Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 576: Mưu Hại Đồng Môn (4)




Nếu như Ninh Hinh không phải quá tự cao thì chính là xem thường nàng.

Muốn mưu hại nàng? Ninh Hinh chưa đủ bản lĩnh.

“Năm ngày sau, ta sẽ cho nàng ta biết, cái gì gọi là ốc còn không mang nổi mình ốc.”

Quân Vô Tà lạnh nhạt để chiếc ly bạch ngọc lên trên bàn.

Có người muốn chết, tại sao nàng không thành toàn cho người ta chứ?

Quân Vô Tà trở về học viện Phong Hoa ba ngày, lời đồn đãi trong học viện triền miên không dứt, thậm chí còn có đệ tử đứng trước cửa tiểu viện Trúc Lâm, ném đá liên tục vào trong tiểu viện, mục tiêu chính là gian phòng của Quân Vô Tà.

Phạm Cẩm tới đây mấy lần đều nhìn thấy mấy tên đệ tử rãnh rỗi không gì làm kiếm chuyện gây sự, bèn mắng họ một trận rồi đuổi về.

Ngay cả những sư phụ trong học viện cũng úp úp mở mở phê bình, mà những lời phê bình này đều xuất phát từ cái miệng của tên sư phụ ở học viện Thú Linh, Tiền Nguyên Hà, người từng có duyên gặp qua Quân Vô Tà một lần.

Nghe nói trong khoảng thời gian này cũng từng có người hỏi Tiền Nguyên Hà về tính cách, nhân phẩm của Quân Vô Tà.

Còn Tiền Nguyên Hà thì chửi Quân Vô Tà từ đầu tới chân không một chút nương tình, hơn nữa còn tuyên bố, bản thân từng dạy qua loại đệ tử như vậy chính là sỉ nhục lớn nhất đời ông ta.

Lời của Tiền Nguyên Hà khiến cho những tên đệ tử vốn sinh lòng bất mãn với Quân Vô Tà càng thêm vững tin hơn về độ chân thật của lời đồn, lời đồn càng ngày càng quá đáng hơn.

Mà lần này, lúc Phạm Cẩm đến tiểu viện Trúc Lâm lại có một đám thiếu niên đứng ở trước cửa, miệng thốt lên những lời chửi bới bẩn thỉu khó mà nghe lọt tai, tiếng nào tiếng đó chói tai vô cùng.

“Quân Tà, đừng tưởng ngươi trốn ở tong đó thì có thể thoát được tội! Ngươi mưu hại đồng môn, lòng dạ hẹp hòi! Ác giả ác báo! Ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!”

“Thứ rác rưởi như ngươi, tại sao còn không mau cút khỏi học viện Phong Hoa! Ngươi ở lại chỗ này chính là sự sỉ nhục của học viện Phong Hoa!”

“Thứ không biết xấu hổ! Sao ngươi còn không đi chết đi…”

Phạm Cẩm vừa đi tới tiểu viện Trúc Lâm thì đã nghe thấy những tiếng chửi bới này, gương mặt lập tức u ám hẳn đi.

“Mấy người các ngươi im mồm hết cho ta! Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, để cho các ngươi tới đây gây sự! Chẳng lẽ các ngươi quên quy định của học viện này rồi sao! Ai dám tự ý xông vào tiểu viện Trúc Lâm, lập tức trục xuất khỏi học viện! Các ngươi chán ở học viện này rồi có phải hay không!” Gương mặt u ám của Phạm Cẩm phẫn nộ nói với đám đệ tử đó.

Đám đệ tử bị Phạm Cẩm quát như vậy, trong lòng run sợ, vốn đã nảy sinh ý rút lui nhưng lại không biết tại sao đột nhiên bừng tỉnh ý chí, tiến lên trước một bước, cãi lại Phạm Cẩm.

“Phạm sư huynh! Chúng đệ tôn kính huynh luôn công chính nghiêm minh! Nhưng huynh cứ hết lần này lần khác bảo vệ cho Quân Tà! Chuyện trước kia hắn từng cướp đoạt đồ của Lý Tử Mộ không phải huynh không biết, nhưng huynh lại liên tiếp bảo vệ hắn, mà lần này hắn lại không kiêng nể gì cả, thậm chí còn ra tay với đồng môn, hại chết Lý Tử Mộ, huynh vẫn tiếp tục bảo vệ hắn sao! Một người tâm tư ác độc như thế, tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ, chính là do sự bao che hết lần này tới lần nọ của huynh hắn mới càng ngày càng không xem ai ra gì! Phạm sư huynh, rốt cuộc huynh muốn hồ đồ đến khi nào nữa! Nếu như huynh cứ kiểu không rõ thị phi như vậy thì cũng đừng trách chúng đệ không tôn trọng huynh nữa!” Tên thiếu niên cầm đầu, lời lẽ đanh thép nhìn Phạm Cẩm.

Nếu như là trước đây thì sẽ không có ai dám nghi ngờ sự công chính và chính trực của Phạm Cẩm, nhưng mà bây giờ lời đồn liên tiếp truyền ra, địa vị của Phạm Cẩm trong lòng các đệ tử đã tuột dốc không phanh, lời nói của hắn đã không còn nhận được sự tín nhiệm từ mọi người nữa.

Đây cũng là lần đầu có người dám đứng trước mặt Phạm Cẩm nói ra những lời lẽ khó nghe như vậy, khiến Phạm Cẩm mở to hai mắt, trong lòng khó chịu vô cùng, phẫn nộ buồn phiền gần như lấp đầy lồng ngực của hắn.