Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 456




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trừ khi hắn loại bỏ Hỏa Vân Dương Viêm trong thân thể, sau đó cắn nuốt dị hỏa khác mạnh hơn.

Nhưng thể loại bóc ra rồi thôn phệ đều cực kỳ nguy hiểm, tùy thời sẽ bỏ mạng!

"Bạch Cốt Yêu Diễm! Ngươi cư nhiên có thể thu phục dị hỏa?" Khương Ly giật mình nhảy xuống bàn, tò mò vây quanh đánh giá Mộ Khinh Ca.

"Theo ta được biết, có thể thu phục dị hỏa chỉ có Hỏa linh mạch cổ tộc! Chẳng lẽ ngươi..." Khương Ly suy tư.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, kinh ngạc hỏi: "Ngươi cũng biết Hỏa linh mạch? Biết cổ tộc?"

Khương Ly liếc nàng, ngạo kiều nói: "Ta là ai? Đừng quen nơi này là Cổ Vu quốc. Ban đầu cho rằng ngươi không biết nên ta mới nói hàm hồ. Nếu ngươi đã biết, ta cũng không cần giấu giếm. Đại lục nối liền với Khổ Hải là Trung Cổ Giới, mà gia tộc Trung Cổ Giới nhiều vô kể. Trong đó đặc biệt là cổ tộc có nội tình sâu nhất. Cho dù bọn họ có suy sụp, nhưng vẫn là lạc đà gầy lớn hơn ngựa, không dễ chọc. Nếu có thể bình yên vượt qua Khổ Hải, sẽ tiến vào Nam châu Trung Cổ Giới. Nếu đi ra từ sa mạc lớn ở Địch quốc thì sẽ tiến vào Bắc châu Trung Cổ Giới. Hai đường này là hai con đường duy nhất có thể từ đại lục Lâm Xuyên tiến vào Trung Cổ Giới. Chỉ là theo ta được biết, người Hỏa linh mạch cổ tộc mang họ Hàn, cũng không phải họ Mộ..."





Nói đến phần sau, giọng nói Khương Ly mang theo chút nghi hoặc.

Mộ Khinh Ca giải thích: "Ta không có Hỏa linh mạch, cũng không phải người Hàn gia. Ta chỉ dùng thủ đoạn khác khế ước với dị hỏa, có được ít năng lực khi ở chung với nó."

"Thì ra là vậy!" Khương Ly bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng không tiếp tục hỏi Mộ Khinh Ca dùng cách gì có thể hiệp nghị với dị hỏa, cũng không bởi vì biết Mộ Khinh Ca mang dị hỏa trong người mà nảy sinh lòng tham.

Điều này làm cho Mộ Khinh Ca rất vui.

"Nếu ngươi biết Trung Cổ Giới, vậy có nghe qua Nhạc gia ở Nam châu Trung Cổ Giới không?" Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ hỏi.

"Nhạc gia?" Khương Ly sửng sốt, lắc đầu nói: "Gia tộc ở Trung Cổ Giới quá nhiều, họ Nhạc không phải họ của cổ tộc, làm sao ta biết? Chưa từng nghe qua."

Mộ Khinh Ca có chút thất vọng, Nhạc gia là địch nhân của nàng.



Nàng hiểu rõ thêm về Nhạc gia, chính là hiểu thêm về địch nhân nàng.

"Vậy ngươi có nghe qua Tang gia ở Tây châu không?" Mộ Khinh Ca lại hỏi.

Khương Ly bất đắc dĩ cười nói: "Xem ra đúng là ngươi có hiểu biết với Trung Cổ Giới nha! Tang gia đúng là họ thuộc về cổ tộc, nhưng ta không biết. Tuy Cổ Vu quốc có không ít lời miêu tả về Trung Cổ Giới, nhưng truyền thừa đến nay đã dần mất đi, hư hao không ít. Ta có thể biết Hàn thị Hỏa tộc đã rất giỏi rồi, ngươi đừng có làm khó ta nữa."

