Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 460




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Hừ." Một tiếng hừ nhẹ, dường như búa tạ đánh nát uy áp của Nghiêm Hoa.

Đám người Mặc Dương lập tức cảm thấy lưng buông lỏng, đứng lên tiến hành phản công. Tiết Kiều đại kinh thất sắc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đến lúc này hắn mới đoán ra được thực lực của nàng.

Nghiêm Hoa cũng bị Mộ Khinh Ca hừ lạnh chấn đến khó chịu. Ánh mắt gã sắc bén nhìn về Mộ Khinh Ca, tròng mắt co rụt lại, nhận ra nàng: "Là ngươi!"

Mộ Khinh Ca lười nói nhảm với gã, không cảm thấy có gì đáng để nói.

Nàng vung tay lên, gọi Ngân Trần ra.

Ngân Trần vừa xuất hiện lập tức huyễn hóa thành bản thể. Cơ thể cao lớn như ngọn núi khiến các đệ tử Luyện Đúc Tháp sợ tới mức người ngã ngựa đổ, cửu vĩ phía sau càng khiến người khủng bố.

"Gϊếŧ hắn." Mộ Khinh Ca ra lệnh một tiếng, Ngân Trần hóa thành ngân quang nhắm về phía Nghiêm Hoa đang kinh hãi.





'Cái gì gọi là hành hạ?! Là cái này đây!' Tiết Kiều mở to hai mắt nhìn Ngân Trần trên bầu trời chiến đấu với Nghiêm Hoa, khiếp sợ khó có thể hồi phục.

Hắn thật sự cảm thấy mình đi theo, chính là đi mua nước tương, cọ công lao!

Dưới đất đánh nhau, trên trời đánh nhau đều không cần Mộ Khinh Ca ra tay. Nàng có chút nhàm chán đứng tại chỗ, đẩy đẩy hòn đá nhỏ dưới chân gϊếŧ thời gian.

Đột nhiên nàng chớp chớp mắt, nghĩ tới một chỗ không cần lãng phí.

Lập tức thanh âm nàng lóe lên, biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện lại đã xuất hiện ở ngoài kho hàng tài liệu Luyện Đúc Tháp. Trước mắt, Luyện Đúc Tháp đã loạn thành một đống, nơi này căn bản không ai canh gác.

Mộ Khinh Ca không chút khách khí đá văng cửa, chắp tay sau lưng nghênh ngang đi vào.

"Kẻ nào tự tiện xông vào..."



Thủ vệ trưởng lão còn chưa cảnh cáo xong, thi thể đã chia làm hai nửa rớt xuống đất.

Mộ Khinh Ca ghét bỏ nhìn về phía thi thể, nhàn nhạt nói: "Lam cảnh đỉnh." Hiện giờ nàng là Tử cảnh trung kỳ. Muốn gϊếŧ gã, dễ dàng như dẫm lên một con kiến.

Giải quyết xong người thủ hộ, Mộ Khinh Ca đi vào kho hàng đánh giá tài liệu Luyện Đúc Tháp. Tài liệu trong phân viện đại đa số đều đến từ biển Cổ Vu quốc, có một số là thu được trong tay những người đi du lịch.

Mấy thứ này, Mộ Khinh Ca đại khái nhìn thoáng qua, quét hết toàn bộ vào không gian.

Sau đó nàng lại tới phòng Nghiêm Hoa một chuyến, lấy hết pháp quyết luyện khí Luyện Đúc Tháp gì đó, thu hết vào.

Lúc sau nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy thứ tốt chân chính hẳn ở trên người Nghiêm Hoa.

Dù sao Dược Tháp có túi Càn Khôn, Luyện Đúc Tháp không có khả năng không có.



Nghĩ vậy, Mộ Khinh Ca thuấn di quay trở về chiến trường kịch liệt.

Ngửa đầu nhìn trên bầu trời chiến đấu, Mộ Khinh Ca lại lần nữa biến mất. Lúc xuất hiện lại, đã tới bên cạnh Nghiêm Hoa bị Ngân Trần đánh đến chật vật.

Nàng đột nhiên xuất hiện, dọa Nghiêm Hoa nhảy dựng.

Đôi mắt Mộ Khinh Ca chăm chú nhìn túi Càn Khôn ẩn dưới y phục gã. Người nào đó sáng ngời mắt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút túi Càn Khôn ra. Trong lúc Nghiêm Hoa sửng sốt, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng sáng: "Ta chỉ đi ngang qua, các ngươi cứ tiếp tục, ta không quấy rầy."

