Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 595




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca cười quỷ dị, đột nhiên chỉ một ngón tay về phía hắn. Bát Hoang Hư Không Viêm vô hình nhảy xuống từ đầu ngón tay nàng, rơi vào hai chân Lâu Huyền Thiết.

"A!!!" Đột nhiên có cảm giác nóng rực, khiến Lâu Huyền Thiết kêu đến khó nghe.

Hắn liều mạng muốn dập tắt ngọn lửa. Nhưng hắn không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được bỏng rát. Rồi chỉ có thể nhìn hình ảnh khủng bố hai chân mình bị đốt trọi, sau đó biến mất.

Ngọn lửa không nhìn thấy thuận theo hai chân hắn, chậm rãi lan tràn lên, tựa như muốn cắn nuốt thân thể hắn từng chút.

Người không biết về dị hỏa, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mà Hàn Thải Thải lại co rụt đồng tử. Đôi mắt hẹp dài phát ra quang mang sắc bén, thốt ra từ kẽ răng: "Là Bát Hoang Hư Không Viêm!"

Hắn khiếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca, tựa hồ không rõ vì sao nàng khống chế được Bát Hoang Hư Không Viêm!

Vạn Tượng Lâu, không gì không biết.

Hàn Thải Thải biết Mộ Khinh Ca bị đuổi gϊếŧ ở Nhung quốc, cũng biết cuộc chiến ở đầm lầy Vô Tận.

Nhưng hắn không biết là, Mộ Khinh Ca đã có Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, lại còn thu phục nó. Càng không biết, Mộ Khinh Ca dưới cơ duyên xảo hợp đã có được Bạch Cốt Yêu Diễm, thôi hóa Hỗn Nguyên Cực Diễm. Sau đó phối hợp với Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm cắn nuốt Bát Hoang Hư Không Viêm. Tương đương có được ba loại dị hỏa!

Có thể thấy được, Vạn Tượng Lâu cũng không phải là cái gì cũng biết.

Trong tiếng rêи ɾỉ thống khổ của Lâu Huyền Thiết, hắn từng chút một biến mất.

Khi hắn chỉ còn một dấu vết cháy đen, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Tự mình xử trí bốn tên đầu sỏ, Mộ Khinh Ca bỗng thấy một tia ủ rũ đánh úp tới.

Nàng hơi mệt.

Dưới thực lực tuyệt đối, nàng đã lười muốn động não.

Nàng dựa vào Tư Mạch, ỷ vào lòng ngực hắn, thanh âm lười biếng nói: "Chàng xử lý người còn lại đi, ta mệt rồi." Tóm lại, ai cũng đừng mong tránh được một kiếp.

Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia lạnh lẽo.

Tư Mạch không để ý tầm mắt mọi người, duỗi tay ôm lấy eo thon của Mộ Khinh Ca, bảo vệ nàng thực tốt.

Sủng nịch nói: "Mệt rồi, thì nghỉ ngơi đi."

Sau đó, hắn bảo Cô Nhai và Cô Dạ: "Nữ chủ nhân của các ngươi muốn xem pháo hoa."

Pháo hoa? Pháo hoa gì?

Ban ngày ban mặt lấy đâu ra pháo hoa?

Mọi người nghi hoặc khó hiểu.

Thậm chí, bọn hắn đã xem nhẹ câu Tư Mạch tuyên cáo chủ quyền 'nữ chủ nhân'.

Lại có lẽ, chuyện phát sinh hôm nay, lượng tin tức quá lớn khiến bọn họ theo bản năng lảng tránh cái từ mang ý tứ đại biểu này!

Bọn hắn không rõ, nhưng Cô Nhai và Cô Dạ đều hiểu.

Mộ Khinh Ca cũng hiểu, cho nên nàng dựa vào Tư Mạch, khóe miệng nhẹ giương.



Cô Nhai và Cô Dạ đồng thời hành động, vứt người của ba đại thế lực lên không trung.

Vô luận người đó là Tử cảnh, hay là Linh Động Kỳ. Ở trước mặt họ đều yếu ớt như trẻ con!

Những người này, trước bị Tư Mạch làm cho sợ tới mức chết khiếp, rồi bị cắt lưỡi, sau đó kiến thức Mộ Khinh Ca khủng bố. Giờ phút này bị vứt lên không trung, liên tưởng đến câu nói của Thánh Vương bệ hạ, bọn chúng phảng phất đã dự kiến được vận mệnh của mình.

Vô số tiếng kêu tuyệt vọng vang lên không trung.

Bùm!!!

Một thi thể bạo nổ, giống như đóa hoa máu nổ tung trên không trung.

Đó là Lam Cương, lão quái Linh Động Kỳ trẻ tuổi nhất trong Lam gia.

Lão tổ Lam gia xem đến hốc mắt nứt ra, lại không thể làm gì.

Bùm bùm bùm!!!

Từng thi thể bạo nổ, máu thịt rơi xuống như mưa.

Trình độ máu me bậc này, hình ảnh có thể nói là cực đẹp. Thật giống như bạch nhật hỏa diễm, thể hiện ra sự tươi đẹp và sáng chói trên không trung.

Mấy trăm người, liên tiếp nổ tung. Máu loãng vung vãi rơi xuống mặt đất, cũng khiến hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc ngâm mình trong máu thịt.

Người dưới đất, dù là Long Nha Vệ kiên cường nhất, cũng đều cố nén nôn nao trong người, tùy ý huyết nhục dính vào.

Có không ít âm thanh nôn khan mịt mờ, mọi người đều lâm vào sợ hãi trước nay chưa từng có.

Bọn họ cuối cùng đã biết cái gì gọi là pháo hoa!

