Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 136: Áp bách tới cửa




- Nửa năm một lần!

Trong lòng Lâm Phong sinh ra thương tiếc, hàn ý có thể trực tiếp đóng băng một người, vậy mà mỗi lần nửa năm, Mộng Tình phải thừa nhận một lần, không biết nàng làm thế nào mà chịu đựng được đến giờ.

- Nếu sau này gặp phải tình huống như vậy, lập tức báo cho ta biết, ta có thể giúp nàng giải quyết hàn ý này, để nàng không cần phải chịu khổ nữa.

Lâm Phong nhìn về Mộng Tình nói, Thiên phệ Vũ Hồn, chẳng những có thể cắn nuốt hàn ý, giải trừ thống khổ cho Mộng Tình, hơn nữa còn có thể hóa luồng hàn khí này thành vũ hồn của hắn, đồng thời gia tăng thực lực của hắn.

Thiên Phệ Vũ Hồn thần bí khó lường này tựa như là khắc tinh của hàn khí.

- Ngươi còn không nói cho ta biết, ngày đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mộng Tình nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong, thừa nhận hàn ý ăn mòn, quá thống khổ, tâm lực Mộng Tình quá mệt mỏi, sau khi Lâm Phong cắn nuốt hết hàn ý làm cho thân thể nàng dần dần trở nên thoải mái, nên nàng ngủ say rồi, hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra.

- Vậy nàng nói cho ta biết trước, luồng hàn ý này, là từ đâu mà có?

Lâm Phong cũng hỏi.

- Từ khi sinh ra thì ta đã có rồi!

Mộng Tình đáp lại một tiếng, Lâm Phong híp mắt, sinh ra đã có?

Lâm Phong cũng nghe nói, có nhiều người trở sinh có thể chất đặc thù, khác với thường nhân, không nghĩ tới Mộng Tình cũng thuộc loại này, trời sinh đã mang theo hàn khí kinh khủng này rồi.

- Hiện tại ngươi nên nói cho ta biết chứ?

Mộng Tình nói.

Lâm Phong khẽ mỉm cười, tâm thần vừa động, nhất thời, Thiên Phệ Xà Hồn từ sau lưng hiện ra. So với lúc đầu, xưa kia chỉ là hư ảnh một con rắn nhỏ, bây giờ đã hóa thành một con cự xà, quấn trên đầu vai Lâm Phong, hai mắt như có sinh mệnh nhìn chằm chằm vào Mộng Tình.

- Ồ!?

Mộng Tình thấy ánh mắt của hư ảnh con rắn nhỏ nhìn mình, tròng mắt nàng lại có chút dao động.

- Đây là vũ hồn của ta, cũng không biết là loại rắn gì, có thể cắn nuốt được hàn ý do thân nàng phát ra, để hàn ý kia cho nó dùng.

Lâm Phong nói một tiếng, tròng mắt Mộng Tình lộ ra vẻ sắc bén hiếm thấy, nhìn chăm chú vào Xà Hồn kia.

Nhưng mà, rất nhanh nàng liền khôi phục lại vẻ đạm mạc, khẽ gật đầu nói:

- Khó trách, vũ hồn rất lợi hại.

Lâm Phong gật đầu chấp nhận, có chút buồn bực nói:

- Hẳn là vũ hồn thú thuộc loại rắn, nhưng mà ngay cả nó thuộc loại rắn gì ta cũng không rõ.

- Sau này dĩ nhiên sẽ biết.

Mộng Tình nói.

- Hi vọng là như thế.

Lâm Phong khẽ gật đầu:

- Ta ra ngoài trước, nàng nghỉ ngơi cho thật tốt, có việc thì cứ gọi ta.

Mộng Tình ừ khẽ một tiếng, Lâm Phong đứng dậy, nhấc chân rời đi. Trước khi đi hắn còn đưa tay vuốt đầu nàng một cái, thân hình Mộng Tình khẽ run lên.

Xoay người, Mộng Tình nhìn bóng lưng Lâm Phong, chân mày cũng nhíu chặt.

- Đó là, Xà Hồn?

Mộng Tình thủ thỉ nói nhỏ một tiếng, bộ dáng của vũ hồn kia cùng với lời giới thiệu của Lâm Phong, làm cho nàng cảm giác nó giống với một loại yêu thú nào đó, chỉ là, hình như thiếu hụt một vài điểm gì đó.