Nói xong, nàng xoay người đi, rồi lại thình lình ném xuống một câu: "Ngân Trần, động tác chậm chạp quá, nhanh lên chúng ta còn phải về ăn cơm."

Nghiêm Hoa thiếu chút muốn phun ra búng máu. Gã muốn gϊếŧ Mộ Khinh Ca, nhưng Ngân Trần càng công kích mãnh liệt hơn đã đến đây.
Mộ Khinh Ca trở lại mặt đất, linh thức lập tức hướng tới túi Càn Khôn của Nghiêm Hoa.

Nhưng bên ngoài lại có tầng lực lượng linh thức cản trở. Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, giơ tay mạnh mẽ quét ra, tiêu trừ linh lực trên túi Càn Khôn.

Nguyên chủ còn sống, ấn ký linh thức bị mạnh mẽ lau đi. Nghiêm Hoa phun máu ngay tại chỗ, tinh thần bị thương tổn.

Gã oán độc quét về phía Mộ Khinh Ca đang kiểm tra túi Càn Khôn, nghiến răng căm hận: "Vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã! Được lắm, là các ngươi bức ta!"

Dứt lời, gã thà bị một vuốt của Ngân Trần, cũng phải thối lui vào trong Luyện Đúc Tháp.

Gã dừng trên tòa tháp nhọn, búi tóc bị đánh tan. Tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi.

Mộ Khinh Ca lúc này lẩm bẩm: "Quả nhiên có thứ tốt! Tài liệu luyện khí trân quý như vậy, đều bị giấu ở đây đi? Đều bị lão tặc này nuốt làm của riêng?"
Nghiêm Hoa xem đến muốn nứt mắt, tức giận cả người phát run.

Gã quát: "Được lắm! Hôm nay ta cùng các ngươi cá chết lưới rách, cho các ngươi chôn cùng ta!" Dứt lời linh lực hắn chảy toàn thân, tiến vào trong tòa tháp.

Tòa tháp tràn đầy ánh lửa, tựa như địa hỏa long muốn há miệng.

Địa hỏa long, là núi lửa dung nham ngầm.

Hai con ngươi Tiết Kiều co rụt lại, lập tức thối lui bên cạnh Mộ Khinh Ca, vội vàng nói: "Không tốt! Hắn muốn cho nổ địa hỏa long! Mau bỏ đi!"

Nhưng Mộ Khinh Ca lại không lo lắng chút nào, chỉ cười lạnh nhìn bộ dạng Nghiêm Hoa hấp hối giãy giụa.

Mặc Dương dẫn Long Nha Vệ nhanh chóng thối lui tới bên cạnh Mộ Khinh Ca. Mà những đệ tử Luyện Đúc Tháp nhìn thấy viện trưởng điên cuồng, giống như tận thế buông xuống, không màng tất cả chạy tứ tán khắp nơi.
"Ha ha ha ha!!!"

Phanh phanh phanh!!!

Ầm ầm ầm!!! Ầm ầm ầm ---!!!

Trong tiếng cười điên cuồng của Nghiêm Hoa, tháp nhọn sụp đổ dưới người gã, ngọn lửa dưới đất đột nhiên bùng lên, sa mạc nháy mắt biến thành biển lửa.

Những đệ tử Luyện Đúc Tháp không kịp chạy, hay đã chạy xa đều bị biển lửa bao phủ. Thậm chí không kịp kêu lên thảm thiết một tiếng.

Biển lửa, lan tới đám người Mộ Khinh Ca.

Cả người Nghiêm Hoa bị ngọn lửa bao vây, cười to bừa bãi: "Ha ha ha ha!!! Ta muốn các ngươi chôn cùng! Ta sống không được, các ngươi cũng đừng hòng sống!!!"

"Nguy rồi!" Ánh mắt Tiết Kiều trầm xuống, trực tiếp chắn trước người Mộ Khinh Ca.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại duỗi tay kéo hắn sang một bên, bình tĩnh hô một câu: "Nguyên Nguyên ra đi."

Tiếp theo, bên cạnh Mộ Khinh Ca bỗng xuất hiện một bé trai bụ bẫm chưa ai từng thấy. Tay chân bò trên mặt đất, còn chưa học được cách đi đứng.
Ngân Trần đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca liếc Nguyên Nguyên, miệng hồ ly mơ hồ co lại.

"Nương..."

Nguyên Nguyên đang muốn mở miệng kêu 'mẫu thân lão đại', lại bị Mộ Khinh Ca hung hăng trừng mắt nhìn trở về. Cháu bé ủy khuất bẹt miệng, như muốn khóc lên.