Trong đó, chỉ có Mộ Khinh Ca và Tư Mạch là còn giữ được sạch sẽ, không bị máu dính vào.

Khi thi thể cuối cùng nổ tung trên không trung, dưới đất đã nhiễm đầy vũng máu lầy lội, đan xen mùi tanh hôi. Nhưng lại yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Hiện tại rõ ràng là trời nóng ban ngày, nhưng mọi người ở đây đều cảm thấy cả người lạnh băng. Huyết dịch trong cơ thể đều đọng lại ở mạch máu.

Bọn họ muốn chạy trốn khỏi vùng quỷ vực này, nhưng không thể động đậy!

Hoàng Phủ Hạo Thiên, Hoàng Phủ Hoán, ba gia tộc cũng vậy. Triệu Nam Tinh, Phượng Vu Phi, Khương Ly, Hàn Thải Thải cũng thế.

Bọn họ đều dính máu, lĩnh giáo tới một mặt tàn khốc đến từ Tư Mạch.

Những người này đối với ngài, chẳng khác gì con kiến.

Thời điểm ngài không thèm để ý, có thể mặc kệ. Nếu chọc tới nghịch lân của ngài, ngài có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để mạt sát.

Mộ Khinh Ca hơi ngửa đầu, nhìn Tư Mạch.

Hắn luôn không dính bụi trần, giờ phút này bị vây quanh bởi huyết tinh. Xem dáng vẻ nhàn nhã thích ý của hắn, trông đã sớm thành quen đối với tình huống này.

Cảm giác được Mộ Khinh Ca đánh giá, thân thể Tư Mạch hơi cứng đờ. Cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt hổ phách hơi chớp động. Hắn trầm giọng hỏi: "Tiểu Ca nhi sợ sao?"

Mộ Khinh Ca nhíu mày, khó hiểu hỏi lại: "Vì sao phải sợ?"

"..." Tư Mạch sửng sốt. Biểu cảm của nàng thản nhiên như vậy, không có một tia dối trá. Khiến hắn trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Hắn vốn muốn hỏi nàng, có cảm thấy mình tàn nhẫn không.



Nhưng biểu cảm của Mộ Khinh Ca đã nói ra hết thảy.

Điều này làm hắn suиɠ sướиɠ không ít!

Không sai! Đây mới là hắn chân chính, đại biểu cho gϊếŧ chóc vô tận!

Chỉ có ở trước mặt nàng, hắn mới tẩy sạch huyết tinh gϊếŧ chóc, chỉ muốn dùng tất cả để yêu nàng sủng nàng.

Thế gian, cũng chỉ có nữ tử trước mắt này mới có tư cách lấy được tâm hắn, được mọi thứ của hắn!

Tư Mạch cười. Nụ cười của hắn xua tan máu tanh. Hắn cười ha hả, cười đến đột ngột, đã có Mộ Khinh Ca hiểu hắn.

Hắn cười, cảm nhiễm đến Mộ Khinh Ca, cũng khiến khóe môi nàng không tự giác giương lên.

Thời điểm mọi người sửng sốt, Tư Mạch đột nhiên dừng cười, nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu Ca nhi, ta dẫn nàng đi xét nhà diệt tộc!"

Hai người biến mất tại chỗ, Cô Nhai và Cô Dạ đi theo sát.

Khi mọi người đang phát ngốc, không trung rơi xuống giọng nói lạnh băng của Tư Mạch: "Tất cả những kẻ tổn thương nàng, gϊếŧ hết!"

Những lời này, rõ ràng chính là cảnh cáo người ở đây!

Người đi rồi, nhưng người quỳ gối ở cấm địa vẫn chưa tỉnh táo lại, bọn bọ phảng phất như thân còn ở địa ngục.

"Tiểu tước gia!!!"

Long Nha Vệ kịp phản ứng, đứng lên muốn đuổi theo.

Khương Ly ngăn bọn họ lại, nói: "Đừng đi, đuổi theo kịp à? Về dịch quán chờ đi." Nói xong, nàng ghét bỏ nhìn máu tanh vướng lên mình, nói thầm: "Bổn nữ hoàng phải đi về tắm rửa đây! Quá ghê tởm! Có thể bận tâm một chút đến cảm thụ một mỹ nữ không?"

...

Mộ Khinh Ca được Tư Mạch dẫn tới Lam phủ, như vị thần quan sát người Lam gia.

Bọn họ đột nhiên giáng xuống, khiến người Lam gia cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, Tư Mạch không để Cô Nhai và Cô Dạ ra tay, mà là tự mình ra tay.

Không màng đến người Lam gia đau khổ khóc lóc cầu xin, khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Tư Mạch đều lạnh nhạt. Lực lượng cường đại thả ra từ tay hắn, đánh tới Lam gia.

Tay phải hắn ôm eo thon Mộ Khinh Ca, cùng nàng xem pháo hoa thứ hai giữa ban ngày.

Phanh phanh phanh!

Bùm bùm bùm!

Kiến trúc Lam gia không ngừng sụp đổ. Tất cả tính mạng Lam gia bao gồm nhân loại súc vật đều bị hút lên không trung, nổ ầm như đóa hoa máu, rơi xuống cơn mưa rực rỡ tươi đẹp.

Tiếng nổ mạnh quanh quẩn toàn bộ Thiên Đô, không ít người đều thấy được cảnh này.

Bọn họ tái nhợt mặt, ý niệm duy nhất chính là... Lam gia xong rồi!

Người trong hoàng cung cũng thấy được cảnh này, bọn họ vừa mới thấy người mình ấm lên, rồi lại như rơi vào hầm băng lần hai.

Lam gia, thật sự xong rồi!

Xong đến sạch sẽ!