Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 439




Edit: Diệp Lưu Nhiên

 "Có ý gì?" Mộ Khinh Ca nghe vậy chau mày.

Chẳng lẽ trên đời còn có thứ đồ có thể phán đoán người nào có phải phu thê hay không sao?

Mộ Khinh Ca dò hỏi khiến sắc mặt Cung Tuyết Nhai hơi phiếm hồng, không biết nói thế nào mới tốt. Nàng đứng lên, nói với Mộ Khinh Ca: "Ngươi đi theo ta sẽ biết."

Dứt lời nàng ấn xuống cơ quan ở tay vịn chỗ ngồi.

Thạch bích cực lớn sau lưng nàng chậm rãi mở ra, để lộ một lối đi.

Mộ Khinh Ca cũng đứng lên đi theo Cung Tuyết Nhai tiến vào thông đạo.

Lối đi rất hẹp, cũng rất dài. Càng đi xuống, càng lạnh thêm. Đặc biệt là Mộ Khinh Ca hiện tại không có linh khí hộ thể, càng cảm thấy băng hàn tận xương.

Đi một mạch tới trước cửa đá, Cung Tuyết Nhai cắn đầu ngón tay mình, giọt máu tan mất ở khe lõm trên cửa đá.





Sau khi chứng thực huyết mạch, cửa đá đóng chặt chậm rãi mở ra.

Mở ra khe hở, toát ra rất nhiều sương trắng, mang theo hàn ý rét thấu xương.

Mộ Khinh Ca nhìn đôi tay mình, bề mặt lây dính sương trắng, ngưng kết ra tầng băng hơi mỏng.

Vung tay lên, băng sương vỡ vụn. Nàng đi theo Cung Tuyết Nhai đi vào cửa đá.

'Thật lạnh!' Lấy thân thể hiện giờ của Mộ Khinh Ca còn cảm thấy rét lạnh, có thể tưởng đằng sau cửa đá là một thế giới như nào!

Sau cửa đá, sương trắng tan dần. Tầm mắt Mộ Khinh Ca trở nên rõ ràng.

Chỉ là cảnh tượng trước mắt sau khi nàng thấy rõ khiến đôi mắt nàng mở to, khóe miệng mãnh liệt co lại.

Thạch thất sau cửa đá, cư nhiên đặt một chiếc giường!

Mộ Khinh Ca khiếp sợ nhìn về phía Cung Tuyết Nhai, thực hy vọng cảnh tượng trước mắt không phải như nàng tưởng tượng.



Nhưng Cung Tuyết Nhai lại cười khổ, gật đầu tàn khốc: "Như ngươi nghĩ, để kiểm nghiệm có phải... phu thê hay không, ngoài máu của nữ đáy huyệŧ gia thì cần phải làm chuyện phu thê trên giường mới có thể mở cửa đá. Chỉ có máu xử nữ của các đời Trang chủ, cấm chế mới có thể mở ra, có thể tới nơi ở của Bạch Cốt Yêu Diễm."

'Móa! Thiết lập biếи ŧɦái gì thế này? Muốn xem xuân cung sống, sao không tự mình làm đi!' Mộ Khinh Ca chửi bới một thôi một hồi trong lòng.

Nàng cảm thấy mình thật sự bị cấm chế kỳ ba này đánh bại rồi!

Khó trách, Cung Giáng Tuyết nói đây là quy củ không thể phá vỡ.

Nhìn thấy biểu tình rối rắm của Mộ Khinh Ca, Cung Tuyết Nhai nói: "Mộ công tử hiện tại cũng thấy rồi. Thực sự không phải là ta gây khó dễ ngươi, mà là cấm chế cổ quái này làm khó Cung gia ta mấy nghìn năm."



Mộ Khinh Ca nâng mắt, đồng tình nhìn về phía nàng.

Thời khắc này, nàng thật sự hiểu cho nỗi khổ của nữ đáy huyệŧ gia.

"Nếu ngươi không chịu cưới Giáng Tuyết, cho dù là ta cũng không có cách nào để ngươi nhìn thấy Bạch Cốt Yêu Diễm." Cung Tuyết Nhai nói.

"..." Mộ Khinh Ca trầm mặc. Vấn đề này thật là.

