Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 424




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Có Hắc Mộc dẫn đầu, đệ tử Vạn Thú Tông đều sôi nổi thả linh thú mình ra cuốn lấy Ngân Trần. Bọn hắn thì đều tới chỗ đệ tử Luyện Đúc Tháp, thỉnh thoảng quấy nhiễu Mộ Khinh Ca.

Chiến đấu kịch liệt.

Đủ loại quang mang linh lực lập loè trong đầm lầy Vô Tận, chiếu sáng trời đêm.

"Tử cảnh! Hắn cư nhiên là tử cảnh!"

Khi Mộ Khinh Ca phát ra linh lực bản thân, không ít người kinh ngạc.

Trẻ như thế đã là tử cảnh, bọn hắn chưa thấy qua bao giờ.

Mà bản thân là tử cảnh lại có linh thú và Thần khí. Giải thích duy nhất chính là sau lưng hắn có một gia tộc vô cùng khổng lồ. Chỉ có giả thiết như vậy, mới có nội tình như thế, tạo thành chuyện không có khả năng trước mắt.

Phùng Khôn Hải trầm mắt xuống, hạ giọng nói với Hắc Mộc: "Cần phải gϊếŧ hắn! Nếu hắn chạy thoát, đều là mối hoạ vô cùng với hai nhà chúng ta!"





Nếu lúc trước không động thủ, biết bối cảnh Mộ Khinh Ca, nói không chừng bọn hắn sẽ giữ lại một tia lý trí. Không trở mặt quan hệ hai bên.

Nhưng hiện giờ đã động thủ. Hai bên không thể giải hoà, vậy cần phải ngươi chết ta sống.

Nếu không, một khi chạy thoát. Thứ bọn họ gặp phải sẽ là sự phẫn nộ đến từ gia tộc khủng bố kia!

Mộ Khinh Ca không biết chỉ với chớp mắt, Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải đã suy nghĩ nhiều như vậy. Nàng bị đám đệ tử Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp nhiễu đến phiền.

Ngửa tay ra, súng xuất hiện trong tay.

Một tay nàng cầm Linh Lung Thương, một tay cầm súng.

Linh Lung Thương nhắm thẳng vào các trưởng lão vây công, súng thì bắn tới đám đệ tử.

Pằng pằng...

"A a a!!!"

"Đó là thứ gì?!"

"Cứu mạnggg!!"

"Đau quá!!!"

Mộ Khinh Ca bắn một vòng, vô số đệ tử bỏ mạng hoặc trúng đạn.



Súng trong tay dùng thú hạch chuyển hoá thành năng lượng. Dư dả đối phó với đám lục cảnh, thanh cảnh, cả hoàng cảnh.

"Đây là cái gì?"

"Ta chưa bao giờ thấy qua!"

Hai gã trưởng lão Luyện Đúc Tháp tránh thoát đạn súng, tụ lại cùng chỗ, khiếp sợ nói.

Mộ Khinh Ca nháy mắt nhắm ngay giữa trán họ, bắn ra hai phát. Tốc độ cực nhanh, trực tiếp xuyên thấu phòng ngự, để lại hai lỗ máu giữa trán.

Hai gã trưởng lão chưa kịp kinh hô ra tiếng, không tiếng động rơi xuống từ không trung. Bị đầm lầy cắn nuốt, biến mất không còn tăm hơi.

Một màn này, chấn kinh không ít người.

Người còn lại đều tràn ngập kiêng kị nhìn súng trong tay Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca một tay cầm Linh Lung Thương, một tay cầm súng, lơ lửng trên không, bao trùm mọi người. Huyết bào màu đỏ tựa như chiến thần.

Đôi môi đỏ thắm hơi câu, lộ ra nụ cười khiêu khích.



Hắc Mộc hừ lạnh một tiếng. Quanh người nổi lên ánh sáng tím đậm, tấn công Mộ Khinh Ca.

'Tử cảnh đỉnh!' Mộ Khinh Ca bỗng chốc co rụt mắt.

Cảnh giới của Hắc Mộc, ước chừng cao hơn nàng hai cảnh giới nhỏ!

