Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 370: Người còn muốn không (2)




Đôi mắt Yến Bất Quy suýt chút nữa rơi ra ngoài, vẻ mặt ông ta sợ hãi nhìn mớ ngân phiếu được Quân Vô Tà nhét vào trong ngực mình, quét mắt đếm một chút đã đến vài trăm vạn lượng rồi.

Toàn thân giật mình một cái, Yến Bất Quy lập tức trả lại cho Quân Vô Tà mớ ngân phiếu đó.

“Không cần đâu, ngươi giữ lại đi.” Lúc nói chuyện, trong lòng Yến Bất Quy đang chảy máu.

Tên tiểu tử xấu xa này lại có thể có nhiều tiền như vậy!

Điều này khiến một người khỏe mạnh cường tráng như ông ta làm sao chịu nổi?

Quân Vô Tà thu lại tiền, hoàn toàn không cảm giác được rằng nội tâm Yến Bất Quy đang sụp đổ.

Lúc trở lại Đông viện, đám Kiều Sở đều chờ trong sân, không ai rời đi, thấy Quân Vô Tà bọn họ nhanh chóng đi tới, bốn người vội vàng nghênh đón.

“Thế nào? Viện trưởng nói gì rồi?” Kiều Sở không kịp chờ đợi hỏi.

Yến Bất Quy đột nhiên thở dài, vẻ mặt đau thương căm giận làm cho tim của đám Kiều Sở lập tức treo ở cổ họng.

“Sau này...”

Mắt của bọn Kiều Sở nhìn chằm chằm không rời.

“Cái tên Hà Thu Sinh kia sẽ không dám gây phiền toái cho chúng ta nữa!” Trong chớp mắt, vẻ mặt bi tráng của Yến Bất Quy liền được thay thể bởi ý cười.

“Hả?” Đám người Kiều Sở hơi há hốc mồm.

Kiều Sở gần như ngay lập tức nhìn về phía Quân Vô Tà, vẻ mặt sợ hãi nói: “Tiểu Tà Tử, ngươi không phải là... đã đánh cả Hà Thu Sinh và viện trưởng đấy chứ?”

Dựa vào tính khí của người này thì mười phần đã có tám chín phần rồi!

“Không có.” Quân Vô Tà nói.

“Ngươi... Ngươi cũng đừng để cho mình oan ức, nếu bọn họ làm khó ngươi, cùng lắm ta và Yên Nhi sẽ đi cướp một phiếu, lén lút không nói cho sư phụ biết.” Kiều Sở có chút không yên lòng mở miệng nói.

Yến Bất Quy đứng một bên liền tát cho Kiều Sở một cái, “Coi lão tử chết rồi hả?” Nói ngay trước mặt ông ta lại còn dám bảo là lén lút không nói cho ông ta biết?

Nghe Kiều Sở nói, Quân Vô Tà hơi sững sờ, sự việc vốn rất đơn giản, chẳng biết tại sao ở trong mắt bọn họ lại trở nên phức tạp như vậy.

“Được rồi, được rồi, không sao rồi, các ngươi nhanh đi tu luyện đi, đừng có làm biếng mà ngồi ở đây nữa.” Yến Bất Quy đuổi bọn họ đi, khóe miệng bị râu che lấp nhếch lên một ý cười đậm.

Tên tiểu đệ tử này, thu nhận nó thật là không thiệt!

Yến Bất Quy không định giải thích, Quân Vô Tà lại càng không có ý giải thích, đám Kiều Sở chỉ có thể yên lặng rời đi, tiếp tục tu luyện, nhưng trong lòng lại có rất nhiều vướng bận, bất kì lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng, một khi viện trưởng và Hà Thu Sinh đến trêu chọc, nhất định sẽ bảo vệ Quân Vô Tà thật tốt.

Quân Vô Tà về đến phòng, ôm Hắc Miêu ngồi xuống một bên, nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, trong nháy mắt Dạ Sát từ ngoài cửa vọt vào.

“Đại tiểu thư có gì dặn dò?” Dạ Sát quỳ một chân trên đất, nói.

Quân Vô Tà lấy ra một xấp ngân phiếu để lên bàn, nói nhỏ với Dạ Sát vài tiếng, một lát sau, Dạ Sát lần lượt cất hết những tờ ngân phiếu kia, trong chớp mắt hình bóng liền biến mất tại chỗ.

Quân Vô Tà ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn Hắc Miêu đang ngủ say trong lòng.

Nếu như nó tỉnh, có lẽ sẽ nói cho nàng biết nên xử lý vấn đề trước mắt như thế nào?

Sáng sớm hôm sau, đám Kiều Sở mang cặp mắt gấu trúc từ trong phòng đi ra, một đêm lo lắng đến không chợp mắt nhưng lại không nghe thấy bất kì âm thanh gì, điều này khiến bọn họ rất tò mò, bốn người dặt dẹo từ trong phòng đi ra, nhìn qua sắc mặt của nhau lập tức lộ ra vẻ cười khổ.

“Xem ra viện trưởng bọn họ quả thật là không định đến tìm chuyện, nhưng rốt cuộc là sư phụ và Tiểu Tà Tử làm sao làm được?” Kiều Sở vò tóc, nghĩ trăm đường cũng không giải thích được.

Đáy mắt Hoa Dao mang theo vẻ lắng đọng, khẽ lắc đầu một cái, cũng không biết gì.

“Không đến là tốt rồi, mọi người cũng đừng lo lắng vớ vẩn nữa.” Phi Yên duỗi người một cái, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào mang theo chút tinh thần mệt mỏi.

Dung Nhã chỉ sửa sang lại y phục của mình, không nói gì thêm.