Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 524




Có thể được Thánh Vương bệ hạ thưởng thức. Chỉ cần điểm này, cộng thêm hôm nay, đã đủ để họ có thêm nhận thức mới về Mộ Khinh Ca.

Ít nhất, Mộ Khinh Ca còn ở Thiên Đô một thời gian. Trước mắt những người này, sẽ không sống chết trêu chọc nàng.

"Cái gì! Thánh Vương bệ hạ từng gặp Mộ tiểu tước gia? Còn rất thưởng thức hắn!"

"Chuyện lớn như vậy, sao điện hạ không nói sớm?"

Tin tức này lại chấn kinh mọi người.

Mấy gia chủ sau khi khiếp sợ, bắt đầu cân nhắc trong lòng, một lần nữa suy xét lại nên dùng thái độ gì qua lại với Mộ Khinh Ca.





Lâu Huyền Thiết và Hắc Mộc liếc mắt nhìn nhau, yên lặng rời đi.

Thái Sử Cao mặc dù không cam lòng, cũng chỉ có thể rời đi theo sau.

Rời khỏi phạm vi Ly cung, Lâu Huyền Thiết mới nhíu mày nói: "Không ngờ họ Mộ kia còn có tầng liên hệ với Thánh Vương bệ hạ, khó trách sẽ kiêu ngạo như thế."

Hắn nói, khiến sắc mặt Thái Sử Cao càng thêm âm trầm.

Sắc mặt Hắc Mộc cũng khó coi: "Đúng là vượt khỏi dự liệu chúng ta. Kẻ này đúng là giảo hoạt, có quen biết Thánh Vương bệ hạ nhưng không nói, hại chúng ta và hắn kết mối tử thù."

"Đại trưởng lão, chẳng lẽ bởi vì tên kia có lẽ có chút quan hệ với Thánh Vương bệ hạ, thù Vạn Thú Tông chúng ta không báo sao?" Thái Sử Cao bất mãn nói.

Bảo hắn nuốt xuống khẩu khí này, hắn không nuốt trôi! Hắn không quên, thiếu chút nữa hắn đã chết hai lần trong tay Mộ Khinh Ca!



"Báo thù?" Hắc Mộc cười lạnh.

Lâu Huyền Thiết cũng nói bằng giọng âm lãnh: "Sợ là hiện tại chúng ta có nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa, coi như chúng ta nuốt khẩu khí này, vậy còn họ Mộ? Giữa chúng ta đã sớm kết tử thù, không phải hắn chết thì chính là ta vong. HIện tại coi như chúng ta nhìn trên mặt mũi Thánh Vương bệ hạ, không truy cứu nữa. Cũng khó bảo đảm hắn sẽ không gây phiền toái cho ta. Đến lúc đó chúng ta thúc thủ chịu trói, chờ hắn tới diệt môn? Hay là phản kháng mạnh mẽ?"

Lâu Huyền Thiết nói khiến Hắc Mộc gật đầu liên tục. Hắn thở dài: "Nếu biết chuyện này lúc mới phát sinh, giữa hai bên còn có khả năng hòa hoãn. Nhưng mà hiện giờ... Vô luận là Luyện Đúc Tháp, hay là Vạn Thú Tông ta, có bao nhiêu đệ tử và linh thú đã chết trong tay hắn? Hơn nữa chí bảo của Vạn Thú Tông ta, Ngự Thú sáo còn ở trong tay hắn. Những việc này, há có thể dùng khăn lau đi là có thể lau?"



"Còn có mấy vị trưởng lão của Luyện Đúc Tháp ta, thậm chí phân viện Luyện Đúc Tháp còn bị hủy trong tay hắn. Nếu lần này nén giận, Luyện Đúc Tháp còn gì thể diện sinh tồn ở đại lục Lâm Xuyên nữa?" Lâu Huyền Thiết cũng căm hận nói.

"Nếu đã không thể nhất tiếu mẫn ân cừu (*), vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?" Thái Sử Cao lạnh giọng hỏi.