Cộng thêm bốn con huyền lang linh thú cao giai bên cạnh hắn, sức chiến đấu rất khủng bố. Thậm chí Mộ Khinh Ca tính ra, ba tên Nhạc gia Trung Cổ giới kia mà đối mặt Hắc Mộc, đều phải lấy lòng.

Tốc độ Hắc Mộc rất nhanh, nháy mắt giao chiến Mộ Khinh Ca.

Kim Quý của Luyện Đúc Tháp không cam lòng yếu thế. Có lẽ bởi vì hận thù thiêu đốt hai mắt, hắn vậy mà thông qua mật pháp đề cao mạnh mẽ linh lực lên tử cảnh. Tiếp tục vây công Mộ Khinh Ca.

Phùng Khôn Hải tuy chỉ là lam cảnh cao giai, nhưng không lùi bước. Mà xem chuẩn thời cơ, thỉnh thoảng bắn ra một tia đánh lén Mộ Khinh Ca.
Tam đại cao thủ Vạn Thú Tông Luyện Đúc Tháp liên thủ vây công Mộ Khinh Ca, bốn người đánh đến hoa cả mắt.

Ngân Trần bị linh thú vây công không ra giúp Mộ Khinh Ca được. Dù gì bốn con linh thú cao giai của Hắc Mộc tương đương với tử cảnh, cũng đã khiến Ngân Trần khó tránh thoát.

Mặc dù nó có huyết thống cao quý, nhưng giờ chưa trở thành thần thú chân chính. Uy áp của nó có hữu dụng với linh thú bình thường, lại vô dụng với linh thú cao giai tử cảnh!

Phanh!

Đột nhiên, một lực lượng bàng bạc rơi xuống từ không trung, trực tiếp đánh nát thuyền con Luyện Đúc Tháp, và cả chỗ đặt chân của đệ tử Vạn Thú Tông.

Những đệ tử bị sóng khí văng lên không trung, kêu thảm rơi xuống đầm lầy, nháy mắt không còn thanh âm.

Biến cố tới đột ngột, khiến bốn người đánh nhau kịch liệt hơi ngưng.
Ánh mắt Hắc Mộc và Kim Quý âm trầm nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Sắc mặt nàng có chút tái nhợt. Trong tay cầm một tấm gương đồng, trên gương đồng còn lưu lại một tia hơi thở.

Vừa rồi Hắc Mộc và Kim Quý đồng thời ra tay công kích nàng. Dưới tình thế cấp bách, nàng lấy ra gương đồng có thể phản phệ công kích, chiếu tới các đệ tử Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp.

Cái gì gọi là một chiêu toàn diệt, Mộ Khinh Ca xem như kiến thức rồi!

Nàng mím chặt môi, giữa mày có chút ngưng trọng.

Nàng có thể cảm nhận gương đồng trong tay nóng lên. Trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không thể tiếp nhận lực công kích bực này nữa.

Ba người vây công nàng, nếu một chọi một, nàng không sợ ai. Nhưng cứ vây công như vậy, bị hại khẳng định là mình.

'Làm sao bây giờ?' Đầu óc Mộ Khinh Ca nhanh chóng chuyển động.
"A!!! Ta gϊếŧ ngươi!!!"

Đột nhiên, Kim Quý kêu gào thê lương.

Thân thể hắn nhanh chóng bành trướng, giống như đang bơm khí cầu!

"Không tốt! Hắn muốn tự bạo, mau chạy đi!" Hai tròng mắt Hắc Mộc đột nhiên co rụt lại. Nháy mắt lui mạnh ra sau.

Phùng Khôn Hải cũng hít sâu một hơi, không dám chậm trễ chạy ra xa.

Một cường giả 'tử cảnh' tự bạo, tương đương với lực lượng gì?

Bọn hắn sẽ nhanh chóng cảm nhận được.

Kim Quý đột nhiên xông tới, dòng khí xung quanh trở nên vô cùng táo bạo. Linh lực bị quấy đục, giống như mười mấy tấn thuốc nổ siêu mạnh!