"Đây... Đây là hài tử nhà ai?" Tiết Kiều nghẹn họng trân trối nhìn về phía Nguyên Nguyên.

Đừng nói hắn, bọn Mặc Dương cũng mang vẻ mặt ngơ ngác được chứ?

Hài tử xui xẻo này xuất hiện từ đâu ra, nhìn thấy Tiểu tước gia bọn họ cư nhiên còn mở miệng kêu 'Nương'?

"Dập lửa." Mộ Khinh Ca lạnh lùng nói.

Nguyên Nguyên lúc này mới chuyển mắt nhìn về phía biển lửa.

Bỗng chốc hơi thở nó biến đổi, tinh khiết vô tội trong mắt hóa thành sắc bén. Nó nói trong lòng: 'Thứ lửa thường các ngươi dám khi dễ mẫu thân lão đại của ta!'
Đột nhiên nó há miệng, một cỗ ngọn lửa màu lam vọt ra, nháy mắt xông đến biển lửa, thiêu đốt thành vùng đất tuyết.

Nhiệt độ chợt hạ xuống, còn có hình ảnh quỷ dị chấn kinh cả đám, làm cho bọn họ nháy mắt hóa đá.

Nguyên Nguyên không có tự giác nào, trương mặt ra lại thổi một cái. Lập tức địa hỏa long bị bức lui, Bạch Cốt Yêu Diễm bao vây toàn bộ Luyện Đúc Tháp.

"Không... không có khả năng... Bạch... Bạch Cốt Yêu... Diễm..."

Lấy hiểu biết của viện trưởng phân viện Nghiêm Hoa sẽ không kém hơn Mộ Khinh Ca. Gã nhận ra lai lịch dị hỏa này, lại ở một khắc kia táng thân trong đó.

Thân thể Nghiêm Hoa biến thành thể khí màu trắng trong Bạch Cốt Yêu Diễm, Nguyên Nguyên bỗng hút một cái, thu hồi Bạch Cốt Yêu Diễm.

Không đợi nó tiến lên tranh công, đã bị Mộ Khinh Ca thu về không gian.
Mà Luyện Đúc Tháp ở trong mắt mọi người biến thành sương khói màu trắng, bị gió thổi, biến mất sạch sẽ...

Cát sỏi màu đỏ đã biến đen, giống như nơi này chưa từng phát sinh gì, căn bản không tồn tại Luyện Đúc Tháp.

"Đi thôi." Mộ Khinh Ca phất tay áo, xoay người định rời đi.

Ngân Trần nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: "Chủ nhân, ta chở ngài về."

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, vẫn từ chối, thu Ngân Trần về không gian.

Ngân Trần là đồng bọn nàng, không phải tọa kỵ của nàng. Huống chi nàng vốn dĩ không tiêu hao linh lực gì, căn bản không cần Ngân Trần đưa nàng về.

Chạng vạng, Mộ Khinh Ca mang theo đám người hồn phách không xong, trở lại hoàng cung Khương thành.

"Về rồi?" Khương Ly ngồi lên ngôi vị ăn trái cây thơm ngọt, đã sớm dự liệu đối với chuyện Mộ Khinh Ca trở về.

Mộ Khinh Ca gật đầu, nói: "Ta đi tắm rửa trước."
Khương Ly gật đầu.

Thấy nàng rời đi, lại nhận ra vẻ mặt Tiết Kiều và Mặc Dương cùng Long Nha Vệ không đúng, Khương Ly tò mò nói: "Các ngươi làm sao vậy? Một đám mất hồn mất vía."

Tiết Kiều hít sâu một hơi, mạnh mẽ lắc đầu: "Không có gì. Ha hả, chuyến đi này lên đường rất mệt, ta đi về trước hôn hôn Liên Dung."

Dứt lời, hắn xoay người vút đi.

"Lên đường rất mệt?" Khương Ly lặp lại lời Tiết Kiều, cắn trái cây một ngụm, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Nàng nhìn về phía Mặc Dương.

Mặc Dương không đợi nàng hỏi ra vấn đề, nói thẳng: "Ta chỉ muốn lẳng lặng."

Sau đó kiêu ngạo rời đi.

Những Long Nha Vệ khác sôi nổi đều tỏ vẻ mình muốn lẳng lặng, muốn ngốc một chỗ.

Nháy mắt, trước mặt Khương Ly đã không còn bóng người nào. Nàng sững sờ tại chỗ, chớp chớp mắt: "Lẳng lặng? lẳng lặng là ai?"