(*) Nhất tiếu mẫn ân cừu: Cười một tiếng xóa hết oán thù (nằm trong bài thơ Đề Tam Nghĩa Tháp của Lỗ Tấn).

Hắc Mộc nghĩ nghĩ, nói: "Trước tiên chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ. Thời gian này cứ sai người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của họ Mộ, còn có chú ý đến động tĩnh phía Ly cung. Nếu chúng ta muốn động thủ, cần phải bảo đảm một kích đánh chết, tuyệt không thể xuất hiện ngoài ý muốn. Đến lúc đó cho dù Thánh Vương bệ hạ tức giận, lão nhân gia ngài hẳn sẽ không bởi vì một người chết mà gây chiến chúng ta."
Lâu Huyền Thiết gật đầu nói: "Không sai. Chuyện này cần phải mưu đồ kỹ lưỡng. Ta đi viết thư điều các trưởng lão bế quan ra, lần này tuyệt không thể để họ Mộ chạy thoát."

"Thiếu tông chủ, cũng mời ngài viết thư cho tông chủ, bẩm báo kỹ càng tỉ mỉ chuyện này. Nếu ngài tán đồng ý kiến của chúng ta, vậy mời ngài phái các trưởng lão khác đến đây trợ trận." Hắc Mộc nói với Thái Sử Cao.

Thiết lập bố cục phải chết cho Mộ Khinh Ca, Thái Sử Cao đương nhiên sẽ không từ chối. Hắn đồng ý không hề do dự.

...

Một hồi âm mưu bắt đầu nổi lên quay quanh Mộ Khinh Ca, len lén chuẩn bị.

Nàng hồn nhiên không biết những chuyện này.

Trở lại dịch quán, nàng đã bị Khương Ly trói vào phòng, ngăn cản bất kỳ ai tiến vào.

Mộ Khinh Ca bị nàng ấn trên ghế, linh lực Khương Ly ngưng thành dây thừng trói nàng lại.
Mộ Khinh Ca hơi giãy giụa, dây thừng ngược lại còn trói chặt hơn. Nàng chỉ đành ngước mắt nhìn Khương Ly, dở khóc dở cười: "Ngươi làm cái gì vậy?"

"Ngươi còn không mau thành thật khai báo!" Khương Ly nghiến răng.

Mộ Khinh Ca thở dài: "Ngươi muốn hỏi cái gì cứ hỏi là được. Có thể nói, ta sẽ không giấu ngươi, hà tất trói ta lại?"

"Ta muốn ngươi cảm nhận được tính nghiêm trọng!" Khương Ly nâng cằm lên.

Mộ Khinh Ca vội vàng gật đầu: "Cảm nhận được rồi! Cảm nhận thật sự rõ ràng rồi, có thể thả ta ra trước không."

Khương Ly bĩu môi, thu hồi dây thừng linh lực trói Mộ Khinh Ca.

Được tự do, Mộ Khinh Ca hoạt động bả vai một chút. Mới nhìn về phía nàng nói: "Ngươi muốn biết cái gì thì hỏi đi."

Khương Ly nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: "Lúc trước ngươi nói Thánh Vương bệ hạ là của ngươi, có phải ngài ấy là người ngươi đã từng nói qua phải đợi gặp, đúng không?"
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, gật đầu thừa nhận.

Khương Ly hít ngược một hơi. Hai mắt trừng lớn, vây quanh Mộ Khinh Ca trái phải.

"Ngươi làm gì đấy?" Mộ Khinh Ca dở khóc dở cười nói.

Khương Ly đột nhiên đập một phát, hét lớn: "Được nha! Mộ Khinh Ca! Ngươi vô thanh vô tức bắt lấy nam nhân cường đại nhất đại lục Lâm Xuyên rồi hả?"

Cái này gọi là gì?

Mộ Khinh Ca giựt mi mắt.

