Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 518




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Vì sao không lên núi?" Mộ Khinh Ca thuận miệng hỏi Khương Ly bên cạnh.

Nữ hoàng bệ hạ Cổ Vu quốc am hiểu về khắp đại lục hơn nhiều so với một Tiểu tước gia hoàn khố là nàng.

"Dưới chân núi có cấm chế, tùy ý xâm nhập sẽ bị xoắn thành phấn vụn." Quả nhiên, Khương Ly đưa ra đáp án.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, hiểu rồi.

Nàng nhìn chung quanh, khắp nơi đều là người thành kính lễ bái, phủ phục dưới đất. Mảnh đất này, trong lòng trong mắt bọn họ chỉ có Thánh Vương bệ hạ. Dù Nguyên hoàng có xuất hiện trước mặt họ, cũng không khiến họ động dung nửa phần.

Ngay cả Nguyên hoàng...

Mộ Khinh Ca giương mắt nhìn lên, thấy Nguyên hoàng đứng đằng trước. Mặc dù là hoàng đế của đế quốc cường đại nhất đại lục Lâm Xuyên, đứng ở đây cũng giống với tín đồ thành kính bình thường.


Nàng thu hồi ánh mắt, không khỏi cảm khái: "Thánh Vương bệ hạ rốt cuộc làm gì, khiến nhiều người tôn sùng hắn thành thần vậy?"

"Sự cường đại chính là năng lực, khiến người thần phục, khiến người cúng bái. Huống chi Thánh Vương bệ hạ tồn tại không biết bao nhiêu năm, trải qua biết bao nhiêu chuyện, sự cường đại thần bí này, ai sẽ làm lơ ngài chứ? Thánh Vương bệ hạ tồn tại, dù ngài không làm cái gì, cũng là một uy hiếp. Không ai dám ở dưới mí mắt ngài, đánh vỡ bố cục hiện giờ, đảo loạn toàn bộ Lâm Xuyên. Trong vô hình, đã tránh rất nhiều chiến tranh và tử vong..." Khương Ly chậm rãi nói.

Mộ Khinh Ca hơi hiểu.

Kỳ thật Tư Mạch không làm gì, chẳng qua sự tồn tại của hắn chính là giá trị lớn nhất.

"Hoàng Phủ Hạo Thiên dẫn sứ giả chư quốc, các đại thế gia Thiên Đô, các hoàng tử tiến đến bái kiến Thánh Vương bệ hạ, kính xin Thánh Vương bệ hạ ban gặp!" Thanh âm Hoàng Phủ Hạo Thiên quanh quẩn trong núi, phiêu phiêu truyền tới cung điện trên đỉnh núi.


Nơi đó bị sương trắng che lấp đến không chân thật, hư ảo khó dò.

Dù xây dựng trên đỉnh núi, lại có cảm giác trôi nổi trên không. Nơi đó là thánh địa duy nhất trong lòng vạn người ở Lâm Xuyên. Sau khi Hoàng Phủ Hạo Thiên hô lên, các bá tánh không biết đã quỳ gối dưới chân núi bao lâu, đều sôi nổi ngẩng đầu lên. Ánh mắt tràn ngập chờ mong và kích động nhìn tòa cung điện kia.

"Hoàng Phủ Hạo Thiên dẫn sứ giả chư quốc, các đại thế gia Thiên Đô, các hoàng tử tiến đến bái kiến Thánh Vương bệ hạ, kính xin Thánh Vương bệ hạ ban gặp!" Thanh âm Hoàng Phủ Hạo Thiên quanh quẩn trong núi, phiêu phiêu truyền tới cung điện trên đỉnh núi.

"Hoàng Phủ Hạo Thiên dẫn sứ giả chư quốc, các đại thế gia Thiên Đô, các hoàng tử tiến đến bái kiến Thánh Vương bệ hạ, kính xin Thánh Vương bệ hạ ban gặp!" Thanh âm Hoàng Phủ Hạo Thiên quanh quẩn trong núi, phiêu phiêu truyền tới cung điện trên đỉnh núi.