Kể cả nàng có đáp ứng cưới Cung Giáng Tuyết, cũng không thể hoàn thành 'nghi thức' ác ôn như vậy.

Nhưng Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm trưởng thành nhờ cắn nuốt dị hỏa, nàng không thể bỏ qua Bạch Cốt Yêu Diễm. Nếu không, cơ hội tiếp theo cho Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm trưởng thành không biết phải chờ tới khi nào.

"Mộ công tử, chúng ta ra ngoài trước đi." Cung Tuyết Nhai nói.

Nàng thực hy vọng Mộ Khinh Ca có thể cẩn thận nghĩ kỹ, sau đó thay đổi chủ ý. Đây cũng là mục đích nàng sảng khoái dẫn hắn tới đây.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói: "Trang chủ, ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng ngài đáp ứng."

Trong mắt Cung Tuyết Nhai hiện lên nghi hoặc.

"Ta hy vọng ở lại đây một hồi. Ta có học qua một ít cấm chế, muốn nhìn một chút xem có thể giải trừ cấm chế này hay không. Nếu có thể, không cần Thiếu trang chủ hy sinh, ta cũng có thể nhìn thấy Bạch Cốt Yêu Diễm. Nếu may mắn thu phục được, này không phải đã đánh vỡ lời thề sơn trang? Thiếu trang chủ không cần bởi vì quy củ này mà ở tại sơn trang, có thể tìm kiếm nửa kia của mình, bên nhau lâu dài." Mộ Khinh Ca nghiêm túc nói.

Cung Tuyết Nhai giật mình nhìn đối phương: "Mộ công tử thật sự có nắm chắc?"

Mộ Khinh Ca thành thật lắc đầu: "Không có, nhưng ta nguyện ý cố gắng thử."

Cung Tuyết Nhai nghĩ nghĩ, cho dù thất bại cũng không tổn thất cái gì. Vì thế nàng gật đầu đáp ứng: "Được, vậy ngươi ở lại đi. Nếu có gì không ổn, thì đi ra."
"Đa tạ Trang chủ." Mộ Khinh Ca mỉm cười.

Cung Tuyết Nhai rời khỏi thạch thất, không đi quấy rầy Mộ Khinh Ca.

Mà Mộ Khinh Ca thì ở lại thạch thất, cẩn thận tìm kiếm phương pháp phá giải cấm chế.

'Chủ nhân, có cần Manh bảo bảo hỗ trợ hay không?' Trong đầu Mộ Khinh Ca đột nhiên vang lên thanh âm Manh Manh.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, hỏi: 'Ngươi có biện pháp?'

Manh Manh ở trong đầu Mộ Khinh Ca chỉ chỉ ngón tay bụ bẫm vào mình, vẻ mặt ngạo kiều: 'Chủ nhân đừng quên bảo bảo là ai! Ta là khí linh, bản thân chính là cấm chế lớn nhất! Ta bởi vì cấm chế mà sinh, trên người có ngàn vạn pháp tắc thế giới, thay chủ nhân xử lý thế giới này...'

"Dừng, đừng có thổi phồng. Nếu ngươi có cách thì nhìn giúp ta xem, cấm chế nơi này giải thế nào." Mộ Khinh Ca nói thẳng.
"Cái đó... Bảo bảo muốn mượn đôi mắt chủ nhân." Manh Manh nói.

Đối với Manh Manh, Mộ Khinh Ca tín nhiệm.

Cho nên không chút do dự đáp ứng yêu cầu của nó.

Sau đó hai mắt Mộ Khinh Ca nảy sinh biến hóa. Tròng mắt trở nên trong suốt, phiếm lên sắc u lam. Bên trong nhảy ra phép tính, giống như đang thực hiện tính toán tinh vi nhất.

Mộ Khinh Ca có hiểu biết nhất định với cấm chế, thậm chí trước khi huyết mạch nàng thức tỉnh đã thông qua cấm chế cải tạo binh khí.

Mà lúc này tuy hai mắt đã cho Manh Manh mượn, nhưng ý thức vẫn thuộc về nàng.