"Nhanh nói cho ta các ngươi quen biết yêu nhau thế nào!" Khương Ly ghé bên cạnh Mộ Khinh Ca, làm mặt quỷ.

Mộ Khinh Ca mắt trắng dã: "Không có gì để nói."

"Nè! Ngươi thật là không có phúc hậu!" Khương Ly bất mãn nói.

Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ buông tay: "Ta đúng là không biết nói thế nào. Đơn giản mà nói thì, ở thời điểm ta chật vật nhất, gặp hắn, sau đó thì không thể hiểu được..."

Mộ Khinh Ca đột nhiên ngừng lại.
Khương Ly thúc giục nói: "Không thể hiểu được thế nào? Nói đi!"

Mộ Khinh Ca cười khổ lắc đầu: "Tóm lại chính là hắn hy vọng ta trở thành thê tử hắn. Mà ta bởi vì vẫn luôn không làm rõ tình cảm với hắn, nên không có đồng ý."

Khương Ly trợn mắt há mồm nhìn Mộ Khinh Ca. Một hồi lâu, nàng mới bội phục bật ngón cái: "Mộ Khinh Ca ngươi quá trâu rồi! Cư nhiên có thể khiến Thánh Vương bệ hạ chính miệng cầu thân! Mà ngươi còn từ chối một cách hùng hồn. Từ bây giờ, ngươi chính là thần tượng của ta."

Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng: "Ta không biết lúc ấy tại sao có can đảm từ chối. Có lẽ trong nội tâm ta, ta tin tưởng vững chắc không có bất cứ điều gì có thể thương tổn đến ta đi."

"Vậy hiện tại ngươi nghĩ thông suốt chưa?" Khương Ly tò mò hỏi.

Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Nghĩ kỹ rồi."
Khương Ly sáng mắt, truy vấn: "Vậy ngươi nói ra chưa?"

Theo nàng thấy, hai người đơn độc chung một chỗ lâu như vậy ở Ly cung, hẳn là cái gì cần nói đã nói rồi.

Nhưng lại không nghĩ rằng, Mộ Khinh Ca lắc đầu.

"Tình huống thế mà ngươi không nói!" Khương Ly giận không chịu được.

Mộ Khinh Ca vô tội lên tiếng: "Không nên oán ta, ta căn bản chưa kịp nói."

Khương Ly chớp chớp mắt, đột nhiên nói: "Ngươi nói là..."

Mộ Khinh Ca ném ra một ánh mắt, nàng lập tức im tiếng, gật đầu đã hiểu.

Vật lộn nửa ngày, thì ra Thánh Nguyên bệ hạ không ở Ly cung, chỉ lưu lại một hình ảnh, khó trách Mộ Khinh Ca không có cơ hội nói ra ý nghĩ trong lòng.

Làm rõ chân tướng, Khương Ly cảm thán lắc đầu, an ủi Mộ Khinh Ca: "Làm việc tốt thường gian nan mà!"

"Chuyện này ngươi biết là được rồi, đừng nói cho người khác." Mộ Khinh Ca nói với Khương Ly.
Khương Ly gật đầu, làm thủ thế im lặng: "Ta nhất định quản miệng mình chặt chẽ, yên tâm đi."

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Mộ Khinh Ca nhìn về hướng cửa, hỏi: "Ai?"

Thanh âm Phượng Vu Phi truyền đến: "Tiểu tước gia, bên ngoài có người đưa một tấm bái thiếp, trong đó có thư mời."

Bái thiếp? Thư mời?

Mộ Khinh Ca hơi cau mày, cùng Khương Ly mở cửa đi ra.

"Tiểu tước gia." Nhìn thấy bọn họ, Phượng Vu Phi đưa hai tấm thiệp cho Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhận lấy mở ra, nhìn nội dung bên trong.

Khương Ly tò mò hỏi: "Là thiệp của ai đấy?"

"Vạn Tượng Lâu." MộKhinh Ca híp hai mắt, khép lại thiệp, trả lời.