Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 491




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nhưng lời hắn nói, lại bị những người khác cười nhạo.

"Sao ngươi không lấy hắn so với Thánh Vương bệ hạ đi? Một đệ tử thế gia tam đẳng quốc, có lợi hại nữa cũng hữu hạn."

"Đúng đúng, lấy hắn so với những thiên đài Thiên Đô chúng ta, thật đúng là làm khó hắn."

"Nhưng mà Mộ tiểu tước gia tam đẳng quốc vừa đến Thiên Đô, đã bị mọi người bàn tán, cũng coi như có vài phần bản lĩnh."

...

Ở phố lớn ngõ nhỏ Thiên Đô, trong tửu lâu, Mọ Khinh Ca không cẩn thận thành đầu đề trong chủ đề tám chuyện. Nội dung bàn tán cơ bản đều giống nhau, tràn ngập hứng thú và tò mò với Mộ Khinh Ca. Lại lấy ra những thiên tài thiếu niên đó so sánh để hạ thấp nàng đi.

Loại tâm lý mâu thuẫn này không ngừng lan tràn trong bá tánh, thậm chí có xu thế mãnh liệt.

Mà lúc mọi chuyện phát sinh, Mộ Khinh Ca đã đi vào dịch quán chuẩn bị cho tam đẳng quốc.

Dịch quán nằm ở góc tây bắc Thiên Đô, cách hoàng cung không xa không gần.

Chiếm diện tích rất rộng, cung điện lớn, hoàn cảnh yên tĩnh. Dung nạp sáu nghìn người, dư dả.

"Mộ tiểu tước gia, nơi này chính là nơi ở của tam đẳng quốc. Nếu có yêu cầu gì, cứ việc nói rõ. Hôm nay các người vừa đến, xin mời nghỉ ngơi trước. Buổi tối trong cung có tổ chức thiết yến, đến lúc đó hạ quan lại tiếp các vị vào cung." Cừu Cao nói với ba người Mộ Khinh Ca xong, rời khỏi dịch quán.

Bộ dáng sạch sẽ lưu loát, hoàn toàn khác với hành vi ngày thường của hắn.

Mãi cho đến khi ra khỏi dịch quán, thủ hạ hắn mới kinh ngạc nói: "Đại nhân, hôm nay ngài ở trước mặt sứ giả tam đẳng quốc, vì sao lại... khách khí như thế?"

Cừu Cao ra khỏi dịch quán, lưng eo cũng thẳng hơn.

Hắn phất tay áo, có chút không cam lòng quay đầu nhìn ra dịch quán phía sau, mới nói: "Mộ tiểu tước gia kia tuy tới từ tam đẳng quốc, nhưng cho ta cảm giác là nhân vật không thể chọc. Trực giác bản quan luôn rất chuẩn, cho nên lúc chưa điều tra rõ ràng, thì tốt nhất đừng vọng động."

Cừu Cao nói, để cho thuộc hạ cả kinh.

Hắn đi theo Cừu Cao bao nhiêu năm, có thể nói là rất hiểu biết Cừu Cao từ một trợ lý nho nhỏ làm sao lăn lộn được thành thị lang Lễ bộ hôm nay. Nguyên nhân lớn nhất chính là hắn có trực giác cực kỳ nhạy bén với người thường, trời sinh có bản lĩnh xu cát tị hung. Có thể cảm giác được người có lợi cho mình, người nào không thể đắc tội, rồi có chuyện gì sẽ có hại với mình.

Cho nên lời Cừu Cao nói, khiến hắn kinh hãi. Hắn không nghĩ ra, một đám tam đẳng quốc, cho dù tam đẳng quốc có tôn quý đi nữa, đi vào đế quốc thì có là gì? Đáng giá để Cừu Cao coi trọng như thế.



Hắn không hoài nghi trực giác Cừu Cao, chỉ là có chút tiếc hận: "Vốn tưởng lần này người tới là dê béo, ai ngờ là một đám tổ tông."

Cừu Cao trừng mắt liếc hắn, thấp giọng cảnh cáo: "Tiền tài quan trọng, hay là mạng sống quan trọng?"

Bị hắn mắng, thuộc hạ co rụt cổ lại, không nói chuyện nữa.

Một lát sau, hắn mới do dự mở miệng: "Mộ tiểu tước gia đó đánh tướng quân thủ thành, chuyện này có cần bẩm báo lên không?"

Cừu Cao giương cằm lên nói: "Đương nhiên phải bẩm báo. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi cho rằng có thể giấu được? Chỉ sợ hiện tại đã sớm truyền khắp Thiên Đô rồi."

"Chúng ta nên báo thế nào?" Thuộc hạ xoay chuyển tròng mắt hỏi.

Cừu Cao nhìn chằm chằm hắn, cười lạnh: "Ta rất rõ trong lòng tiểu tử ngươi đánh chủ ý gì. Ta nói, lúc chưa thăm dò rõ ràng chi tiết, thì đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện này, báo cáo đúng sự thật là được rồi, không cần thêm mắm thêm muối."

"Vâng vâng vâng..." Thuộc hạ Cừu Cao cúi đầu khom lưng.

Đi tới trước xe ngựa, hắn khom người đỡ Cừu Cao lên xe.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, dần lái khỏi phạm vi dịch quán.

Đợi họ đi rồi, Triệu Nam Tinh đi vào chính sảnh, nói với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, bọn chúng đi rồi."