Mộ Khinh Ca bỗng chốc trợn to mắt, ánh mắt thanh thấu chiếu ảnh ngược bộ dáng điên cuồng của Kim Quý.

Có lẽ nàng không thể nào biết rằng, sau khi hay tin Đinh Mão, có bi ai nào lớn hơn con trai mình đã chết. Báo thù thay Đinh Mão, trở thành mục tiêu duy nhất của Kim Quý.
Nhìn thấy Mộ Khinh Ca khó bị gϊếŧ, hắn chỉ có thể dùng một chiêu tự bạo, đồng quy vu tận cùng Mộ Khinh Ca.

Oanh!!!

Tiếng nổ mạnh kịch liệt chấn đến đầm lầy Vô Tận lung lay. Không trung như bị lực lượng cuồng bạo xé nát, sinh ra vết rách. Loại lực lượng như gợn sóng, nhanh chóng khuyếch tán toàn bộ đầm lầy Vô Tận.

Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải tuy sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn bị cỗ lực lượng tàn sóng này đánh đến hộc máu, tạng phủ bị hao tổn.

Toà thành trên không cách đầm lầy Vô Tận xa xôi vạn dặm, Tư Mạch đột nhiên mở mắt. Cặp mắt lưu li thâm thúy như lốc xoáy, tản ra từng trận khí lạnh.

Bỗng chốc, thân ảnh hắn biến mất trong toà thành cao quý.

"Khụ khụ." Hắc Mộc phun ra một ngụm máu đen, nhìn nơi vừa xảy ra chiến đấu kịch liệt.

Tất cả đều không còn. Linh thú, người,...
Dường như hết thảy đều biến thành hư vô, chỉ còn lại hắn và Phùng Khôn Hải hấp hối.

Phùng Khôn Hải mạnh mẽ chống đỡ đứng cạnh Hắc Mộc, hỏi: "Người chết chưa?"

Hắc Mộc trả lời: "Không ai có thể thoát khỏi một cường giả tử cảnh tự bạo." Nhưng hắn lại đột nhiên do dự: "Nhưng hắn có vẻ không đơn giản, thủ đoạn rất cổ quái..."

"Chúng ta phải làm sao?" Sắc mặt Phùng Khôn Hải vô cùng xám trắng.

Nhiệm vụ lần này, toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một mình hắn. Thật không biết sau khi trở về nên báo cáo kết quả thế nào.

Hắc Mộc trầm mặc một hồi, nói hắn: "Rời trước rồi hãy nói."

Nói xong, hai người vịn lẫn nhau, đi tới ngoài rìa đầm lầy Vô Tận.

Hai người bọn họ rời đi không lâu, Tư Mạch thân ảnh tuyết trắng giống như vị thần buông xuống không trung đầm lầy Vô Tận. Hai mắt hắn lạnh nhạt nhìn chăm chú đầm lầy dưới chân, cảm thụ luồng hơi thở tiêu tán kia.
Một cỗ lực lượng cường đại vô cùng đủ khiến vạn linh run rẩy thần phục, toả ra từ người hắn.

"Là ai, làm nàng bị thương?" Thanh âm lạnh thấu xương như tiếng sấm, quyết định thế nhân.

Thanh âm kia không chỉ truyền ra trong đầm lầy, mà quanh quẩn toàn bộ Nhung quốc. Thân mình Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải ra khỏi đầm lầy Vô Tận cứng đờ, một cỗ rét lạnh thấu xương dâng lên từ sống lưng.

Thanh âm không ngừng quanh quẩn, nhưng không ai đáp lại.

Hơi thở Tư Mạch lạnh đi. Đầm lầy Vô Tận dưới chân hắn bắt đầu sôi trào, vô số khí độc bay lên ngưng tụ thành mây đen, bao phủ toàn bộ trên không Nhung quốc.

Sau một lát, Nhung quốc rơi mưa độc. Phàm là người bị dính nước mưa, làn da đều thối rữa, lở loét mưng mủ,...

Mà đầm lầy dưới cơn thịnh nộ của Tư Mạch, cư nhiên khô cạn rạn nứt. Trên đời đã không còn đầm lầy Vô Tận.