"Hoàng Phủ Hạo Thiên dẫn sứ giả chư quốc, các đại thế gia Thiên Đô, các hoàng tử tiến đến bái kiến Thánh Vương bệ hạ, kính xin Thánh Vương bệ hạ ban gặp!" Thanh âm Hoàng Phủ Hạo Thiên quanh quẩn trong núi, phiêu phiêu truyền tới cung điện trên đỉnh núi.

Thanh âm Hoàng Phủ Hạo Thiên theo gió mang đến đỉnh núi, chui vào tai hai hắc y nhân đứng bên vách núi.

"Tiểu tước gia đã đến." Cô Nhai quan sát chân núi. Sương trắng dày đặc căn bản không tồn tại trong mắt hắn, hắn có thể không ngăn trở nhìn thấy người dưới chân núi.

"Bây giờ mở cấm chế ra sao?" Cô Dạ nhìn về phía hắn, hỏi.

Cô Nhai gật gật đầu: "Mở ra đi."

Ánh mắt Cô Dạ dời khỏi Cô Nhai, rơi xuống chân núi. Đột nhiên hắn cười khinh thường, cất giọng trêu tức: "Nhóm người này sợ là không tưởng được, bởi vì có mặt Tiểu tước gia nên hôm nay mới có thể lên núi đi."
Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Cô Nhai lóe tia tối, nhàn nhạt nói một câu: "Chủ tử cuối cùng cũng được trông Tiểu tước gia rồi, chỉ là đáng tiếc..."

"Ta đi mở cấm chế." Cô Dạ cắt ngang lời hắn.

Thân ảnh chợt lóe mơ hồ tan đi, biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, thanh âm Cô Dạ như thiên lôi vang vọng trên không trung...

"Người vào Ly cung, nhìn loạn, gϊếŧ! Đi loạn, gϊếŧ! Nói lung tung, gϊếŧ! Các ngươi, chỉ có một canh giờ. Vào đi!"

"Đa tạ Thánh Vương bệ hạ! Đa tạ hắc hầu đại nhân!" Hoàng Phủ Hạo Thiên vui sướng bái tạ, nhanh chóng cất bước đi vào vòng cấm chế.

Ở trong mắt mọi người, hắn chỉ là đi vượt trước một bước, bước cầu thang lên núi mà thôi.

Nhưng khi hắn đi lên bậc thang, thân ảnh hắn lóe lên biến mất trước mắt mọi người.

Mộ Khinh Ca mở to mắt, chớp chớp.
Lúc này Hoàng Phủ Hoán đã đi theo bước chân phụ hoàng, đi vào. Hắn cũng dùng phương thức như vậy giống phụ hoàng biến mất trước mắt mọi người.

Người còn lại, từng người đi vào vòng cấm chế, biến mất trước mắt người bên ngoài.

Mọi người đã sớm ở dưới chân núi không biết bao lâu, nhìn đám quý nhân có thân phận bất phàm biến mất, đáy mắt vô cùng hâm mộ.

Không mất bao lâu, đến phiên mấy người Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca hơi tò mò với cấm chế này, người đi vào trước đó đã tiết lộ cấm chế có công năng truyền tống.

Mang theo tò mò, nàng và Khương Ly cùng nhau cất bước, một chân bước lên bậc thang.

Các nàng cũng như vậy biến mất trước mắt người ngoài, giống như biến thành khói trắng.

Mà Mộ Khinh Ca lại cảm giác được, mình xuyên một tầng chắn trong suốt có độ co dãn. Một bước vào vòng cấm chế, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Nhưng ngoại trừ sương trắng dày đặc, không nhìn thấy được gì.

Thật giống như, người quỳ đầy dưới đất đều biến mất cả.

Sự yên tĩnh cực hạn này, giống như nàng đã đi tới một thế giới khác.

Thu hồi tầm mắt, Mộ Khinh Ca nhìn về phía trước.

Phía trước nàng là bậc thang hàn ngọc kéo dài lên núi, như cự long nằm rạp vào núi. Người đi vào trước nàng đều lên bậc thang, yên lặng mà đi.

