Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 462




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Thân mình Mộ Hùng ngẩn ra.

Ấu Hà thấy rõ người tới, kinh hỉ kêu: "Tiểu tước gia!"

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu, nói với nàng và Hoa Nguyệt đang vội vàng tới: "Mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi."

Hai tì nữ vội vàng lắc đầu, trong mắt sóng sánh nước. Nhìn thấy Mộ Khinh Ca trở về, các nàng đều rất vui sướng.

Thân thể Mộ Hùng có chút cứng ngắc quay ra, rốt cuộc thấy rõ gương mặt ngày nhớ đêm mong. Thanh âm của ông hơi run rẩy, rồi lại ngữ khí cường ngạnh: "Hừ, còn biết trở về?"

Mộ Khinh Ca mỉm cười: "Con biết về mà."

"Lần này trở về bao lâu?" Thanh âm Mộ Hùng cứng ngắc.

Mộ Khinh Ca nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Ít nhất phải phụng bồi gia gia đến khi ngài cảm thấy phiền con, rồi con mới đi."

"Lời ngon tiếng ngọt!" Mộ Hùng cười mắng.

Sau đó, ông mới trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Được được, trở về là tốt. Trở về là tốt." Ông quan sát Mộ Khinh Ca kỹ lưỡng, muốn xem nàng ở bên ngoài có gầy hay không, có mệt mỏi hay bị ủy khuất không.





Mộ Khinh Ca tùy ý để ông đánh giá, khóe miệng vẫn luôn tươi cười.

Qua hồi lâu, Mộ Hùng mới yên lòng nói: "Hoàn hảo, nhìn qua thấy không bị thiệt thòi gì."

"Gia gia còn không yên tâm con sao? Trước giờ chỉ có người khác chịu thua thiệt trước mặt con, làm sao con bị ăn mệt được?" Mộ Khinh Ca cười nói.

"Không thể kiêu ngạo tự mãn." Mộ Hùng dí chóp mũi nàng, cưng chiều trách cứ.

"Đã biết." Mộ Khinh Ca thuận theo đồng ý.

"Trở về rồi thì ăn cơm cùng ta đi. Đi, ăn cơm cùng gia gia." Mộ Hùng vứt cây kéo trong tay, thoải mái cười nói.

Nói xong, ông lại phân phó Ấu Hà: "Hai nha đầu đi thông tri nhà bếp, nói hôm nay Tiểu tước gia về nhà, bảo hắn làm mấy món đồ ăn sở trường. Ông cháu chúng ta phải uống mấy chén."

"Vâng."

Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều vui vẻ đồng ý.

Mộ Khinh Ca bổ sung nói: "Bảo nhà bếp làm nhiều đồ ăn chút, hai bàn chỉ sợ không đủ."



"Ca nhi, con ra cửa một chuyến dạ dày đã lớn hơn rồi hả?" Mộ Hùng kinh ngạc nói.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng có chút tò mò.

Nhưng các nàng lại càng lo lắng hơn, có phải mình không ở bên hầu hạ Tiểu tước gia khiến cho Tiểu tước gia đi đường không tốt, ăn không đủ no, lúc này vừa về đã muốn ăn nhiều thêm hay không.

Mộ Khinh Ca không biết trong lòng các nàng suy nghĩ cái gì, chỉ cười khanh khách với Mộ Hùng: "Gia gia, lần này không chỉ có một mình con về."

Dứt lời, nàng nhìn về phía cổng viện.

Mộ Hùng cũng ngước mắt nhìn lại, chỉ chốc lát lại có một người đi ra.

"Trưởng tiểu thư!"

"Trưởng tiểu thư!"

Ấu Hà và Hoa Nguyệt cúi người hô.

Mộ Liên Dung nhẹ gật đầu với các nàng, đi tới chỗ phụ thân.

Mộ Hùng nhìn thấy nữ nhi trở về, mắt già ánh lên vui mừng, nắm thật chặt tay nữ nhi: "Hai đứa sao lại đi cùng nhau? Về cùng nhau mà cũng không thông tri một tiếng. Hừ."



Mộ Liên Dung cười nói: "Phụ thân đừng tức giận, không phải chúng con muốn cho ngài kinh hỉ đó sao?"

