Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 505




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Rốt cuộc bọn hắn sử dụng chiến kỹ phẩm cấp gì vậy? Vì sao lợi hại thế?"

"Nhìn uy lực của nó, chắc chắn không dưới Địa cấp."

"Không dưới Địa cấp? Từ khi nào tam đẳng quốc có thể có được chiến kỹ phẩm cấp bực này?"

Long Nha Vệ gây nên chấn động, theo mà đến chính là mọi người nghi hoặc đầy bụng.

Mà giờ phút này Cảnh Thiên sắp lên sân khấu đã thấm đẫm mồ hôi lạnh sống lưng. Bỗng nhiên hắn hy vọng Thái Sử Cao thua. Như vậy hắn sẽ không cần phải đối mặt Mộ Khinh Ca khủng bố, cũng sẽ không mất mặt!

Kinh hãi khắp phòng còn chưa thu hồi, đã thấy Thái Sử Cao đột nhiên vươn trảo sắc bén, đánh úp tới Phượng Vu Phi, âm lệ hô to: "Ta gϊếŧ ngươi!!!"

Hắc Mộc cả kinh bật dậy khỏi ghế, giơ tay ngăn cản: "Thiếu tông chủ dừng tay!!!"


Nơi này là hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, đang ở dưới mí mắt của Thánh Vương bệ hạ, trước mặt Nguyên hoàng. To gan phá hư quy tắc trò chơi, trực tiếp gϊếŧ người, hậu quả này...

Hắc Mộc hít ngược ngụm khí lạnh, quả thực không dám tưởng tượng.

Hắn mở miệng ngăn cản, nhưng Thái Sử Cao đã phẫn nộ há sẽ nghe vào?

Nguyên hoàng ngồi trên long ỷ giờ phút này cũng trầm mặt, hô lớn: "Ngăn hắn!"

Hắn vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hoán lẫn ở bên trong đột nhiên đánh ra. Quang mang lam tím lập lòe trong tay, bay thẳng vào ngực Thái Sử Cao.

Nhưng Thái Sử Cao dường như đã sớm phát hiện, quang mang bên hông chợt lóe, linh thú của hắn rít gào mà ra, trực tiếp ngạnh kháng công kích của Hoàng Phủ Hoán.

Biến hóa chớp mắt, Thái Sử Cao đã phi tới trước mặt Phượng Vu Phi.

Tu vi Thái Sử Cao đã tiến vào Lam cảnh, mà Phượng Vu Phi còn ở Thanh cảnh.


Nếu hai người đối nhau, thẳng bại chỉ một chiêu!

Thái Sử Cao đánh chưởng lực thẳng vào tâm mạch Phượng Vu Phi, không hề thương hương tiếc ngọc.

Hai mắt Phượng Vu Phi đột nhiên co rụt lại, không thể né tránh, đành phải miễn cưỡng ra tay.

Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên bị một cỗ chưởng lực nhấc lên, tránh khỏi phương hướng công kích của Thái Sử Cao. Mà vị trí nàng đứng, đã bị Mộ Khinh Ca thay thế.

Đối mặt Thái Sử Cao công kích, Mộ Khinh Ca bình tĩnh không có một tia gợn sóng, chỉ chậm rãi nâng tay phải lên.

Trước mắt đột nhiên thay đổi người, Thái Sử Cao ngưng mắt, cười hung ác: "Tới vừa lúc!"

Lời còn chưa dứt, hai người đã đánh tay vào nhau.

Thanh âm nặng nề đột ngột bạo liệt, sóng khí vô hình chấn động bình đài tầng hai đến lắc lư.

"Phốc!!!" Một thân ảnh ngửa đầu phun máu, bay ngược ra ngoài.


Nhóm người khiếp sợ chăm chú nhìn, mới phát hiện người bị đánh một quyền là Thái Sử Cao!

Mà Mộ Khinh Ca đâu?

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, chưa từng nhấc bước nào. Nàng dùng sức lắc tay áo, chắp hai tay sau lưng. Gương mặt tuyệt mỹ khuynh thành tràn đầy lạnh lẽo.

"Thiếu tông chủ!" Hắc Mộc kinh hô một tiếng phi thân ra ngoài, tiếp được thân thể Thái Sử Cao rơi xuống đất.

