Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 446




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Người xem vây quanh đều bội phục trong lòng: Ai trâu bò như vậy, dám khiêu chiến trước mặt Nữ hoàng! Còn muốn sống ra khỏi Cổ Vu quốc không?

Thị vệ vây xung quanh sững sờ tại chỗ.

Người trên tháp thoáng chuyển mắt, tầm mắt dừng xuống người mặc thân hồng y yêu dã giữa đám đông.

Long Nha Vệ bao quanh Mộ Khinh Ca bước ra, Thương Tử Tô theo sát phía sau nàng. Trong lúc nhất thời, ánh mắt người trên quảng trường đều tập trung vào đám người bọn họ.

Đặc biệt là dừng trên người Mộ Khinh Ca nhiều hơn.

Không cần ai nói cho bọn hắn biết, bọn hắn cũng có thể đoán ra được người khiêu khích Nữ hoàng chính là vị mỹ thiếu niên mặc hồng y này!

Đợi Mộ Khinh Ca đi vào quảng trường, dung mạo nàng càng rõ thấy.

Lập tức xung quanh truyền đến âm thanh hít khí.





Mặc dù bọn họ thân ở Cổ Vu quốc, nơi có quốc gia đông đảo tuấn nam mỹ nữ. Bọn họ vẫn bị dung mạo của Mộ Khinh Ca làm kinh diễm.

Ngũ quan vô cùng tinh xảo không phân ra nam nữ, khí chất ngạo thế khinh cuồng. Quả thực chỉ nhìn một lần cũng đủ khiến người cam nguyện trầm luân!

"Khinh Ca, sao con lại tới đây?" Mộ Liên Dung khiếp sợ nhìn nàng tới đây.

Buông lỏng tay đang giữ chặt Tiết Kiều, bước nhanh tới chỗ Mộ Khinh Ca.

Lúc nhìn thấy Thương Tử Tô phía sau Mộ Khinh Ca, nét mặt nàng rõ ràng sửng sốt, chợt lóe nghi hoặc. Kỳ thực trong lòng nàng chửi thầm, vì sao mỗi lần cháu gái mình lộ diện, bên cạnh đều có cô nương khác nhau! Hơn nữa mỗi cô đều tuyệt sắc hiếm có!

Nếu Mộ Khinh Ca là nam thì tốt rồi. Vấn đề là, nàng là nữ đó! Nữ đóoo!

Mộ Liên Dung hơi hoảng hốt. Sau khi nàng tới Cổ Vu quốc, phát hiện người nơi này đều đặc biệt cởi mở với tình ái, có thể không phân biệt nam nữ, vượt qua chủng tộc. Chính mắt nàng nhìn hai nữ tử ôm ôm ấp ấp, nàng có chút sợ hãi cháu gái mình giả làm nam nhân quen rồi, quên mất giới tính thật của bản thân.



Lo lắng này chỉ là một cái chớp mắt trong suy nghĩ Mộ Liên Dung.

Lúc nàng đi đến trước người Mộ Khinh Ca, người sau mới hô nàng một tiếng 'cô cô'. Khi thanh âm Nữ hoàng lần nữa truyền đến: "Ngươi là ai? Cũng tới vì nữ nhân này?"

Không kịp ôn chuyện cùng cô cô, Mộ Khinh Ca xoay người nhìn người trên tháp, nở nụ cười tà tứ: "Nữ hoàng, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nếu lớn tuổi, về tình có thể tha thứ. Nhưng nếu nhỏ tuổi, vậy nghe không hiểu tiếng người rồi, phải kịp thời đi tìm đại phu thôi. Ngươi không nghe thấy ta gọi nàng ấy là cô cô sao?"

Hít....!

"Tiểu tử này từ đâu ra? Ngại mệnh quá dài đúng không? Cư nhiên nói chuyện như thế với Nữ hoàng!"

"Ngươi không nghe hắn gọi nữ nhân kia là cô cô sao? Phỏng chừng thấy trưởng bối bị bắt nạt, cho nên không nhịn được đi lên xả giận. Thật là nghé con không sợ cọp, hành động theo cảm tính!"



