Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 509




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mặt hồ Ngự hoa viên yên ả bị dấy lên sóng nước. Hồ nước trong veo dâng lên hình thành một tầng lá chắn trong suốt, ngăn trở hai bóng người.

Tiếng đánh nhau kịch liệt không ngừng truyền đến. Đều là linh lực màu tím không ngừng va chạm trên không trung. Giữa không trung nổ tung nhiều đóa hoa màu tím, như pháo hoa nở rộ.

Hoàng Phủ Hoán xem đến há hốc, đáy mắt không thể lui khỏi khiếp sợ.

Hai người va chạm đã dồn ép hắn phải lui ra sau vài bước, dùng linh lực ngưng tụ thành tấm chắn cho mình. Bị từng đạo kình phong sắc bén quất tới, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.

"Tử cảnh đỉnh!" Hoàng Phủ Hoán đại kinh thất sắc nhìn màu sắc linh lực không ngừng va nhau giữa không trung.

Thẩm Bích Thành là Tử cảnh đỉnh, hắn đã chuẩn bị tâm lý trước. Nhưng hắn không ngờ, Mộ Khinh Ca cư nhiên cũng là Tử cảnh đỉnh!


Một Tiểu tước gia của tam đẳng quốc còn nhỏ tuổi hơn Thẩm Bích Thành, mà đã trở thành cường giả Tử cảnh đỉnh, hơn nữa... Hắn còn là trưởng lão tổng viện Dược Tháp, một đan sư Linh cấp hàng thật giá thật!

Hắn sao mà làm được?

Nội tâm Hoàng Phủ Hoán khiếp sợ đến mức liên tục tự hỏi mình.

Bỗng nhiên hắn hiểu ra vì sao Thánh Vương bệ hạ lại ưu ái Mộ Khinh Ca như thế.

Thiên phú như vậy, dù là hắn cũng sẽ ghen ghét hâm mộ. Thiên tài tuyệt thế như vậy... Không, là yêu nghiệt tuyệt thế khiến Thánh Vương bệ hạ có tâm tư muốn thu làm đồ đệ!

'Cần phải giao hảo tốt, tuyệt không thể trở mặt thành thù!' Cơ hồ trong nháy mắt, Hoàng Phủ Hoán đã ra mệnh lệnh cho chính bản thân nhất định phải tuân thủ.

Mộ Khinh Ca bày ra thực lực và thiên phú, thật sự quá đáng sợ.


Nếu hắn (Mộ Khinh Ca) không chết yểu, tương lai trưởng thành sẽ là tồn tại thế nào. Hoàng Phủ Hoán căn bản không dám tưởng tượng. Cho nên hắn tuyệt không thể lưu lại một tai họa ngầm cho Thánh Nguyên đế quốc.

Không chỉ hắn, hắn còn phải báo cho phụ hoàng, báo cho nhóm huynh đệ tỷ muội, ai cũng không thể đắc tội Mộ Khinh Ca!

"Hoán nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Động tĩnh Ngự hoa viên quá lớn. Thậm chí khiến cho Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên đang nghỉ ngơi phải vội vã dẫn theo cung phụng nội cung đuổi tới đây.

Hoàng Phủ Hoán xoay người hành lễ với phụ hoàng, cười khổ nhìn hai người đánh nhau trên mặt hồ: "Còn không phải do kẻ điên Thẩm gia xông vào, một hai phải quấn lấy Mộ tiểu tước gia đòi tỷ thí." Dứt lời, hắn lại cáo tội: "Nhi thần vô năng, không thể ngăn cản bọn họ."


Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng bị trận kịch liệt này làm khiếp sợ. Hắn vẫy vẫy tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai bóng dáng tỷ thí, nói với Hoàng Phủ Hoán: " Không liên quan đến con. Lấy tu vi hiện giờ của con căn bản không thể ngăn được họ."

"Hai người này, đã là Tử cảnh đỉnh." Một cung phụng đi theo tiến lên một bước, quét mắt nhìn về phía mặt hồ, nói với Nguyên hoàng.

Hoàng Phủ Hạo Thiên nhẹ gật đầu, thần sắc có chút phức tạp.

Đột nhiên, hai đạo lực lượng bá đạo lại va chạm trên không trung lần nữa. Linh lực bị đánh nát hóa thành vô số lưỡi đao bắn ra bốn phía.