Kể cả Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông hận không thể gϊếŧ nàng, giờ phút này cũng biểu hiện ra một bộ không quen biết nàng, không có xằng bậy.

Là sợ uy hiếp của Tư Mạch, hay là có mưu đồ tính kế khác... Mộ Khinh Ca hiện tại không xác định được.

Lại ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, tòa cung điện lưu ly tinh mỹ trở nên rõ ràng hơn, nhưng vẫn mờ ảo như cũ.

"Lúc trước ta còn cảm thấy một canh giờ không ngắn. Bây giờ xem ra là ta quá ngốc. Chỉ riêng đi từ đây lên núi, vào cung điện chắc là xấp xỉ nửa canh giờ. Thời gian cho chúng ta vào cung điện gặp Thánh Vương bệ hạ căn bản không đủ một chén trà." Khương Ly lắc đầu thở dài, đôi mắt kim sắc tràn ngập thất vọng.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn nàng.

Vừa rồi lời này cũng không phải từ miệng Khương Ly nói ra, mà là thông qua truyền âm trực tiếp vào não bộ nàng. Trong mắt người bên ngoài, Khương Ly căn bản không nói lời nào.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng giương lên.

Nàng biết, nữ hoàng bệ hạ sẽ không giữ quy củ như vậy.

Người nói lung tung, gϊếŧ!

Nói cách khác, ở đây phải giữ im lặng tuyệt đối.

Nữ nhân này sao có thể chịu được? Cho nên trực tiếp dùng truyền âm nói chuyện với nàng.

Chỉ là... nàng ấy xác định mình làm vậy sẽ không bị Cô Nhai và Cô Dạ phát hiện sao? Người lên tiếng khi nãy, Nguyên hoàng xưng là hắc hầu đại nhân. Nhưng nàng nghe ra, đây là thanh âm Cô Dạ bên cạnh Tư Mạch.

Tuy nàng và Cô Dạ kết giao không nhiều lắm, nàng quen thuộc Cô Nhai nhiều hơn.

Nhưng nàng vẫn nghe ra thanh âm Cô Dạ.
'Cô Dạ ở đây, vậy hắn nhất định cũng ở đây đi.' Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

Mang cảm xúc khác với người ngoài, Mộ Khinh Ca dẫm lên một bậc thang, trong lòng sẽ hoảng loạn thêm một phần. Đã có lúc muốn chạy đi cho xong, nhưng lại muốn mãi mãi không cần đi mới tốt.

Nàng phát hiện, chỉ có lúc đụng đến chuyện Tư Mạch, tâm tư nàng sẽ rổi rắm.

Nhiều người như vậy đi lên bậc thang, vậy mà không phát ra chút thanh âm.

Bốn phía yên tĩnh đếncơ hồ không có bất kỳ sinh vật gì.

Giữa đội ngũ, Lâu Huyền Thiết và Hắc Mộc một trước một sau đi. Thi thoảng bọn hắn dùng ánh mắt trao đổi mịt mờ, như đang câu thông điều gì.

Thái Sử Cao cũng ở trong đó. Chẳng qua sắc mặt hắn âm lãnh khó coi, trên người tản ra hơi thở người sống chớ gần.

Ông già Dược Tháp đi phía sau Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết, nhìn cách hai người kia trao đổi xem vào trong mắt. Đáy mắt ông nổi lên ý cười lạnh lùng, phảng phất hai kẻ này tự đào mồ chôn mình.
Tứ đại gia tộc đi theo sau Nguyên hoàng. Người đi sau Hoàng Phủ Hoán là Lam Phi Nguyệt của Lam gia. Lẽ ra lấy bối phận nàng, tuyệt không có tư cách đi phía sau Hoàng Phủ Hoán.

Nhưng, nàng ta cứ vậy mà đi.

Đương nhiên mọi ngườinhìn thấy hành vi này của nàng ta đã thành quen, hoặc là cam chịu. Cũng không cóai đưa ra lời dị nghị.

Lam Phi Nguyệt đi lên bậc thang, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tòa cung điện độc lập trên đỉnh núi. Đáy mắt kích động và khát khao. Giống với nàng ta, còn có đám người Lam gia.