Mộ Khinh Ca bật cười: "Được rồi, ta không hỏi là được. Nhưng nếu có thể, có cơ hội cho ta nhìn những ghi chép của các ngươi về Trung Cổ Giới được không?"

Nàng sớm muộn gì cũng phải đi Trung Cổ Giới một chuyến. Trước khi rời đi, có thể hiểu biết về tình huống bên kia là tốt nhất.

Khương Ly sảng khoái nói: "Đương nhiên có thể. Chỉ là những ghi chép đó đều từ ngàn năm trước, không biết trải qua ngàn năm thì thế giới bên kia sẽ có biến hóa gì."



"Không sao, đa tạ." Mộ Khinh Ca gật đầu nói.

"Còn khách khí với ta làm gì, dối trá!" Khương Ly bĩu môi, duỗi tay đấm một quyền lên vai Mộ Khinh Ca.

Hai người cười đùa một hồi, đột nhiên trong hoàng cung vang lên tiếng gõ chuông vang.

Khương Ly bỗng nhiên nhớ tới, nói với Mộ Khinh Ca: "Ai nha! Thiếu chút nữa quên mất giờ. Chúng ta mau đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu.

Nàng hít sâu một hơi, cùng Khương Ly đi ra ngoài.

Hôn lễ của cô cô mình, vì sao nàng lại có cảm giác khẩn trương như đi gả nữ nhi thế nhỉ?

Mộ Khinh Ca buồn cười lắc đầu, cùng Khương Ly đi tới phòng Mộ Liên Dung.

Thương Tử Tô vẫn luôn ở cạnh Mộ Liên Dung, ai bảo nàng là 'nữ giới' duy nhất trong đội ngũ bên nhà ngoại chứ?

Thấy Mộ Khinh Ca và Khương Ly nắm tay nhau đi vào, nụ cười vì hôn lễ trên mặt Thương Tử Tô hơi thu liễm lại.
"Hôm nay cô cô thật đẹp!" Mộ Khinh Ca đi đến cạnh Mộ Liên Dung, nói tự đáy lòng.

Nói xong, nàng nhìn về phía Thương Tử Tô, gật đầu với nàng, cảm kích nói: "Thương sư tỷ, đa tạ tỷ hôm nay đã hỗ trợ!"

Thương Tử Tô cố gắng kéo ra nụ cười, nhàn nhạt nói: "Mộ sư đệ, giữa ta và đệ không cần khách khí."

"Oa! Không nghĩ tới ngươi mặc y phục tân nương của Cổ Vu quốc chúng ta rất hợp đấy!" Khương Ly kinh diễm nhìn Mộ Liên Dung mặc một thân hồng phấn.

Màu sắc hồng phấn làm nổi bật nét kiều diễm thiếu nữ động lòng người.

Gương mặt tinh xảo, mi tâm điểm hoa càng thêm phần vũ mị và mỹ lệ.

Trang phục nữ giới ở Cổ Vu quốc làm nổi bật đường cong quyến rũ nữ tử rất tốt, ngày xưa Mộ Liên Dung mặc chiến bào bị che đi dáng người, thời khắc này nở rộ ra.

Hoa quan đeo lên đầu tân nương, vô cùng đẹp đẽ. Bảo thạch sáng chói phía trên, vải sa mỏng màu trắng như thác nước trút xuống thả ra sau, uốn lượn.
"Đa tạ nữ hoàng bệ hạ." Đôi mắt Mộ Liên Dung mang thẹn thùng. Lại hờn dỗi nói Mộ Khinh Ca: "Con cũng trêu ghẹo ta."

Mộ Khinh Ca chân thành nói: "Con không hề trêu ghẹo, con nói thật!"

"Đã đến giờ rồi, mời tân nương lên kiệu hoa." Hỉ nương bên cạnh cười duyên nhắc nhở.

Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện, mọi người đều tránh ra con đường, để Mộ Liên Dung lên kiệu hoa.

Kiệu hoa sẽ do người thân bên nhà ngoại nâng lên, đi một vòng nhận lời chúc phúc của vạn dân. Mà tân lang sẽ đứng chờ ở cửa hoàng cung trước tiên, đợi kiệu hoa tới sẽ quỳ lễ thỉnh cầu tân nương cho mình được lên kiệu.

Cổ Vu quốc là quốc gia lấy nữ tử vi tôn. Phần trọng yếu trong hôn lễ bọn họ nói lên địa vị nữ tử.

Lúc trước Khương Ly từng nói qua với Mộ Khinh Ca, nếu tân nương từ chối cho tân lang lên kiệu, vậy tân lang sẽ tương đương với bị hưu. Mà tân nương ngay lúc đó có coi trọng ai, cũng có thể kéo người đó lên kiệu hoa tiếp tục nghi thức kế tiếp.
Mộ Khinh Ca lần đầu nghe đến phong tục như vậy, cảm thấy rất thú vị.

Mộ Liên Dung ở trên kiệu hoa đã chuẩn bị tốt.

Người nâng kiệu hoa đương nhiên là Mặc Dương và Long Nha Vệ.

Mộ Khinh Ca nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô cô giữa biển hoa, đột nhiên đi lên trước, thay Long Nha Vệ nâng côn kiệu lên đặt trên vai mình.

"Tiểu tước gia!" Mặc Dương đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng.

Mộ Liên Dung cũng động dung hô: "Khinh Ca con..."

Mộ Khinh Ca quay đầu cười với nàng: "Cô cô xuất giá, sao con có thể đứng bên cạnh xem náo nhiệt được? Trong đám người ở đây, người có tư cách nâng kiệu ngài nhất chính là con."

Dứt lời nàng cao giọng hô, kiệu hoa được nâng lên, vững vàng đi tới ngoài cung.

Nữ quan sớm đã chờ đợi trên đường, ném hoa tươi trong tay lên vào kiệu hoa, tượng trưng cho chúc phúc mối hôn sự này. Đám người Khương Ly và Thương Tử Tô cũng chậm rãi đi theo kiệu hoa.
Chỉ là lúc tới cửa cung, bởi vì thân phận Khương Ly nên chỉ có thể quan sát ở cổng thành.

Mà Thương Tử Tô thì tiếp tục đi theo.

Kiệu hoa đi tới cửa cung, Tiết Kiều mặc trang phục tân lang đã sớm cầm hoa đứng chờ. Mộ Liên Dung ngồi trên kiệu hoa nhìn thấy hắn, không tự chủ lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Tiết Kiều dĩ nhiên được lên kiệu. Hai người ngồi trên kiệu, được đám người Mộ Khinh Ca nâng lên hướng ra ngoài thành.

Mấy ngàn bá tánh đã sớm tụ tập ở đó, hoa tươi trong tay thi nhau ném vào kiệu hoa.

Chỉ chốc lát hoa tươi trong kiệu đã ngập tràn.

Tiết Kiều và Mộ Liên Dung nhìn nhau cười, trong mắt lẫn nhau đều là cảm động.

Hôn lễ này sẽ trở thành hồi ức cả đời của bọn họ.

Hôn lễ Cổ Vu quốc lãng mạn mà ấm áp, tràn đầy ngọt ngào. Trận hôn lễ này cơ hồ là toàn thành ăn mừng.
Mộ Khinh Ca nâng kiệu hoa đi đằng trước, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười. Đáy lòng nàng cảm thấy cao hứng thay cô cô.

Đột nhiên nụ cười nàng ngưng lại, đôi mắt phiếm ra tia sắc lạnh nhìn về phía trước. Hơn trăm người che mặt cầm Linh khí bỗng nhảy ra từ đám đông...