"Bệ hạ cẩn thận!" Mắt thấy sắp phóng tới người Hoàng Phủ Hạo Thiên. Cung phụng bên cạnh bắt được y phục hắn, lôi hắn về sau mấy bước. Lại vung tay lên bắn ra vài tia khí đánh nát lưỡi đao, trong mũi hừ lạnh.
"Phụ hoàng, nơi này nguy hiểm, ngài đi về trước đi!" Hoàng Phủ Hoán cả kinh, vội vàng khuyên nhủ Nguyên hoàng.

Nhưng Hoàng Phủ Hạo Thiên lại lắc đầu từ chối. Con mắt hắn sáng rọi rạng rỡ, nhìn chằm chằm hai người kịch chiến, nói với Hoàng Phủ Hoán: "Hiếm khi nhìn thấy một trận đấu kinh diễm như thế trong lớp trẻ tuổi, trẫm có thể nào bỏ lỡ?"

"Nhưng mà..."

Hoàng Phủ Hoán còn muốn khuyên bảo, lại bị Hoàng Phủ Hạo Thiên cắt ngang: "Không sao, có một trong bảy cung phụng ở đây, trẫm sẽ không có việc gì."

Bày người cung phụng chính là những vị theo chân Hoàng Phủ Hạo Thiên.

Nói đến thế rồi, Hoàng Phủ Hoán cũng không tiếp tục nói thêm.

Đúng là có cung phụng Linh Động kỳ bảo hộ phụ hoàng, an nguy của phụ hoàng cơ bản không cần lo lắng.

"Hoán nhi, con đi phân phó cấm vệ quân phong tỏa nơi này. Không được để bất kỳ kẻ nào tới gần." Hoàng Phủ Hạo Thiên đột nhiên nói với Hoàng Phủ Hoán.
Hoàng Phủ Hoán gật đầu lĩnh mệnh, lui xuống.

Đợi sau khi Hoàng Phủ Hoán rời khỏi, biểu tình Hoàng Phủ Hạo Thiên ngưng trọng nói với cung phụng: "Cung phụng, ngươi xem hai đứa này thế nào?"

Ánh mắt cung phụng dời khỏi người Nguyên hoàng, dừng trên hai bóng dáng giữa không trung. Nước trên mặt hồ liên tục nổ tung, bắn đầy ra đất. Cảnh đẹp ý vui, cộng thêm mái đình đã sớm bị linh lực tràn ra của hai người kia làm tan nát, hoang tàn khắp nơi.

Thu hồi ánh mắt, cung phụng rũ mắt nói đúng sự thật: "Đều là kỳ tài tu luyện ngút trời. Nếu cho bọn họ mười năm, nhất định có thể vượt qua chúng ta."

Đây là câu đánh giá cực cao, cao đến mức làm cho Hoàng Phủ Hạo Thiên không nhịn được hít sâu một hơi.

Số lượng cao thủ Tử cảnh trong Thánh Nguyên đến quốc, sợ là ngay cả Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng không biết. Nhưng cao nhân ẩn sĩ đột phá Tử cảnh tiến vào Linh Động kỳ thì chỉ có bảy cung phụng nhiều thế hệ phụng dưỡng trong cung.
Bảy người bọn họ không biết đã sống bao lâu, chân chính duyệt vô số người.

Hiện giờ lời đánh giá từ miệng cung phụng, không phải do Hoàng Phủ Hạo Thiên không tin.

Sắc mặt hắn biến hóa khó lường, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Khoanh tay đứng bên cạnh núi giả, tập trung nhìn trận chiến, trầm giọng nói: "Hai người này, một người là kẻ điên Thẩm gia, một người là người được Thánh Vương bệ hạ nhìn trúng."

Con ngươi cung phụng đột nhiên co rụt lại, ngước mắt nhìn về phía Nguyên hoàng. Nháy mắt lại dời tầm nhìn chuyển qua không trung mặt hồ.

Cuồng nhân tu luyện Thẩm gia chỉ là kẻ điên biết đánh nhau, hắn không quan tâm. Hắn khiếp sợ là, nửa câu nói sau của Nguyên hoàng... người Thánh Vương bệ hạ nhìn trúng!

Cái này...