"Khụ khụ..." Thái Sử Cao ho mạnh vài tiếng, lại nôn ra vũng máu, nhiễm đỏ vạt áo. Sắc mặt hắn đỏ tím nổi đầy gân xanh, cố hết sức run rẩy chỉ ngón tay vào Mộ Khinh Ca. Đôi mắt tràn đầy oán độc: "Đại trưởng lão gϊếŧ hắn, ta lệnh cho ngươi gϊếŧ hắn!!!"

"Thiếu tông chủ, tỉnh táo lại!" Hắc Mộc đè tay hắn xuống, nói nhỏ bên tai hắn.

Ngay sau đó, lại cuống quít lấy đan dược ra nhét vào miệng Thái Sử Cao.
Đan dược vào miệng, trước mắt Thái Sử Cao tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy hắn ngất xỉu, trong lòng Hắc Mộc nhẹ nhàng thở ra. Nếu không, đêm nay đúng là không biết nên kết thúc thế nào!

"Mộ Khinh Ca lớn mật, ngươi cư nhiên dám ra tay đả thương thiếu tông chủ Vạn Thú Tông!" Lâu Huyền Thiết lập tức vỗ bàn, lạnh giọng quát.

Vẻ mặt lòng tràn căm phẫn kia, phảng phất Mộ Khinh Ca là ác bá khinh thiện.

Mộ Khinh Ca lạnh mắt nhàn nhạt đảo qua hắn, dùng ngữ khí bình tĩnh: "Lâu viện trưởng muốn tự mình đi lên luận bàn một chút không?"

"Ngươi! Tiểu bối cuồng vọng!" Lâu Huyền Thiết bị Mộ Khinh Ca nói đến nghẹn lại.

Hắn đích xác muốn chính tay đâm kẻ thù, nhưng tuyệt không phải lúc này.

Bởi vì ở đây, Nguyên hoàng tuyệt sẽ không cho phép đêm nay có người bị thương trước mặt hắn.
"Đủ rồi!" Cơn giận lôi đình, truyền đến từ long ỷ.

Nguyên hoàng hàm chứa tức giận cảnh cáo, khiến mọi người tỉnh lại từ khiếp sợ, từng người ngồi trở về chỗ mình.

"Thái Sử Cao làm trái quy tắc trò chơi trước, ra tay đả thương người, vốn là sai trước. Mộ tiểu tước gia sốt ruột cứu người, ra tay đả thương Thái Sử Cao, về mặt tình cảm có thể tha thứ. Chuyện này cứ vậy bỏ đi." Nguyên hoàng nói một câu, bình ổn xong việc.

Hoàng Phủ Hoán ngồi lại chỗ cũ, Thái Sử Cao bị Hắc Mộc mang ra khỏi cung điện.

Máu đen trong cung điện đã được thái giám và cung nữ quét tước sạch sẽ. Thậm chí một tia mùi máu tươi cũng khó ngửi được.

Mộ Khinh Ca biểu hiện sức chiến đấu ra ngoài, cộng với hai trận tỷ thí đặc sắc kinh diễm lúc trước, khiến vô số người đều có nhận thức mới về tam đẳng quốc, về Mộ Khinh Ca, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.
Cảnh gia chủ trầm giọng nói với Cảnh Thiên: "Thiên nhi, con rốt cuộc có ân oán gì với Mộ tiểu tước gia? Nếu không phải mối thù sinh tử, thì có thể giải trừ đi. Người này, không bình thường!" Nói xong, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sắc mặt Cảnh Thiên xám trắng xanh mét. Con mắt hắn tràn ngập tơ máu nhìn Mộ Khinh Ca, sớm đã mất đi khí phách hăng hái lúc trước.

Hắn không ngờ, Mộ Khinh Ca ra tay sẽ lợi hại như thế.

Hắn (Mộ Khinh Ca) không phải chỉ có thiên phú luyện đan xuất chúng sao? Vì sao có thể một quyền đánh thiếu tông chủ Vạn Thú Tông đến hộc máu? Theo hắn biết, tu vi Thái Sử Cao còn nhỉnh hơn hắn. Hắn ta còn bị Mộ Khinh Ca đánh một quyền bay ra, vậy đổi lại là hắn? Kết cục chẳng phải thảm hại hơn?

Trong mắt hắn dâng lên một vòng sợ hãi. Phảng phất Mộ Khinh Ca đã không còn là đối thủ một mất một còn với hắn, mà là tòa núi cao không thể với tới.
Lời phụ thân nói, hắn dường như nghe được, lại dường không nghe được. Trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh một màn Thái Sử Cao bị Mộ Khinh Ca đánh bay.

