Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 597




Edit: Diệp Lưu Nhiên

(*) Năng lượng cao phía trước 前方高能 (Từ thông dụng mạng): báo động có họa ở phía trước, cẩn thận đề phòng.

"Ngươi là Mộ Khinh Ca?! Chuyện này không thể nào!" Thái Sử Hùng thoát khỏi hóa đá, kêu lên bén nhọn.

Hắn trừng lớn mắt, khó tin nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt này.

Trời má! Thái Sử Cao rõ ràng ghi trong thư Mộ Khinh Ca là Tiểu tước gia tam đẳng quốc, Hắc Mộc và nàng giao thủ với nhau rất nhiều lần, cũng chưa thấy nói qua nàng là nữ!

Sao giới tính thoắt cái đã thay đổi rồi?

"Ngươi cho rằng ta nói dối?" Mộ Khinh Ca híp mắt.

Biểu tình kia, quả thực giống y đúc với Tư Mạch, lời kịch cũng y hệt.

Cô Nhai yên lặng che ngực, cẩu độc thân đau quá!

Từ cặp mắt cơ trí của hắn cho thấy, Tiểu tước gia rõ ràng là đang bắt chước thái độ vừa rồi của chủ tử với Thái Sử Hùng! Lại nhìn chủ tử nhà mình, ôi chao, điệu cười tủm tỉm kia, vẻ mặt sủng ái người kia là ai?

Là Vương cao lãnh cao ngạo gϊếŧ người như ngóe của bọn họ sao?

Nhìn bộ dáng chủ tử nhà mình ngâm trong bể tình, Cô Nhai có cảm giác hình tượng thiết lập bị sụp đổ.

"Không không không, ta không dám..." Không biết do còn dư uy Tư Mạch, hay là Mộ Khinh Ca bắt chước quá thật. Thái Sử Hùng theo bản năng lắc đầu phủ nhận.

Đầu óc hắn rối loạn thành một nùi, không nghĩ ra được gì.

Hắn không nghĩ ra, vì sao một nam nhân sẽ biến thành nữ nhân?

Hắn không nghĩ ra, vì sao từ một nam nhân biến thành nữ nhân, rồi lại sẽ xuất hiện bên cạnh Thánh Vương bệ hạ, còn trở thành nữ nhân của ngài?

Hắn càng không thông, vì sao Vạn Thú Tông bọn chúng đổ hết vận xui tám đời đi trêu chọc nữ nhân của Thánh Vương bệ hạ?

Lại nhìn Thánh Vương bệ hạ...

Thái Sử Hùng trộm liếc Tư Mạch, lập tức tỉnh ngộ! Đây, đây... Thánh Vương bệ hạ đây rõ ràng là muốn bắt Vạn Thú Tông bọn chúng xả giận cho Mộ tiểu tước gia!

Thái Sử Hùng rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận xong, gương mặt thay đổi, cơ trí nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ tiểu tước gia mọi chuyện chỉ là hiểu lầm! Là hiểu lầm! Người không biết không trách tội, mong Mộ tiểu tước gia khai ân!"

"Hiểu lầm?" Mộ Khinh Ca cười lạnh, trong mắt tràn đầy trào phúng: "Ta gϊếŧ ngươi xong, rồi đi nói người nhà ngươi biết đây chỉ là hiểu lầm, được không?"

Tâm can Thái Sử Hùng run lên, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn nàng.

Nếu chỉ có Mộ Khinh Ca ở đây, hắn căn bản không sợ hãi, chắc chắn sẽ gϊếŧ nàng thêm một lần.

Nhưng hiện tại bên cạnh nàng là vị thần đứng đầu Lâm Xuyên. Vị gia này chỉ tùy tay nhéo một cái, cũng đủ toàn bộ Vạn Thú Tông hồn phi phách tán.

Nội tâm Thái Sử Hùng hận đến ngứa răng, cảm thấy một chiêu của Mộ Khinh Ca quá độc ác.

Gọi cứu binh đến, quả thực là pháp bảo tất thắng!



Đại trượng phu co được dãn được, quân tử báo thù mười năm không muộn!

Thái Sử Hùng cắn răng, nói với Mộ Khinh Ca: "Được! Chuyện này ta nhận sai. Mộ tiểu tước gia muốn Vạn Thú Tông ta nhận lỗi với ngài thế nào, xin mời nói, Thái Sử Hùng ta chắc chắn làm theo!"