"Kinh hỉ? Ta thấy các ngươi là muốn xem ta bị chê cười." Mộ Hùng hừ nói.

Mộ Liên Dung và Mộ Khinh Ca cười nhìn nhau, người một nhà hòa thuận vui vẻ.

Mặc dù bọn họ đã mất đi rất nhiều, giờ phút này lại vẫn tốt đẹp như cũ.

"Thế nào? Lần đầu du lịch, có gặp phải chuyện thú vị gì không, có thích ứng không?" Mộ Hùng quan tâm hỏi.

Mộ Liên Dung và Mộ Khinh Ca khác nhau. Người sau dù sao cũng ăn vận nam trang từ nhỏ, dưỡng thành nam nhi, tuổi nhỏ đã thành bá vương Lạc Đô. Rời khỏi Tần quốc không phải một hai lần, hơn nữa có bản lĩnh, Mộ Hùng không phải đặc biệt lo lắng gì. Ngược lại là Mộ Liên Dung, từ nhỏ đã lớn lên ở bên người, chưa bao giờ rời khỏi Tần quốc. Lần đầu tiên ra cửa du lịch, người làm phụ thân không lo lắng là giả.
Mộ Liên Dung cười nói: "Con rất tốt, thế giới bên ngoài rất lớn, đúng là gặp rất nhiều người và chuyện thú vị."

"Hai người các con gặp nhau ở đâu?" Mộ Hùng hồ nghi nói.

Trong tình báo của ông, cháu gái và nữ nhi căn bản không đi cùng một phương hướng.

"Ở Cổ Vu quốc." Mộ Liên Dung trả lời.

Mộ Khinh Ca đột nhiên nở nụ cười, nhìn nhìn bên ngoài cổng viện, nói với Mộ Liên Dung: "Cô cô, ngài còn muốn để người nào đó chờ bên ngoài bao lâu? Nếu ngài ngại ngùng, vậy để con nói thay ngài?"

"Khinh Ca!" Ánh mắt Mộ Liên Dung nhoáng lên, gương mặt trở nên quẫn bách.

Mộ Hùng nhìn ra manh mối, hỏi: "Ồ? Còn ai ở bên ngoài?"

Ông vừa nói một tiếng, Mộ Khinh Ca và Mộ Liên Dung không cảm thấy gì. Tiết Kiều ở ngoài cửa đứng không yên, đi ra từ chỗ tối, đứng bên ngoài cổng cung kính hành lễ với Mộ Hùng: "Tiểu tế Tiết Kiều, bái kiến nhạc phụ đại nhân!"
Hắn nói một câu, người trong viện đều nổi lên phản ứng khác nhau.

Mộ Hùng như bị sét đánh, Mộ Liên Dung là ngượng ngùng mắc cỡ. Hai nha đầu Ấu Hà và Hoa Nguyệt khiếp sợ che miệng, chỉ có Mộ Khinh Ca cười tủm tỉm xem diễn.

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nói cái gì?" Mộ Hùng chỉ vào hắn, ngữ khí run rẩy.

Tiết Kiều chỉ có thể chịu đựng thấp thỏm trong lòng, kiên trì nói lại một lần: "Tiểu tế Tiết Kiều, bái kiến nhạc phụ đại nhân!"

Lần này Mộ Hùng nghe rõ rồi. Ông chuyển động cái cổ cứng đờ, trừng lớn mắt nhìn về phía Mộ Liên Dung: "Con ra ngoài một chuyến đã gả mình đi rồi?"

"Cha!" Mộ Liên Dung vừa thẹn vừa giận, hờn dỗi dậm dậm chân.

Phụ thân nói gì vậy? Làm như mình hận không mau gả đi ấy.

Nàng không thể giận phụ thân, chỉ có thể đẩy cỗ lửa đốt lên đầu Tiết Kiều.
"Khụ khụ." Mộ Hùng lúc này mới không để ý đến nàng, chỉ là bưng cái giá nhạc phụ nghiêm mặt nói: "Ngươi nói ngươi là ai? Quen biết với nữ nhi ta thế nào? Nhà ngươi ở phương nào? Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi..."

