Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 512: Cái Đuôi Nhỏ Như Hình Với Bóng (3)




Quân Vô Tà hơi nheo mắt, con cừu nhỏ bỗng nhiên cúi đầu, mở cái miệng nhỏ nhắn, bắt đầu gặm cỏ xanh bên chân Quân Vô Tà, ăn vô cùng ngon.

“Linh thú này lại không sợ người? Chứ không phải là đẳng cấp quá thấp?” Kiều Sở cười đến mức nước mắt trào ra, lần đầu tiên chứng kiến linh thú ngu ngốc như vậy, linh thú bên cạnh nếu như thấy ở đó có người, đẳng cấp thấp thì sớm đã bỏ chạy không thấy tung tích, nhưng tiểu gia hỏa này rõ ràng mới vừa rồi còn bị bọn họ giày xéo, nhưng vẫn không hề sợ hãi ở lại chỗ này.

Lại còn có tâm tình ăn uống?

Lẽ nào không sợ bọn họ giết nó?

“Thấy hình thể của nó giống như là vừa mới sinh ra không lâu, chắc là linh thức quá thấp, không biết nguy hiểm.”

Dung Nhã lại rất thích con cừu nhỏ ngốc nghếch như vậy.

“Muội từng thấy cừu mới sinh mà có nhiều lông trên người như vậy chưa?” Kiều Sở nheo mắt, Dung Nhã nghẹn lời.

Con cừu nhỏ giống như là không nghe thấy Kiều Sở nói chuyện, tiếp tục cúi đầu, ăn cỏ, ăn cỏ, ăn cỏ.

Quân Vô Tà bước dịch sang bên cạnh một chút, vốn là muốn nhường chỗ cho tiểu tử kia ăn, lại không nghĩ rằng Quân Vô Tà vừa mới đi hai bước, con cừu nhỏ liền lạch bạch bước qua theo.

Quân Vô Tà dừng bước, nó cũng dừng lại, lại cúi đầu, tiếp tục ăn.

“… Nó đây là tỏ ý thích Tiểu Tà Tử sao? Ta biết loài chim có tâm lý của chim non, cái này… cũng có loại tình huống này?” Kiều Sở gãi gãi đầu nói.

“Cũng không có.” Hoa Dao chắc chắn khẳng định.

Sắc trời dần dần trở tối, nhiệt độ ở suối Linh Nguyệt liền hạ xuống, bọn Quân Vô Tà đã giằng co một ngày cũng nên nghỉ ngơi, liền dùng phương pháp cũ, lên cây!

Vốn dĩ con cừu nhỏ dính bên chân Quân Vô Tà ăn cỏ, chợt phát hiện Quân Vô Tà bắt đầu di chuyển, liền không đoái hoài tới ăn cỏ nữa, tiếp tục lạch bạch chạy theo.

Kết quả…

Con cừu nhỏ ngước nhìn đại thụ che trời trước mắt, nhìn dáng người Quân Vô Tà lên như diều gặp gió, trong đôi mắt to đẫm nước mắt tràn đầy tuyệt vọng.

“Be be be be.”

“Muốn xách nó lên không?” Kiều Sở cúi đầu nhìn xuống điểm trắng nhỏ không đáng kể dưới cây đại thụ, tiểu tử này thật cố chấp.

“Không cần.” Quân Vô Tà lạnh lùng nói, lúc để nguyên quần áo nằm xuống, lại ném bình thuốc tiêu tán năng lực linh thú trong cái bọc kia xuống, bình thuốc rơi xuống bên cây, con cừu nhỏ bị dọa một trận, chợt nhảy ra một đoạn, thấy không có động tĩnh gì lại lấy can đảm đi tới, cúi đầu nghe nghe, dùng chóp mũi hất hai cái.

“Ngươi sợ nó bị linh thú khác ăn thịt?”

Kiều Sở thấy hành động của Quân Vô Tà, mở miệng cười nói.

Nói là không quản con cừu nhỏ, còn không phải mềm lòng ném đồ vật xuống, chỉ có điều…

Kiều Sở rất hoài nghi, với chỉ số thông minh của con cừu nhỏ ngốc nghếch kia, có biết trong thời khắc mấu chốt dùng bình kia để bảo vệ tính mạng hay không?

“Ngủ.” Quân Vô Tà xoay người, chợp mắt nghỉ ngơi, đám người Kiều Sở ngầm hiểu với nhau, cười cười rồi cũng ngủ.

Dưới bóng cây, con cừu nhỏ cố chấp vẫn đang không ngừng phát ra tiếng kêu non nớt, hồi lâu sau, trong bóng đêm dày đặc, con cừu nhỏ đứng dưới tàng cây dường như mệt mỏi, lúc này mới dừng kêu, nó thu bốn chân nhỏ, dựa vào gốc cây ngủ. Sau khi nằm xuống vẫn không quên duỗi cái đầu, cắn một miếng cỏ xanh trên đất, nhưng lúc này nó không nuốt vào, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, nhanh chóng phun toàn bộ cỏ xanh vừa mới ăn vào miệng ra ngoài.

“Be be…”

Không ăn, một chút cũng không ngon.

Con cừu nhỏ ai oán nhắm mắt lại, ủy khuất ngủ, khóe mắt mơ hồ còn vương một giọt nước mắt lấp lánh trong suốt.