"Thừa nhận là tốt, miễn truyền ra nói ta ỷ thế hiếp người." Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lẽo, nụ cười không thấy độ ấm.

Cô Nhai oán thầm trong lòng: Tiểu tước gia, ngài như thế còn không gọi là ỷ thế hiếp người sao?

Thái Sử Hùng nghẹn khuất: "Xin Mộ tiểu tước gia nói rõ!" Hắn cho rằng, bồi thường mấy thứ rồi đưa đi ít đồ là có thể cho qua chuyện này.

Nhưng không thể ngờ, Mộ Khinh Ca căn bản không muốn.

"Thái Sử Cao đã chết, Hắc Mộc đã chết, người ngươi phái đi Thánh Nguyên đế quốc, đều đã chết." Mộ Khinh Ca đột nhiên hời hợt nói.

"Cái gì!" Thái Sử Hùng mãnh liệt trừng mắt, nghe đến hốc mắt hắn nứt ra. Biểu tình dữ tợn kia hận không thể xông lên xé nát Mộ Khinh Ca.

Nhưng Cô Nhai đã che ở trước mặt, Tư Mạch cũng lạnh lùng nhìn hắn, khiến hắn căn bản không làm gì được.

"Biết bọn chúng chết rồi thì thế nào?" Mộ Khinh Ca cười rộ lên, ngữ khí lạnh lẽo như băng: "Người gϊếŧ ta, ta gϊếŧ lại!"

'Quả nhiên là ngươi gϊếŧ con ta!' Miệng Thái Sử Hùng run rẩy, lại không phát ra tiếng.

Hắn nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca. Lửa giận trong mắt khó có thể che giấu. Hận ý không ngừng dâng lên, cơ hồ muốn phun ra.

Nhưng, Mộ Khinh Ca chẳng thèm để ý tới.

Tựa hồ, Thái Sử Hùng càng nổi giận, nàng càng vui vẻ.

Nàng chắp hai tay sau lưng, một thân hồng bào lay động theo gió, điên cuồng kiệt ngạo. Nàng nhìn về phía Thái Sử Hùng, cười lạnh lùng: "Còn có một câu, ta vẫn luôn làm theo. Biết là gì không?"

Thái Sử Hùng cắn răng, trán nổi gân xanh, hận ý dày đặc trong mắt.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Người muốn phạm ta ta trả lại ba phần. Kẻ muốn gϊếŧ ta, ta nhổ - cỏ - tận - gốc!" Bốn chữ cuối cùng, nàng nói đến sát ý, cũng biểu lộ ý đồ chân chính đến.

Thái Sử Hùng nghe ra sát ý trong lời nàng, thần sắc đại biến, nhìn về phía Tư Mạch nói: "Thánh Vương bệ hạ! Chẳng lẽ ngài tuỳ ý để nữ nhân này làm bậy sao?"

Tư Mạch đạm mạc nhìn hắn, hộc ra một câu làm Thái Sử Hùng cơ hồ muốn nôn máu: "Nếu để ta làm, giờ phút này ngươi đã sớm tan xương nát thịt."

"Thánh Vương bệ hạ! Vạn Thú Tông ta sừng sững ngàn năm ở Lâm Xuyên, hủy diệt như vậy, chẳng lẽ ngài không lo thế lực Lâm Xuyên mất cân bằng sao?" Thái Sử Hùng còn muốn giãy giụa.

Đôi mắt hổ phách của Tư Mạch tràn đầy khinh miệt.

Hắn không nhìn Thái Sử Hùng, mà nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Đôi mắt lạnh nhạt lập tức tràn ngập nhu tình, mềm nhẹ hỏi: "Không phải Tiểu Ca nhi mệt rồi sao? Đừng quá phí công."

Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, nam nhân này cư nhiên giục nàng gϊếŧ người nhanh lên?!

Được rồi, điểm này rất hợp khẩu vị nàng, nàng thích!

Mộ Khinh Ca câu môi nở nụ cười, dùng ánh mắt thật đáng buồn nhìn về phía Thái Sử Hùng: "Loạn thế tạo anh hùng, bất kỳ thế lực gì đều sẽ từ huy hoàng rồi suy sụp, ngươi dùng điều này ra áp chế? Thật là buồn cười."