Mộ Hùng đùng một phát hỏi ra một đống vấn đề.

Tiết Kiều nghe đến mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám qua loa lấy lệ, tất cung tất kính ghi nhớ toàn bộ, cẩn thận trả lời.

Mỗi một đáp án đều xoay vòng trong đầu, xác định không thành vấn đề mới dám nói với Mộ Hùng.

Chờ nói xong, Mộ Hùng còn muốn hỏi nữa.

Mộ Khinh Ca kịp thời nói: "Gia gia, thời gian không còn sớm, ăn cơm trước đã. Có lời gì, vừa ăn vừa nói cũng giống nhau. Dù sao người tới là khách."

Mộ Hùng sửng sốt, trừng mắt nhìn nàng, chỉ đành nói: "Được, ăn cơm trước."

Trên đường, Mộ Khinh Ca phụng bồi Mộ Hùng đi đằng trước, Mộ Liên Dung và Tiết Kiều đi phía sau.
Nhìn ra Mộ Hùng buồn bực, Mộ Khinh Ca nhỏ giọng khuyên nhủ: "Gia gia sao vậy? Cô cô thành thân ngài không vui sao?"

Sắc mặt Mộ Hùng cứng đờ, thanh âm trầm muộn: "Cô cô con có thể tìm được phu quân, sao ta lại không vui? Chỉ là quá đột ngột, họ Tiết này có nhân phẩm gì ta không rõ lắm."

"Gia gia không tin ánh mắt của cô cô sao?" Mộ Khinh Ca cười nói: "Ngài ngẫm lại, cô cô thành thân, chẳng bao lâu nữa chắc chắn có thể cho ngài cháu ngoại, không tốt sao?"

Vừa nghe đến hai chữ 'cháu ngoại', đôi mắt Mộ Hùng lập tức sáng ngời, lúc nhìn lại Tiết Kiều cũng thuận mắt vài phần.

Khi ông nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thần sắc nôn nóng trên mặt đã thu liễm sạch sẽ, bất mãn hừ lạnh: "Ta thấy không hy vọng ở chỗ con, cũng may là còn cô cô con. Không được, lát nữa ta phải cùng tiểu tử họ Tiết nói chuyện hài tử tương lai của Liên Dung. Mặc kệ là nam hay nữ, đều phải mang họ Mộ!"
...

"Ngươi nói ngươi tới từ Vũ quốc nhị đẳng quốc?" Mộ Hùng xác nhận lần nữa.

Tiệc tối vui vẻ hòa thuận, rượu quá ba tuần, Mộ Hùng cũng chậm rãi tiếp nhận con rể đột nhiên toát ra. Nhưng ông vẫn có lo lắng.

Tiết Kiều gật gật đầu.

Mộ Hùng nhíu mày nói: "Nhà ngươi sẽ đồng ý hôn sự này sao?" Nói xong, ông nhìn về phía Mộ Liên Dung, trong mắt ẩn ẩn có chút lo lắng.

Không phải ông cảm thấy nữ nhi mình không xứng với Tiết Kiều, mà giữa nhị đẳng quốc và tam đẳng quốc vốn cách nhau rất xa.

Hơn nữa tuổi nữ nhi hơi lớn chút, lấy tài mạo của Tiết Kiều ở Vũ quốc tất nhiên là không lo cưới vợ. Tiết gia có thể tiếp thu nữ nhi mình làm tức phụ sao?

Mộ Hùng nói khiến Mộ Liên Dung rũ mắt, buông đũa trong tay xuống.

Tiết Kiều thấy thế, vội nắm lấy tay nàng, bảo đảm với Mộ Hùng: "Cha mẹ con đều rất thoải mái, nhất định sẽ thích Liên Dung. Huống hồ hôn sự của con, ai thích hợp làm thê tử con nhất, phải con nói mới được. Nhạc phụ, con tới đây là vì mong được ngài đồng ý. Đợi qua một thời gian, con sẽ mang Liên Dung về Tiết gia Vũ quốc, tự mình báo cáo với trưởng bối trong nhà. Ngài yên tâm, con tuyệt sẽ không ủy khuất Liên Dung, càng sẽ không cô phụ nàng!"