra. Hắn nhất định còn ở trong đầm lầy Vô Tận. Chúng ta lập tức điều tra, nhất định phải lục soát ra hắn!"

Ngữ khí hắn hung ác. Tựa hồ đẩy hết tổn thất hai bên và nhiệm vụ thất bại, ghi tạc lên đầu Mộ Khinh Ca...