Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 442




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mặc Dương quay đầu, lạnh nhạt nhìn hắn.

Hắn lập tức thẳng lưng, thu liễm biểu tình vui cười.

Thấy hắn không nói bậy, Mặc Dương mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Nhưng Long Nha Vệ đó lại không sợ chết nhỏ giọng nói: "Lão đại sao lại khẩn trương như thế? Chẳng lẽ khoảng thời gian sớm chiều ở chung, ngươi cũng thích vị Thương cô nương kia?"

"Có phải ngứa da hay không?" Mặc Dương lạnh giọng.

Đôi mắt sắc bén như đao quét tới.

Tên Long Nha Vệ không sợ chết lập tức biết sợ, cười trừ lui xuống.

Hiện giờ Mặc Dương đã tiến vào Lam cảnh sơ giai, mà bọn họ mới chỉ ở Thanh cảnh cao giai. Sao dám không biết điều tự mình tới cửa chịu đòn?

Sau khi Long Nha Vệ lui ra, Mặc Dương mới dời mắt nhìn về phía đầu thuyền.

Chỉ là giờ phút này nếu có người nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn sẽ phát hiện, kỳ thật hắn chỉ nhìn một người mà thôi...





'Không nên hy vọng xa vời, đừng có nghĩ nữa. Nếu không chỉ sợ vị trí hiện tại sẽ không giữ được, sao có thể giống như bây giờ nhìn nàng?' Mặc Dương tự nói với mình ba lần, mới rũ mắt xuống xoay người rời đi.

Trên đầu thuyền không rõ là Thương Tử Tô bồi Mộ Khinh Ca, hay là Mộ Khinh Ca phụng bồi Thương Tử Tô. Vẫn cứ đứng vậy hai canh giờ sau, hai người mới từng người trở về khoang thuyền của mình.

Ngân Trần tức thì ở lại đầu thuyền, tiếp tục sứ mệnh.

Gian phòng Mộ Khinh Ca tốt hơn nhiều so với lúc từ Mộc thành tới tổng viện Dược Tháp. Cho dù con thuyền này không lớn, nhưng bởi vì thân phận nàng nên được tốt nhất.

Đây không phải nàng yêu cầu, mà là lúc Mặc Dương chế tạo con thuyền đã an bài tốt.

Ngoại trừ phòng của nàng, Thương Tử Tô là khách nhân tự nhiên cũng hưởng dụng tài nguyên tốt. Ngược lại Mặc Dương và nhóm Long Nha Vệ chỉ ở khoang thuyền đơn giản, không có trang trí lộng lẫy nhiều.



Khoang thuyền rộng rãi tinh xảo, thoải mái sạch sẽ, Mộ Khinh Ca nằm lên giường lớn.

Kỳ thật, nàng không buồn ngủ.

Sau khi nói chuyện với Ngân Trần, tâm nàng có chút ngứa.

Lần trước Ngân Trần dùng ảo cảnh khiến nàng 'trở về' kiếp trước, về tới địa cầu. Không biết U Hải có hiệu quả giống thế hay không?

Hơn nữa nàng vẫn luôn cảm thấy tâm mình rõ như lòng bàn tay. Nhưng gần đây nàng lại phát hiện, có chút không xem hiểu, không nhìn thấu.

Dường như có thứ gì thoát khỏi tầm khống chế.

Nàng cần phải biết là gì, sau đó lần nữa khống chế nó trong tay!

Mộ Khinh Ca tự cho mình lý do thực tốt.

Nàng ngồi dậy trên thuyền, trong lòng hỏi Ngân Trần: "Ngân Trần, Ngân Trần." Nàng và Ngân Trần có khế ước. Cho dù cách nhau rất xa cũng có thể liên hệ, huống chi chỉ là trên một con thuyền?



Rất nhanh, Ngân Trần đã đáp lại: "Chủ nhân?"

"Ngân Trần, ta muốn cảm thụ một chút ảo giác của U Hải. Nếu tình huống không đúng, ngươi lôi ta ra." Mộ Khinh Ca nói thẳng.

"Chủ nhân xác định sao?" Ngân Trần nhăn mi. Dường như không quá đồng ý với quyết định của Mộ Khinh Ca, nhưng lại không muốn vi phạm ý nguyện của nàng.