Theo như lời đồn đãi thì yêu thú kia phải có chín cái đầu mới đúng, hơn nữa cũng không thuộc loài rắn, mà là rồng!



Sáng sớm, vạn dặm không mây.

Thiên Nhất học viện, so với ngày thường thì có thêm mấy phần ồn ào, rất nhiều người chụm đầu bàn luận gì đó.

Nhất là đám người trong hệ Tướng Tinh, khi bọn họ nói chuyện, ba chữ tháp tu luyện thường xuyên xuất hiện, còn có Hắc Ma.

Lúc này, có hai người đang đi trên đường lớn trong Thiên Nhất học viện, rầm rì trò chuyện cùng nhau.

- Nghe nói, người nọ tên là Lâm Phong, vào ngày vừa vào học viện liền chọc phải rắc rối không nhỏ, tát tai hai người Tà Khưu cùng Bạch Trạch thuộc hệ Quý Tộc, làm cho hệ Quý Tộc mất hết thể diện.

Một người trong đó thân mật nói, chuyện phát sinh tại tháp tu luyện trong ngày hôm qua đã truyền ra, một là Lâm Phong đã giết người trong tháp tu luyện, không tuân theo quy củ của học viện.

Dĩ nhiên, nếu chỉ như thế thì tin tức này cũng không thể truyền bá nhanh như vậy, hết thảy đều là vì chuyện này có liên quan tới một người – Hắc Ma!

Bất cứ chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến Thập đại cường giả của Thiên Nhất học viện sẽ lập tức nhanh chóng lan truyền, mặc dù Hắc Ma chỉ đứng cuối cùng trong Thập đại cường giả, nhưng thực lực cường đại, căn bản không cần nhiều lời.

- Người từ đâu mà nhận được tin này? Vừa mới tới học viện lại dám tát tai đệ tử quý tộc, đúng là thật lớn lối. Nhưng lần này hắn làm sai rồi, Thôi Đình là nhắc nhở hắn, người nọ là đệ đệ của Hắc Ma, vậy mà hắn vẫn dám giết, không nghi ngờ là đánh vào mặt Hắc Ma. Lâm Phong, hắn nhất định sẽ phải hối hận, Hắc Ma cũng không phải là nhân vật hắn có thể chọc.

- Không sai, trong Thạp đại cường giả của học viện, không một người nào là dễ trêu, Lâm Phong phải xui xẻo rồi.

Một người khác cực kỳ đồng ý.

Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền tới từng đợt ồn ào, hai người liền giương mắt lên nhìn, thấy rất nhiều người đang tụ tập ở một chỗ, hai người liền nhanh chân đi về phía đó.

Ở phía trước khoảng hơn trăm mét, có vài bóng người chậm rãi đi về phía này, khi thấy một người trong đó, tất cả đều híp mắt nhìn kỹ.

- Hắc Ma!

Người đi đầu tiên trong nhóm này, rõ ràng là một trong Thập đại cường giả của Thiên Nhất học viện, Hắc Ma!

- Nhiều người đi theo như vậy, xem ra là có chuyện náo nhiệt đáng xem.

Tròng mắt xoay tròn, hai người liền nhấc chân chạy theo đám người kia rồi hòa vào trong đó.

Phía trước, Hắc Ma cũng không đi nhanh, nhưng mỗi một bước đều cực kỳ vững vàng. Không lâu sau, cổ bảo của hệ Tướng Tinh đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Mà cũng đúng lúc này, từ bên trong cổ bảo có một nhóm chậm rãi đi ra ngoài.

- Hỏng bét, Lâm Phong, là người ở trong tháp tu luyện ngày trước.

Viên Sơn nhìn thấy đám người đối diện, nhất thời hô lên một tiếng. Thôi Đình rõ ràng đi ở phía trước, đứng ở bên cạnh tên thanh niên âm lãnh. Khi thấy tên thanh niên âm lãnh, trong đầu Viên Sơn tự nhiên nghĩ tới một cái tên.

Lâm Phong cũng không dừng chân, song phương rất nhanh đã chạm mặt, đến lúc này hai bên mới ngừng lại.

