Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 510: Cái Đuôi Nhỏ Như Hình Với Bóng (1)




“Những đệ tử này…”

Nam Cung Húc nhìn về phía đám người Lộ Uy Kiệt.

“Ông mang về đi!” Long Kỳ nói.

“Đa tạ.” Nam Cung Húc cảm thấy ngượng ngùng, vội vã nhận người, một lần nữa xin lỗi Vinh Hằng và Long Kỳ, sau khi thể hiện nhất định sẽ nghiêm túc xử lý việc này mới vội vã rời đi.

Đến khi bọn Nam Cung Húc đi, Phạm Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm, lại cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhắm mắt nói: “Nam Cung Húc là người ngay thẳng, ông nhất định sẽ mang việc này nói cho phụ thân ta biết đầu đuôi, chuyện này nhất định sẽ có một cách xử lý thích đáng.”

Phạm Cẩm cảm thấy mình đúng là không may mắn, tại sao lại gặp phải một đám đệ tử giống như heo vậy, cản trở học viện Phong Hoa.

Long Kỳ không nói gì nữa mà quay đầu nhìn về phía Quân Vô Tà.

“Đại tiểu thư còn sắp xếp gì không?”

Quân Vô Tà khẽ gật đầu: “Lát nữa các ngươi dẫn người đến học viện Phong Hoa.”

“Vâng!”

Long Kỳ dừng một chút lại nói: “Đại tiểu thư có từng nghĩ sẽ đổi một học viện khác? Học viện Phong Hoa thực không phải là lựa chọn tốt nhất.”

Phạm Cẩm một bên hận không thể chui đầu xuống đất.

“Không cần.”Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng, nàng đến học viện Phong Hoa không phải để học tập cái gì cả.

Sự tình tạm thời lắng xuống, thương thế trên người mấy binh sĩ không nặng lắm, sau khi thêm chút trị liệu liền có thể tự do hành động. Cỏ Thủy Linh đã được thu hồi, bởi vì thảo dược này chưa qua xử lý, không có cách nào lưu trữ quá lâu, Long Kỳ bọn họ không thể chậm trễ ở lại rừng rậm Linh Vũ, chỉ có thể tranh thủ thời gian rời đi.

Lưu luyến không nỡ nói lời từ biệt với Quân Vô Tà, Long Kỳ liền dẫn mọi người chạy về Thích quốc, khi đi hẹn với Quân Vô Tà ngày sau Thụy Lân quân đến thăm học viện Phong Hoa sẽ lại gặp gỡ.

Đưa mắt nhìn bọn Long Kỳ rời đi, Quân Vô Tà thật lâu mới thu hồi ánh mắt, nhìn Long Kỳ, nàng luôn nghĩ tới tiểu thúc Quân Khanh, luôn khiến nàng cảm thấy mình còn giống như ở tại Lân Vương phủ, chưa từng rời đi.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiếp tục?” Kiểu Sở chắp hai tay ở sau gáy.

“Ừm.” Quân Vô Tà bình định tinh thần, nàng cần bước tiếp con đường của mình, con đường của kẻ mạnh, con đường về nhà.

Nhóm người Quân Vô Tà lần nữa bước lên con đường săn linh thú.

Mấy người này ở đây, dự báo linh thú trong rừng rậm Linh Vũ gặp xui xẻo rồi.

Khoảng cách tới ngày kết thúc săn linh thú cũng không còn bao nhiêu thời gian, bọn họ tiếp tục tìm kiếm linh thú có thể săn được.

Trong thời khắc hoàng hôn, mấy thiếu niên thắng lợi trở về, ngồi nghỉ ngơi ở quanh suối Linh Nguyệt.

Quân Vô Tà chậm rãi ăn thịt khô, ngắm hoàng hôn mặt trời lặn, không biết đang suy nghĩ gì.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một ánh mắt đang chăm chú theo dõi mình, nàng theo cảm giác kia quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh từ một nơi không xa trong rừng rậm chợt lóe lên.

Cái bóng kia lóe lên quá nhanh, cộng thêm tia sáng âm u, cũng không thể nhìn rõ.

“Sao vậy?” Kiều Sở nghiêng đầu hỏi.

Quân Vô Tà híp mắt, vẫn chưa cảm giác được có hơi thở nguy hiểm.

“Ở đây có vật gì đó.”

Bóng đen kia rất nhỏ, không hề giống hình dáng con người.

“Hay là linh thú? Suối Linh Nguyệt này gần nơi uống nước của linh thú, chúng ta ở nơi này, ước tính bốn bề có rất nhiều linh thú ngứa răng.” Kiều Sở cười to mạnh mẽ.

“Đêm nay ngươi ngủ bên hồ đi, sáng mai tỉnh dậy vừa vặn để Hoa ca nhặt xương ngươi làm xương khí. Xương ngươi cứng, xương khí làm ra nhất định dùng rất tốt.” Phi Yên không thân thiện nhìn Kiều Sở.

Kiều Sở hừ một tiếng, xích lại ngồi gần Hoa Dao.

“Ta đây xương vẫn chưa phát triển hết, chờ ta một trăm năm sau, xương cốt sẽ cho Hoa ca.”