"Ừm, không ngại thử xem." Mộ Khinh Ca gật đầu nói.

Thấy Mộ Khinh Ca đã quyết định, Ngân Trần không khuyên can nữa.

Trầm mặc một hồi, nó mới nói: "Ta sẽ thả một tia lực lượng U Hải tiến vào, chủ nhân đợi ở trong phòng là được rồi."

Đột nhiên, trong tay Mộ Khinh Ca có thêm một sợi lông hồ ly phiếm kim quang.

Thanh âm Ngân Trần lần nữa truyền đến: "Nếu chủ nhân có thể dựa vào mình thoát khỏi ảo giác, sẽ cực kỳ có lợi đối với việc rèn luyện linh thức. Nếu bị vây nhốt thì cứ tung sợi lông đó, ta sẽ mang chủ nhân ra."
"Được." Mộ Khinh Ca nắm chặt sợi lông trong tay.

...

Trên đầu thuyền, Ngân Trần nhắm chặt hai mắt. Phù văn giữa mày ánh lên kim quang yêu dã.

Một tầng hào quang kim sắc ngoài thuyền, bên ngoài có rất tinh quang muốn xâm nhập đều bị ngăn cản bên ngoài.

Đột nhiên màn hào quang xuất hiện vết rách, một ít tinh quang nhân cơ hội đó lách vào.

Sau đó màn hào quang lại khôi phục như cũ, không thấy gì nữa.

Mà những tinh quang lẻn vào đó lại bị Ngân Trần đưa vào phòng Mộ Khinh Ca.

Tinh quang phiếm u lam phiêu đãng như dải lụa tiến vào phòng Mộ Khinh Ca, dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Khinh Ca chui vào dưới chóp mũi nàng.

Mặc dù Mộ Khinh Ca đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy cả người ngẩn ra.

Dần dần, hai mắt nàng xuất hiện sắc thái mờ mịt. Cả người chậm rãi ngả ra, nhắm mắt lại.

Mộ Khinh Ca cảm giác mình phảng phất lạc vào giữa sao trời, bốn phía hắc ám vô tận. Những tinh quang lập lòe không ngừng đó, dẫn dắt nàng đi tới.
Nàng cảm thấy thân thể mình thực nhẹ, giống như diều phiêu lãng theo gió.

Nhưng nàng có thể khống chế phương hướng của mình, bay về phía tinh quang kia.

'Đây là ảo giác của U Hải sao?' Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

Bay một hồi, nàng lại tự hỏi: 'Ta có tâm sự hoang mang, có sao?'

Đột nhiên nàng cảm nhận được sức nặng đánh úp tới, kéo nàng cấp tốc rơi xuống.

Nàng kinh ngạc hé miệng, rồi lại không phát ra được thanh âm nào.

Ngay sau đó nàng thấy hoa mắt, thân đã ở trong một mảnh bóng tối.

Mơ màng hồ đồ, Mộ Khinh Ca không biết mình hôn mê bao lâu. Có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, có lẽ một ngày, cũng có khả năng là một năm.

Phảng phất, thời gian không quan trọng.

Thời điểm ý thức dần dần khôi phục, Mộ Khinh Ca nặng nề mở mí mắt ra.

Tầm mắt, từ mơ hồ trở nên rõ ràng.
Cảnh sắc rất quen thuộc, quen thuộc đến liếc mắt một cái là nàng có thể nhận ra.

"Mộ phủ!" Mộ Khinh Ca đột nhiên ngồi dậy.

Lần nữa xác nhận nhìn chung quanh, nàng mới phát hiện mình về tới Mộ phủ trong nhà.

Giờ phút này nàng đang nằm trên giường, bài trí xung quanh không hề thay đổi.

Lúc này có một nha hoàn xinh đẹp đi tới, nhìn thấy nàng ngồi dậy thì nở nụ cười nhẹ nhàng: "Tiểu tước gia, ngài tỉnh."

Nha hoàn này nàng đương nhiên biết: "Ấu Hà?"

Ấu Hà đi đến bên người Mộ Khinh Ca, như ngày thường hầu hạ nàng xuống giường: "Sao Tiểu tước gia lại kinh ngạc như vậy? Sao nhìn thấy nô tỳ lại không vui? Nếu không thì nô tỳ đổi cho Hoa Nguyệt?"