"Tính cách này thật đúng là có thù tất báo, không thể ăn nổi chút mệt!"

"Các ngươi đều câm miệng đi! Không nhìn thấy Nữ hoàng hạ lệnh bắt người sao? Còn nói khí phách không giận?"

Tiếng bàn tán sôi nổi xung quanh.

Tiết Kiều lúc này cũng đi tới, hỏi Mộ Liên Dung: "Dung tỷ, vị này là..."

"Nó là cháu... trai ta." Mộ Liên Dung vốn dĩ nói là cháu gái, nhưng lời nói bên miệng lại phải mạnh mẽ đổi 'gái' thành 'trai'.

Tiết Kiều bừng tỉnh hiểu ra.

Hắn lập tức nói với Mộ Khinh Ca: "Cháu trai Mộ gia, nơi này không phải nơi ở lâu. Ngươi mau dẫn cô cô rời trước đi."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca liếc nhìn nàng, cười nhạt nói: "Không cần lo lắng đâu."

Dứt lời, nàng nhìn về phía tòa tháp.

"Hừ, miệng lưỡi sắc bén. Ngươi muốn chọc giận bản Nữ hoàng?" Thanh âm truyền ra từ tháp.

"Đừng tự luyến như vậy được không? Muốn đánh thì cứ đánh đi." Mộ Khinh Ca móc móc lỗ tai.
"Làm càn!" Nữ hoàng gầm lên.

Binh lính Cổ Vu quốc dưới quảng trường cũng đột nhiên chĩa thẳng cốt mâu về phía bọn họ.

Mộ Khinh Ca câu môi cười, không thèm để ý chút nào.

Nàng xác thật không thèm quan tâm. Tuy Cổ Vu quốc thần bí, nhưng muốn mang hai người từ nơi này ra, nàng vẫn có nắm chắc. Đừng quên bên ngoài Cổ Vu quốc còn có mười vạn Vạn Liệt quân và năm trăm Long Nha Vệ. Người Cổ Vu quốc không đơn giản, nàng là người đơn giản sao?

Càng miễn bàn Cổ Vu quốc chỉ có mấy ngàn người. Tính cả binh lính vào nữa, một chọi một trăm vẫn thắng được đi!

"Kiêu ngạo như vậy, ta xem ngươi là ngoài miệng lợi hại, hay là thật sự có chút bản lĩnh!" Nữ hoàng nói xong, thân ảnh đột nhiên hóa thành hư ảo bay xuống tòa tháp.

Nàng lăng không đánh úp tới Mộ Khinh Ca, động tác nhanh đến nỗi không thể bắt được thân ảnh nàng.
Tiết Kiều theo bản năng bảo vệ Mộ Liên Dung lùi về sau hai bước, Nữ hoàng đã đánh tới trước người Mộ Khinh Ca.

Trong lòng hắn kinh hãi, muốn cứu viện, lại phát hiện thần sắc Mộ Khinh Ca không thay đổi. Nụ cười châm chọc hài hước nhìn về phía Nữ hoàng Cổ Vu quốc.

Con mắt màu vàng của Nữ hoàng Cổ Vu quốc đột nhiên mãnh liệt. Móng tay bỗng chốc biến thành lưỡi dao sắc bén, chộp tới nàng.

Nhưng thời điểm nàng bắt lấy lại cảm thấy trong tay trống rỗng, thân ảnh Mộ Khinh Ca vỡ vụn biến mất.

"Ta ở đây."

Thanh âm truyền đến từ phía sau.

Nữ hoàng Cổ Vu quốc đột nhiên cảm thấy mắt cá chân căng thẳng, như bị người bắt lấy.

Thân mình nàng từ hư ảo biến thành chân thật, vẫn còn giữ nguyên động tác phi hành. Sa mỏng phiêu phiêu trên người, dáng người uyển chuyển.

Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Mộ Khinh Ca không biết từ khi nào cư nhiên đi tới phía sau. Một tay chắp sau lưng, một tay bắt lấy cổ chân nàng.
Nàng nhìn, Mộ Khinh Ca cũng nhìn nàng.