Gương mặt bình tĩnh của cung phụng hiện lên vẻ kinh hãi. Nháy mắt trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn nhắc nhở Hoàng Phủ Hạo Thiên: "Bệ hạ, chuyện tin đồn thất thiệt không thể nói lung tung. Nếu truyền đến tai Thánh Vương bệ hạ, sẽ gây bất lợi với hoàng tộc."
Khóe miệng Hoàng Phủ Hạo Thiên cười khổ: "Cung phụng, ngươi cho rằng trẫm sẽ tin vào lời đồn đãi sao? Việc này là thiên chân vạn xác, là chính miệng Thánh Vương bệ hạ nói với Hoán nhi."

"Cái gì? Thánh Vương bệ hạ tự mình mở miệng?" Hai mắt cung phụng trừng muốn trồi ra.

Hoàng Phủ Hạo Thiên gật đầu: "Trẫm vẫn luôn hy vọng Hoán nhi có thể được Thánh Vương bệ hạ ưu ái, được thu làm đồ đệ. Vì đạt được mục đích này, trẫm quả thực chính là mặt dày, không ngừng tìm cơ hội đưa Hoán nhi tới trước mắt Thánh Vương bệ hạ. Nhưng hơn hai mươi năm nay, Thánh Vương bệ hạ lão nhân gia người căn bản không phản ứng đến Hoán nhi. Nhưng trước đó không lâu đã chủ động triệu kiến Hoán nhi, gọi hắn vào Ly cung, nói với hắn một câu."

"Nói cái gì?" Cung phụng truy vấn.

Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên hơi trầm xuống: "Lão nhân gia ngài nói, không cho phép Mộ Khinh Ca bị khi dễ."
Lần này, đến phiên cung phụng hít ngược một hơi.

Mọi người đều là lão thành tinh, làm sao sẽ không nghiệm ra phân lượng những lời này?

Đây chỉ sợ không phải là ưu ái. Trong đầu cung phụng không ngừng xoay chuyển, những lời này cơ hồ đã nhét Mộ Khinh Ca vào hàng ngũ vật quý hiếm khắc trên người hai chữ 'Ly cung' rồi.

Có dấu hiệu này, Mộ Khinh Ca cơ hồ có thể đi ngang toàn bộ Lâm Xuyên!

Cung phụng trầm mặc. Hắn không còn tâm đi quan sát chiến đấu trên mặt hồ. Trong lòng hắn đang tiêu hóa tin tức này, bình phục nội tâm khiếp sợ.

Đã bao nhiêu năm? Lòng hắn chưa bao giờ nhảy lên kịch liệt như vậy.

Cung phụng im lặng, Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng không quấy rầy. Hắn cũng im lặng, ngửa đầu nhìn Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành chiến đấu.

Hắn như đang xem chiến đấu, lại như đang tự hỏi.
Một lát sau, cung phụng mới chậm rãi ngẩng đầu thở hắt ra, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ tính toán định làm thế nào?" Không thể vi phạm mệnh lệnh của Thánh Vương bệ hạ, cho nên cung phụng hỏi những lời này, không phải hỏi Nguyên hoàng tính định làm gì Mộ Khinh Ca. Mà đang hỏi, thái độ kế tiếp của Nguyên hoàng với Mộ Khinh Ca.

Nếu đã biết Thánh Vương bệ hạ đối xử đặc biệt với người này, vậy lôi kéo hay là...

Cái chữ kia, cung phụng có chết cũng không dám mở miệng.

Cho nên, hắn yên lặng đổi chữ kia thành 'bảo trì khoảng cách'.

Hoàng Phủ Hạo Thiên chậm rãi lắc đầu, thành thật nói: "Ta còn chưa nghĩ ra." Tạm dừng một lát, hắn lại nói ý vị không rõ: "Thẩm gia đúng là đã sinh ra hài tử tốt."

Trong mắt cung phụng hiện lên một tia nghi hoặc, không rõ tại sao Hoàng Phủ Hạo Thiên lại dời đề tài đến Thẩm Bích Thành.
Hắn sống rất lâu, nhưng mà bàn về mưu kế, bàn về thuật đế vương, mười hắn đều so ra kém hơn vị hoàng đế bệ hạ của đế quốc đệ nhất đại lục Lâm Xuyên.

Hai người nói chuyện, sau lưng xa xa có tiếng bước chân truyền đến.