Những phép toán phức tạp trong mắt, nàng xem đến rõ ràng, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Nàng bình ổn tinh thần, cẩn thận cảm ngộ.

Sau nửa canh giờ, Mộ Khinh Ca cảm thấy càng ngày càng lạnh, thanh âm Manh Manh lần nữa bay tới: "Được rồi!"

"Thì ra là ở chỗ này!" Manh Manh thử lại kết quả phép tính, đồng thời xuất hiện trong não bộ Mộ Khinh Ca, khiến nàng liếc mắt có thể nhìn thấu trung tâm cấm chế.
Khóe miệng nàng nhẹ giương lên, đi tới giường lớn.

Hai tay nàng chống đỡ mép giường, dùng sức nhấc lên, lộ ra sàn nhà bên dưới.

Trên sàn nhà có khắc hoa văn thần bí cổ quái phiếm hồng nhạt.

"Chủ nhân, trực tiếp đánh vỡ nó!" Manh Manh thúc giục Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca lại cười ha hả, nói: "Ngươi đã quên ta bây giờ không có linh lực sao?"

Manh Manh lại cười ha hả: "Chủ nhân đã quên ngài có chủy thủ có thể phá kết giới sao?"

Manh Manh nhắc nhở làm Mộ Khinh Ca bỗng sáng mắt lên.

Nàng vỗ đầu mình, lẩm bẩm: "Đúng nhỉ! Ta sao lại quên chủy thủ bán thần khí của Phượng Vu Phi nhở?"

Nhưng nàng lại nổi lên nghi ngờ: "Không phải ngươi đã nói nó chỉ có thể giải trừ một ít cấm chế có cấp bậc không cao sao?"

Manh Manh lắc đầu nói: "Chủ nhân, ngài cần phải học bổ túc rồi. Cấm chế này không tính là cao, chẳng qua cổ quái ở chỗ phương pháp thôi. Bởi vì người hiểu được cấm chế ở Lâm Xuyên quá ít, cho nên vẫn không bị ai phá vỡ."
"Thì ra là vậy!" Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ.

Trong lòng đồng thời thở dài: 'Xem ra, thứ mình cần học còn rất nhiều, phải càng nỗ lực hơn mới được!'

Mộ Khinh Ca lật tay lại, chủy thủ Phượng Vu Phi cho nàng đã nắm trong tay. Nàng cầm chủy thủ không chút do dự, trực tiếp đâm thẳng vào trung tâm cấm chế.

Đột nhiên nàng nghe ra một tiếng 'phốc', nhìn thấy hoa văn thần bí khắc trên mặt đất run rẩy. Ngay sau đó khắc văn bạo liệt, biến thành bột phấn.

Ngay sau đó, lấy Mộ Khinh Ca làm trung tâm, gió cuốn màu trắng nổi lên. Gió cực kỳ mãnh liệt, khiến cho toàn bộ mặt đất hơi rung chuyển.

Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn về một hướng. Đá vụn rơi xuống thạch thất, lại không biết bên ngoài bởi vì phá vỡ cấm chế mà đất rung núi chuyển. Trên mảnh đất tuyết vốn sẽ bởi vì động tĩnh rất nhỏ mà dẫn đến tuyết lở. Giờ phút này vô số tuyết đọng lăn xuống từ vách núi. Vô Cấu sơn trang tuy bao trùm bởi tuyết đọng, nhưng nhìn thấy một màn khủng bố như này, vẫn dẫn phát ra hoảng loạn.
"Đều an tĩnh lại, từng người trở về phòng mình, không cho phép đi ra." Cung Tuyết Nhai đứng ngoài đại điện, nói với số người hoảng loạn.

Nàng nhìn qua vô cùng trấn định, nhưng trong lòng cực kỳ khiếp sợ.

Không ngừng phỏng đoán: 'Chẳng lẽ hắn thật sự giải trừ được cấm chế?'

"Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?" Cung Giáng Tuyết cuống quít chạy tới. Không nhìn thấy Mộ Khinh Ca bên cạnh mẫu thân, vội hỏi: "Mộ công tử đâu?"

Cung Tuyết Nhai nhìn về phía nữ nhi, nói: "Hắn không có việc gì. Hiện tại con giúp ta ổn định người trong sơn trang trước."

...