Khinh miệt trong mắt khiến đôi mắt màu vàng của Nữ hoàng dâng lên lửa giận.

Nàng lăng không xoay người, kim quang quanh cổ chân chợt lóe, xuất hiện vảy sắc bén như đao vạch tới Mộ Khinh Ca.

"Khinh Ca cẩn thận!" Mộ Liên Dung lo lắng kinh hô.

"Dung tỷ đừng sợ, cháu trai của tỷ rất lợi hại!" Tiết Kiều nhẹ giọng an ủi bên cạnh nàng.

Lúc cổ chân Nữ hoàng dị biến, Mộ Khinh Ca đã buông tay ra. Vảy đó không thương tổn đến nàng, tay phải đang chắp sau lưng đột nhiên vươn ra, bắt được một cái chân khác của Nữ hoàng. Tay trái nhắm ngay vảy trên cổ chân, nhổ ra...

"A!!!" Nữ hoàng ăn đau kinh hô.

Trong tay Mộ Khinh Ca đã có thêm miếng vảy dính máu.

"Ngươi! Ngươi có biết thương hoa tiếc ngọc hay không?" Nữ hoàng phẫn nộ chỉ trích.

Mộ Khinh Ca cười lạnh trêu tức: "Ngươi là Nữ hoàng, ngươi muốn gϊếŧ ta."
Ý như ngoài lời, nàng không nằm trong phạm trù thương hoa tiếc ngọc.

"Ngươi! Ngươi tên hỗn đản này!" Nữ hoàng khí phách bỗng hóa thành thiếu nữ hờn dỗi. Phong cách chuyển biến như vậy khiến quần chúng vây xem hô to 'không thích ứng' nha!

Nữ hoàng nâng chân lên, đạp mặt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ngả ra sau, bình yên tránh đi, kéo Nữ hoàng trên không trung xuống té ngã một cách xinh đẹp.

Nàng bắt lấy cổ chân Nữ hoàng, cười tà mị: "Thích chơi vậy à, vậy ta chơi cùng ngươi." Dứt lời nàng dùng sức vung mạnh, túm Nữ hoàng xoay mấy vòng.

"Aaa! Aaaa! Buông ta ra!!!" Nữ hoàng Cổ Vu quốc hét lên.

Mộ Khinh Ca như không nghe thấy, thân thể hai người trên không trung chỉ còn lại ảo ảnh.

Kỳ thật Mộ Khinh Ca ở bên cạnh nghe lâu đã hiểu rồi, Nữ hoàng Cổ Vu quốc này căn bản không có tình cảm gì với Tiết Kiều, càng không nói tới thích. Mà vì sao bức hôn, đoán chừng giống như lời nàng ta nói, Tiết Kiều thắng trên lôi đài tuyển Hoàng phu?
Sau đó thấy thái độ hắn kiên quyết, lại có Mộ Liên Dung bên cạnh mới nổi lên tâm chơi đùa, cố ý thử xem. Hoặc có lẽ trò đùa ác muốn trêu hai người.

Từ đầu tới đuôi, nàng ta ngoại trừ để Tiết Kiều lựa chọn, nhắc tới chữ 'chết', thì đều không nhắc qua lời uy hiếp gì.

Cho dù là sau đó nàng cũng chỉ bắt bọn họ bỏ vào cung, cũng không có hạ lệnh gϊếŧ người.

Cho nên Mộ Khinh Ca mới kết luận ra tâm tư nàng ta.

Mà nàng nói ra câu kia thật giống như mọi người suy đoán, muốn xả giận thay cô cô. Nhưng còn có một chút, là muốn Nữ hoàng hay thích giỡn này nếm thử qua tư vị bị chơi đùa.

Nàng ta chơi người khác, Mộ Khinh Ca mặc kệ. Nhưng đừng có giỡn đến người nhà của nàng!

"Aaa! Thả ta ra!!!"

"Nữ hoàng!"

"Nữ hoàng bệ hạ! Mau thả Nữ hoàng bệ hạ!"