Nhìn Thôi Đình một cái, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, cuối cùng rơi lên trên người thanh niên âm lãnh, trong miệng phun ra hai chữ.

- Hắc Ma!

Đạm mạc nhìn Lâm Phong một cái, Hắc Ma liền quay đầu nhìn về Vấn Ngạo Tuyết đứng bên cạnh Lâm Phong, trực tiếp bỏ qua.

- Mạng của hắn, ta muốn!

Hắc Ma nhàn nhạt nói một câu, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng mà không phải nói với Lâm Phong, mà là hướng về Vấn Ngạo Tuyết, giống như y muốn mạng của Lâm Phong, còn Lâm Phong căn bản không có quyền lực cự tuyệt.

Gương mặt xinh đẹp của Vấn Ngạo Tuyết lộ vẻ tươi cười, bình tĩnh lắc đầu:

- Hiện tại, hắn là bằng hữu của ta!

- Đây là chuyện giữa hắn và ta, trong tháp tu luyện, hắn đã giết đệ đệ ta, đánh vào mặt ta! Chuyện này, ngươi cũng nghe được rồi, chuyện này, ngươi hình như không nên nhúng tay mới đúng.

Mặc dù Hắc Ma không quan tâm tới Lâm Phong, nhưng hình như rất kiêng kỵ Vấn Ngạo Tuyết, điều này là cho Lâm Phong kinh ngạc nhìn Vấn Ngạo Tuyết một cái, cái tên nam nhân còn xinh đẹp hơn nữ nhân này, tựa hồ rất không tầm thường.

- Thật sự là ta đã nghe qua! Là do đệ đệ ngươi phá hỏng quy củ trước, thực lực không bằng người lại còn tìm trợ thủ, kết quả mất luôn tính mạng của mình, đó là gã gieo gió gặp bão.

- Gã gieo gió gặp bão! Nhưng Lâm Phong thì sao, một tên mới vừa vào học viện, lại dám làm trò trước mắt nhiều người mà đánh vào mặt ta, chẳng lẽ không nên chết?

Hắc Ma tiếp tục nói, làm cho tất cả mọi người đều khẽ run rẩy, lý do mà Hắc Ma muốn giết Lâm Phong không phải là Lâm Phong giết đệ đệ của y, mà là do Lâm Phong nghe xong tên y nhưng không ngừng tay, làm cho y mất thể diện.

Đối với hạng người như y mà nói, thể diện còn trọng yếu hơn rất nhiều chuyện, bao gồm cả tính mạng của Lâm Phong.

- Ngươi cũng biết là hắn mới vào học viện, Hắc Ma ngươi bắt nạt một người mới, không thấy xấu hổ sao?

- Có một số việc mà hắn làm, tất sẽ trả giá thật nhiều, mà lần trả giá này, e rằng là mạng của hắn.

Hắc Ma không để ý tới lời của Vấn Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói:

- Ngươi có thể bảo vệ hắn nhất thời, nhưng ta không tin, ngươi vẫn có thể mãi đi theo hắn! Chỉ cần người không ở bên người hắn, ta dễ dàng giết hắn, ai có thể cản ta?

Nói xong, Hắc Ma quay đầu nhìn về Lâm Phong.

- Ngươi, đúng là mưu tính thống khoái nhất thời, rất thoải mái, rất phong quang! Nhưng mà, ngươi có nghĩ tới hay không, thống khoái nhất thời này sẽ trả giá bằng cái mạng của ngươi?

Hắc Ma âm u lạnh lẽo, chậm rãi nói:

- Hoặc là ngươi cho rằng, ngươi có thể ở bên cạnh Vấn Ngạo Tuyết mà thoát được một kiếp?

- Nói xong chưa?

Thấy Hắc Ma rốt cục ngừng lại, Lâm Phong chỉ nói ra ba chữ, sắc mắt của hắn không có nửa điểm gợn sóng, trước mặt Hắc Ma, một trong Thập đại đệ tử của Thiên Nhất học viện, hình như không cách nào tạo ra áp lực quá lớn với hắn.

Hắc Ma nghe được lời của Lâm Phong, y híp mắt lại, sau đó liền lộ ra nụ cười lạnh lẽo:

- Nói xong rồi, vậy thì thế nào?