Mộ Khinh Ca chắp tay quay người, nhẹ gật đầu, nói với Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi: "Tam đẳng quốc chúng ta ở trong mắt nhị đẳng quốc nhất đẳng quốc tự cho là trên cao, cái gì cũng không phải. Hôm nay chuyện ở cửa thành chỉ là món khai vị. Cung yến đêm nay sợ là mới thật sự đặc sắc. Các ngươi trở về nghỉ ngơi trước, buổi tối lên tinh thần, đừng ném mặt mũi tam đẳng quốc chúng ta."

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi mạnh gật đầu.

Triệu Nam Tinh cười lạnh pha lẫn châm chọc: "Khu vực này có thể nói là nơi nghèo hèn hỗn tạp nhất Thiên Đô. Sắp xếp dịch quán cho tam đẳng quốc ở đây, có thể nhìn ra thái độ của Thánh Nguyên đế quốc đối với tam đẳng quốc, cực kỳ coi thường."

"Tam đẳng quốc đối với bọn chúng chỉ là mảnh đất cằn cỗi. Cái gọi là điêu dân từ vùng khỉ ho cò gáy, ở trong mắt bọn chúng, cho dù chúng ta tôn quý thì cũng chỉ là điêu dân mà thôi. Sắp xếp dịch quán ở đây, có gì kỳ quái?" Phượng Vu Phi cất giọng nhàn nhạt.

"Vậy cũng không thể tùy ý để bọn chúng bắt nạt được." Triệu Nam Tinh nhướng mày.

Dứt lời, hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Hắn tự nhận lấy hiểu biết của mình với Mộ Khinh Ca, tuyệt sẽ không để mình chịu thiệt thòi. Hiện giờ toàn bộ tam đẳng quốc do nàng dẫn đầu, lấy nàng làm chủ.

Cho nên vô luận là vì mình hay vì tam đẳng quốc, nàng đều sẽ không để yên bị bắt nạt.

Như lúc ở cửa thành vậy, nàng có thể lựa chọn nhường nhịn giải quyết vấn đề, nhưng cố tình lại áp dụng thủ đoạn mạnh mẽ như thế để vào thành.



Nàng chính là đang nói với người Thiên Đô, nói cho Thánh Nguyên đế quốc, tam đẳng quốc không hề tùy ý bị nắn bóp!

Thậm chí tiền tài trân bảo mà hoàng đế các nước đã chuẩn bị tốt để tiện cho bọn họ dễ dàng khơi thông ở Thánh Nguyên đế quốc, Mộ Khinh Ca đều không định lấy ra.

Hai người nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Mộ Khinh Ca câu môi cười: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi trao đổi ánh mắt, người sau nói: "Chúng ta đương nhiên là chờ ngươi cho một cái giới hạn. Nói cho chúng ta biết, điểm mấu chốt ở đâu?"

Biết điểm mấu chốt, thì sẽ không bị động. Cũng sẽ không thật sự gây nên cục diện rối rắm, đỡ tạo thêm phiền toái cho Mộ Khinh Ca.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại nở nụ cười: "Không có điểm mấu chốt. Chúng ta là đại biểu tam đẳng quốc, thì phải có khí tiết của tam đẳng quốc. Phàm là kẻ tổn thương đến khí tiết chúng ta, đều phải mạnh mẽ đánh trả cho ta. Xảy ra chuyện, có ta gánh!"

"Muốn gánh phải cùng nhau gánh, đừng chuyện gì cũng để một người cõng chứ." Triệu Nam Tinh không tán đồng.

Hắn đã biết thân phận nữ nhi của Mộ Khinh Ca, bội phục với nàng không giảm trái lại còn tăng. Chỉ là trong lòng nhiều ít sẽ dâng lên chút tâm thương hương tiếc ngọc, không đành lòng để một nữ tử như nàng gánh vác tất cả. Mà hắn thân là nam tử, còn là sư huynh của Mộ Khinh Ca, lại chỉ có thể tránh phía sau nàng, tiếp nhận nàng che chở.

Chuyện này, hắn tuyệt đối không làm như lẽ đương nhiên được.

"Hiểu rồi." Mộ Khinh Ca không cãi lại.

Ba người thảo luận một chút tình huống ở Lâm Xuyên, mỗi người đều quay về phòng nghỉ ngơi.

Bài trí và sắp xếp ở dịch quán không thể xưng là hoa lệ, nhưng cũng đơn giản hào phóng. Mộ Khinh Ca không để ý đến phương diện bài trí, nơi nghỉ tạm bên ngoài chỉ cần sạch sẽ ngăn nắp là được.

Cho nên nàng sẽ không bởi vì dịch quán thế nào mà sinh lòng khó chịu.

Kỳ thật, lần này cảm giác lên đường tới Thánh Nguyên đế quốc, đối với nàng cũng không xa lạ. Ở kiếp trước, nàng từng dẫn đội đến tham gia cuộc thi bộ đội đặc chủng trên toàn thế giới.

Ở trong mắt những đám lính đến từ quốc gia phát triển hơn Hoa Hạ, cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn những người chỉ cao tới ngang vai hoặc ngang tai chúng, gọi là binh lính 'gầy yếu'.

Nhưng nàng lại dùng kết quả thành tích xuất sắc đáng kinh ngạc, chứng minh sức mạnh bản thân mình và các chiến hữu cho những binh lính nước khác.

Nàng không quên, trong đôi mắt khinh thường của những binh lính đó chậm rãi chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng là kính nể.

Cho nên người Thánh Nguyên đế quốc khinh thường người tam đẳng quốc, với nàng thì không đáng kể chút nào.

Tâm thái bình tĩnh, lý trí không bị cảm xúc ảnh hưởng, sẽ không gây nên phán đoán sai lầm và quyết đoán!