"Không, các ngươi..." Suy nghĩ Mộ Khinh Ca có chút hỗn loạn, trong đầu hình như có thứ gì đó bị nàng quên đi.

Nhưng nàng lại giống như biết hết thảy trước mắt không nên là thế này mới đúng.
Nàng giơ tay vỗ mạnh đầu.

Đau!

"Tiểu tước gia ngài làm gì thế!" Ấu Hà sợ hãi bắt lấy cánh tay nàng, ngăn cản hành vi nàng tự hại mình.

Mộ Khinh Ca lại đờ đẫn nói: "Có cảm giác đau? Chẳng lẽ đây không phải ảo cảnh sao?"

"Ảo cảnh gì vậy? Tiểu tước gia có phải ngài ngủ đến hồ đồ rồi?" Ấu Hà gấp đến độ dậm chân.

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng lắc đầu, thuận theo Ấu Hà mà đáp: "Có lẽ vậy."

Trong lúc mờ mịt, Mộ Khinh Ca bị Ấu Hà kéo đến một bên, mặc y phục cho nàng.

Nàng vẫn luôn nghĩ trong đầu bị mất đi một phần trí nhớ, căn bản không chú ý Ấu Hà mặc gì cho nàng. Chỉ là mơ hồ biết nàng từ trước đến nay đều mặc đồ đỏ.

Sau khi mặc xong y phục, nàng lại bị Ấu Hà đưa tới ngồi trước bàn trang điểm.

"Đây là ai!" Mộ Khinh Ca nhìn thấy mình trong gương, hoảng hốt kêu lên.
Ấu Hà bị nàng làm cho hoảng sợ: "Tiểu tước gia đây là ngài mà? Ngài làm sao vậy, có phải sinh bệnh hay không?"

Mộ Khinh Ca khó tin nhìn nữ tử tuyệt sắc trong gương, ngũ quan đúng là nàng không sai. Nhưng vấn đề là nàng vẫn luôn ăn vận nam trang, sao lại đột nhiên xuất hiện với bộ dạng chân thật?

Nàng thấy vạt áo trong gương mình, cúi đầu nhìn, phát hiện mình mặc bộ y phục cho nữ.

Nàng lại ngẩng đầu, sờ tai trái của mình, mới phát hiện chiếc khuyên tai màu tím che giấu thân phận cư nhiên không thấy!

"Khuyên tai của ta đâu?" Mộ Khinh Ca xoay người hỏi Ấu Hà.

Vẻ mặt Ấu Hà lo lắng nhìn nàng, trả lời: "Khuyên tai? Chẳng phải ở thời điểm Tiểu tước gia ngài tỏ tình cô gia, đã tự mình gỡ xuống đưa cho cô gia rồi đó sao?"

Cô gia? Tỏ tình?

Mộ Khinh Ca mở to hai mắt, căn bản không chịu tin tưởng lời Ấu Hà: "Cô gia nào? Tỏ tình? Linh tinh vớ vẩn gì vậy?"
Ấu Hà thấy nàng như thế, vẻ mặt cũng trở nên khẩn trương. Bắt lấy hai tay nàng, nỗ lực giải thích: "Tiểu tước gia, ngài làm sao vậy? Cô gia chính là hôn phu của ngài mà, tháng trước hai người vừa mới thành thân xong! Lúc ấy toàn bộ Lâm Xuyên đều ăn mừng náo nhiệt chuyện này. Nửa năm trước là ngài dẫn theo Long Nha Vệ, còn có sính lễ vạn dặm đến trước mặt cô gia, tháo khuyên tai xuống công khai với thế nhân ngài là nữ tử, nói muốn cưới cô gia về Mộ phủ mà! Chẳng lẽ ngài đã quên mất cảnh tượng khi đó? Vô số nữ tử tan nát cõi lòng vì ngài, vô số nam tử khuynh đảo vì ngài. Chuyện ngài cầu thú cô gia chấn kinh toàn bộ Lâm Xuyên. Không đếm được bao nhiêu người đang cười ngài người si nói mộng. Nhưng mà cố tình cô gia lại đáp ứng, hung hăng vả mặt bọn chúng..."