"Mẫu thân, Mộ tiểu tước gia lợi hại như thế, tương lai tuyệt không phải vật trong ao." Trên ghế ngồi Hoa gia, nữ tử kiều mị che miệng nói với Hoa gia chủ.

Hoa gia chủ nhìn nàng, nụ cười bao hàm thâm ý: "Thế nào? Nhìn trúng?"

Bị mẫu thân trực tiếp nói ra tâm tư, nàng chẳng những không thẹn thùng, ngược lại còn gật đầu. Lại không nhịn được phóng ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn Mộ Khinh Ca.

Phượng Vu Phi đi trở về bên cạnh Mộ Khinh Ca, bình tĩnh hô: "Đa tạ Tiểu tước gia."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, dùng thanh âm rất thấp: "Không sao chứ?"

Phượng Vu Phi lắc đầu, cắn môi nói: "Nhờ có Tiểu tước gia ra tay, nếu không..." Nếu không sẽ thế nào, không cần nàng nhiều lời.
Trận biến cố này tới nhanh, đi cũng nhanh.

Năm Long Nha Vệ nhanh chóng tụ lại xung quanh Mộ Khinh Ca, ánh mắt đề phòng nhìn bốn phía.

Mộ Khinh Ca nâng cằm lên, nói với Nguyên hoàng: "Nguyên hoàng, trận này tính ai thắng ai thua?"

"Đương nhiên là tính các ngươi thắng. Thái Sử Cao vi phạm quy định trước, ngay thời khắc hắn ra tay, đã là thua." Thanh âm Nguyên hoàng hạ xuống từ long ỷ.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương: "Một khi đã vậy, ba trận thắng hai, vậy trận thứ ba còn cần tiếp tục không?" Nói xong, ánh mắt nàng nhẹ nhàng chuyển tới Cảnh Thiên.

Người sau, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, không khỏi rùng mình.

"Ba trận thắng hai, dĩ nhiên không cần trận thứ ba." Hoàng Phủ Hoán đứng ra giảng hòa.

Là vì Cảnh gia, hay là vì Mộ Khinh Ca, khó có thể suy đoán.

"Ha ha ha..., Đêm nay là tiệc đón gió tẩy trần. Thật sự không nên đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, mọi người vẫn nên thưởng thức ca múa đi." Nguyên hoàng nở nụ cười.
Mộ Khinh Ca híp mắt, nghĩ thầm: 'Các ngươi muốn đánh cứ đánh, không đánh thì không đánh? Nếu là thi đấu, thắng cũng nên có chút phần thưởng chứ.'

Dường như đoán được nội tâm nàng đăm chiêu, thanh âm Nguyên hoàng lại vang lên: "Nếu... phía Mộ tiểu tước gia thắng, dĩ nhiên phải có khen thưởng. Trẫm nhìn xem, với tư cách là chủ nhà, trẫm ban thưởng vạn miếng thú hạch cao cấp, trăm cuốn chiến kỹ. Mộ tiểu tước gia đừng chê ít, trẫm cũng rất nghèo."

Ít? Nàng sẽ không!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, độ cung bên khóe miệng càng sâu hơn vài phần.

Hơn vạn thú hạch cao cấp, thả ra chỉ sợ đủ mua được một thành trì. Càng đừng nói là trăm cuốn chiến kỹ. Tuy nàng không có nhu cầu quá lớn với chiến kỹ, nhưng Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cần, Tần Cẩn Thần sợ là cũng không ngại thiếu.
"Đa tạ Nguyên hoàng!" Mộ Khinh Ca vui vẻ tiếp thu.

"Đa tạ Nguyên hoàng!"

"Đa tạ Nguyên hoàng!"

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng sôi nổi tạ ơn.

"Nếu Nguyên hoàng đã mở miệng, không bằng ta cũng tới thêm thưởng. Hoa gia chúng ta không có bảo bối gì, nổi tiếng nhất chỉ có nữ tử và rượu ngon. Nữ tử nha, cũng nên xem ý nguyện của các nàng, ta làm gia chủ không tiện miễn cưỡng. Nhưng mà rượu ngon, ta có thể làm chủ. Vậy ta thêm nghìn hũ rượu ngon vào trong phần ban thưởng của bệ hạ đi." Hoa gia chủ mở miệng kiều mị.