Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 516: Cái Đuôi Nhỏ Như Hình Với Bóng (7)




Thương Ngự Tuyết Liên sẽ tạo nên ảnh hưởng này, ngay cả chính Quân Vô Tà cũng không nghĩ đến.

Nhóm Kiều Sở nghe không hiểu lời của cừu ngốc, cũng nghe không hiểu lời của Hắc Miêu, chỉ có thể nhìn với ánh mắt mong chờ về phía Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà đành phải giải thích đơn giản lời của cừu ngốc một lần.

"Vậy trước kia nó đánh chúng ta được một nửa thì bỏ chạy, nguyên do là bởi vì Tiểu Tà Tử sao?" Kiều Sở sờ cằm, hắn nói tại sao một con linh thú cấp lãnh chủ lại khinh địch rồi bỏ chạy như vậy.

Linh thức của cừu ngốc cực cao, đương nhiên nghe hiểu được lời của Kiều Sở, nó hơi cúi đầu chột dạ, lấy cái chân nhỏ phủi cỏ xanh đi.

Thực ra lúc ấy, nó chạy đi là bởi vì nó sợ đau mà thôi...

Chỉ có vậy thôi, đánh chết nó, nó cũng sẽ tuyệt đối không nói cho họ biết!

Hừ!

Nhất định không nói!

"Be be." Cừu ngốc ngẩng đầu nhìn Quân Vô Tà, ánh mắt vô cùng kiên định.

Sau này ta phải đi theo ngươi!

Khóe miệng Hắc Miêu run rẩy, vô cùng có trách nhiệm mà phiên dịch lời của cừu ngốc.

Quân Vô Tà trầm mặc, cũng không trực tiếp từ chối mà nhìn cừu ngốc, dường như đang suy nghĩ nhận hay không nhận.

Cừu ngốc chớp chớp mắt nhìn Quân Vô Tà, sau đó nó bỗng nhiên kêu lên gì đó, cơ thể tròn xoe theo đó ngã trên mặt đất, cố gắng lần nữa, lại lộ ra cái bụng nhỏ được lông cừu bao lấy, bốn cái chân nhỏ lại kiên cường duỗi thẳng ra.

Trong nháy mắt, bộ dáng kia khiến Kiều Sở cười vỡ bụng.

"Con linh thú cấp lãnh chủ này đang làm gì vậy? Ha ha ha... Thật sự là... Chơi rất vui..." Kiều Sở vừa cười vừa gạt nước mắt.

Cừu ngốc vẫn tiếp tục duy trì động tác này, làm ngơ điệu cười nhạo của Kiều Sở.

Hừ! Loài người ngu xuẩn! Cơ trí của nó sao lại có thể lý giải được loại người này!

Quân Vô Tà bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay dụi cái bụng mềm nhũn của cừu ngốc. Trong nháy mắt, cảm xúc mềm mại kia khiến ánh mắt của nàng híp lại thỏa mãn.

"Có thể đi theo ta, nhưng ngươi phải nghe lời ta." Quân Vô Tà vừa dụi cừu non vừa nói.

"Be be."

Be Be đại nhân như nó quả nhiên là lanh trí nhất! Be!

Lúc đầu, con cừu ngốc này muốn Quân Vô Tà ôm nó, hình như nàng lại cảm thấy rất hứng thú với lông trên bụng nó, lúc này mới nó mới "cái khó ló cái khôn", vứt hết sự chính trực đi, ra sức tỏ vẻ đáng yêu xin nàng nhận nó.

Sau khi nếm qua cỏ xanh được Thương Ngự Tuyết Liên làm dịu, nó đã không ăn được cỏ xanh bình thường nữa. Nếu không đi theo Quân Vô Tà, nó nhất định sẽ không hài lòng với thực vật mà từ từ gầy đi!

"Tên." Quân Vô Tà hỏi.

"Be Be."

Cái này không cần Hắc Miêu phiên dịch, Quân Vô Tà nghe cũng hiểu được.

"Be Be?" Nàng hơi nhíu mi.

"Be Be!"

Là Be Be đại nhân!

Hắc Miêu run rẩy phiên dịch một chút.

"Be Be đại nhân?"

"Be."

Nhóm Kiều Sở ngẩn người khi nhìn một người một cừu tiếp xúc kỳ lạ, thỉnh thoảng xen kẽ trong đó là tiếng meo meo của Hắc Miêu, họ hoàn toàn không hiểu được.

Sau khi trao đổi xong với Be Be, Quân Vô Tà không ngăn cản nó đi theo nữa. Cuối cùng cũng ràng buộc là "chủ nuôi", Be Be đại nhân vui sướng nhảy nhót, gặm một vòng cỏ xanh bên chân Quân Vô Tà, ai cũng nhìn ra được bộ dáng thỏa mãn kia, nó hài lòng với loại thực vật này bao nhiêu.

"Ngươi chắc chắn muốn nhận nó?" Đến bây giờ, Kiều Sở vẫn không thể tiêu hóa tin tức này. Người ta đến rừng Linh Vũ giết linh thú lấy chút linh thạch, Quân Vô Tà lại ngược lại, giết linh thú còn mang theo một con nữa! Còn đặc biệt là linh thú cấp lãnh chủ!

Đây rốt cuộc là vận mệnh nghịch thiên gì vậy!

"Ừm." Quân Vô Tà gật đầu, nếu bỏ vấn đề tuổi tác đi, nàng rất vui khi chăn nuôi sinh vật lông xù.