Thái Sử Hùng toàn thân chấn động, trừng mắt nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca cười khinh miệt, nói với hắn: "Thái Sử Hùng, nhìn cho kỹ, cái gì gọi là nhổ cỏ tận gốc."



Nói xong, nàng không để ý đến hắn nữa. Có Cô Nhai nhìn chằm chằm bên cạnh, Thái Sử Hùng cũng chẳng làm được gì.

Lúc này, Cô Dạ đã hoàn thành nhiệm vụ bắt hết người Vạn Thú Tông tụ lại ở quảng trường.

Trong những người này, có nam có nữ, có lớn tuổi, có niên thiếu.

Mộ Khinh Ca nhìn những người này, trong mắt không có một tia thương hại, chỉ có lạnh nhạt. Lòng bàn tay lật lên, một cốt sáo xuất hiện trên tay nàng.

"Ngự Thú sáo!" Nhận ra cây sáo trong tay Mộ Khinh Ca, Thái Sử Hùng thất thanh hô.

Mộ Khinh Ca cười khẽ, thưởng thức Ngự Thú sáo trong tay: "Nghe nói, đây là chí bảo của Vạn Thú Tông các ngươi, có thể thống ngự vạn thú sử dụng cho mình. Cho dù là linh thú đã bị thuần phục, cũng chỉ có thể khuất phục dưới tiếng sáo, nghe theo mệnh lệnh người thổi sáo. Nghĩ đến, Ngự Thú sáo ở trong Vạn Thú Tông, mới phát huy ra được sức mạnh lớn nhất."

"Ngươi muốn làm gì!" Thái Sử Hùng lạnh giọng hô.

Hắn nghe ra từ lời nói Mộ Khinh Ca, sợ hãi bị uy hiếp!

Nhưng, Mộ Khinh Ca không định nói thêm gì. Nàng vuốt vuốt Ngự Thú sáo đặt lên môi mình, rót linh lực mà thổi. Một âm sắc đặc thù bay ra từ Ngự Thú sáo, truyền đến trong ngoài Vạn Thú Tông.

Thanh âm Ngự Thú sáo không lớn, lại cố tình có thể khiến nhóm linh thú nghe được.

Người trên quảng trường còn đang hỗn loạn, mà linh thú bọn chúng đã bắt đầu xao động.

Tiếng sáo càng truyền càng xa, những linh thú bị giữ trong túi linh thú đã điên cuồng tránh thoát giam cầm mà vọt ra, xoay người một ngụm cắn cổ chủ nhân đang khiếp sợ.

Máu, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ dã tính của linh thú, khiến chúng nó trở nên điên cuồng!

"Không! Không thể làm vậy! Dừng tay! Dừng tay!" Thái Sử Hùng hoảng sợ hô.

Nhưng, Mộ Khinh Ca làm sao sẽ bởi vì hắn mà dừng tay?

Người phía dưới đều kêu thảm thiết.

Người Vạn Thú Tông, chiến lực đều dựa vào linh thú. Hiện giờ linh thú cắn trả, bọn chúng vậy mà trở nên yếu ớt khó tả.

Đúng lúc này, dưới mặt đất truyền đến tiếng chấn động, phảng phất có thiên quân vạn mã lao nhanh.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca xẹt qua tia cười quỷ dị, tiếp tục thổi Ngự Thú sáo.

Chỉ chốc lát, chỗ khói đặc cuồn cuộn đã xuất hiện vô số linh thú chạy tới, trực tiếp đạp phá cửa Vạn Thú Tông, bắt đầu điên cuồng làm nhục!

Tàn nhẫn gϊếŧ chóc, mở màn kéo ra...

Mộ Khinh Ca để Thái Sử Hùng nhìn cho rõ, thế lực của hắn sụp đổ ngay trước mắt hắn.

Nhìn những kẻ từng có quan hệ huyết mạch, từng là thầy trò, bởi vì một quyết định sai lầm của hắn mà chết.

Bọn chúng vô tội sao?

Đôi mắt thấu triệt của Mộ Khinh Ca không có một tia thông cảm.

Tại trước mặt huyết cừu, người nơi này đã sớm không còn vô tội. Nếu bọn chúng gia nhập tông môn này, thì phải cùng tông môn đối mặt sinh tử vinh nhục.