Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 187: Chiến ý thiêu đốt




- Lâm huynh, ta chọn ngươi tỷ thí, ngươi còn chưa đồng ý, sao có thể đi chọn người khác, ít nhất ngươi cũng phải thắng ta cái đã.

Ánh mắt Phong Tiêu dần trở nên lạnh nhạt, thản nhiên mỉa mai một tiếng. Mông Xung nghe thấy cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, Lâm Phong, ngươi lảng tránh không dám đấu thì thôi, việc gì phải chuyển mục tiêu khác, nếu ngươi có thể đánh thắng Phong huynh thì hẵng tìm ta tỷ thí.

Vừa rồi Mông Xung bị mấy câu châm chọc của Lâm Phong làm cho á khẩu, không biết phải phản bác lại thế nào, lúc này có người đỡ lời lại lập tức trở nên hùng hổ.

- Ý ngươi là, ta đánh thắng hắn ngươi sẽ đồng ý tỉ thí với ta?

Lâm Phong nhìn Mông Xung vẻ thách thức, khiến Mông Xung trở nên lúng túng, sau đó trầm lặng một lát, gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Thực lực của Phong Tiêu cũng không yếu, Linh Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong, gã không hề nhìn thấy Lâm Phong cùng Hắc Ma giao đấu, chẳng qua chỉ là nghe phong thanh. Mà hôm đó ở phòng đấu giá, Lâm Phong chẳng qua chỉ là tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, gã không tin chỉ trong khoảng thời gian như vậy, Lâm Phong có thể chiến thắng một cường giả Linh Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong.

Thực lực của Lâm Phong chắc chắn là đã được Nhị hoàng tử nói quá lên, Phong Tiêu nhất định có thể thắng hắn.

Mọi người đều chăm chú nhìn Lâm Phong, hắn được Nhị hoàng tử đề cao như vậy khiến bọn họ trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, nếu như có thể làm cho Lâm Phong mất mặt, bọn họ tất nhiên rất sẵn lòng xem.

Lâm Phong trong lời đồn đại này, liệu có thật sự có thực lực chiến đấu với Hắc Ma?

Lâm Phong thưởng thức chỗ rượu còn lại trong ly, sau đó ngẩng lên nhìn đám đông cực kỳ thản nhiên, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Phong Tiêu.

Nếu đối phương đã muốn lấy hắn ra để lập uy, khoe khoang bản thân, vậy thì Lâm Phong sẽ tác thành cho gã.

- Đấu ở đâu?

Lâm Phong thờ ơ hỏi mấy tiếng, mọi người đều mừng thầm trong bụng, Lâm Phong, chịu ứng chiển rồi.

Phong Tiêu cũng tỏ vẻ thích thú, khoé miệng lộ ra nét cười, nói:

- Thưởng thức rượu trong đình, xem đấu võ trên hồ, cảnh sắc không tồi! Ta và Lâm huynh ngồi bè trúc, đấu ở giữa hồ, thế nào?

- Được.

Lâm Phong lạnh lùng đáp lại, mọi người đều lộ vẻ thích thú, ai mà không biết Phong Tiêu chính là Cụ Phong Vũ Hồn, thân pháp khinh công cực kỳ lợi hại, lựa chọn đấu ở trên hồ, ưu thế của gã quả thực quá lớn, vậy mà Lâm Phong vẫn đồng ý.

- Vậy Phong mỗ đi trước dẫn đường.

Phong Tiêu tung người bay lên bè trúc ngoài hồ, trong nháy mắt mọi người liền nhìn thấy bè trúc lao nhanh ra giữa hồ, tốc độ thật kinh ngạc.

- Thân pháp khá thật.

Đám đông thầm khen một tiếng, hướng ánh mắt sang Lâm Phong, xem liệu có thể nhìn ra được điều gì đó từ nét mặt của Lâm Phong hay không, có điều, bọn họ không nhận ra bất cứ một biểu cảm nào, hắn chỉ đứng dậy một cách cực kỳ bình tĩnh.

Lâm Phong từ từ bước tới bờ hồ, nhảy lên bè trúc, sau đó dùng khí điều khiển bè trúc, chầm chậm lướt ra giữa hồ. Tất cả đều chỉ là những động tác hết sức bình thường, bất cứ ai cũng đều có thể làm được, điều này càng khiến cho bọn họ coi thường hắn.

Xem ra trận chiến này, Lâm Phong thua là cái chắc. Rất nhiều người thậm chí có chút hối hận vì bị Phong Tiêu cướp mất cơ hội, tại sao bọn họ không khiêu chiến với Lâm Phong trước, lẽ ra cơ hội trổ tài này phải là của bọn họ mới đúng.

Phong Tiêu sau khi tới giữa hồ, quay người lại, đứng trên bè trúc thản nhiên nhìn Lâm Phong, khoé miệng nhếch lên cười nhạt.

- Lâm huynh, nghe nói ngươi thực lực siêu phàm, nhưng hôm nay gặp mặt, hình như không được như lời đồn đại, ngươi nói ta nên xử trí ngươi thế nào cho tốt đây!

Giọng nói Phong Tiêu đầy vẻ châm chọc, lúc này gã đã không còn khách khí như vừa rồi, lộ rõ bộ mặt thật sự.

- Ngươi muốn xử lý thế nào thì cứ xử như thế.

Lâm Phong vẫn dửng dưng hờ hững, khiến đám người trên bờ không khỏi nghĩ bụng, Lâm Phong hoàn toàn không hề đơn giản như về ngoài.

- Ha ha, ta với Lâm huynh vừa gặp mà như đã quen từ lâu, tất nhiên cũng sẽ không làm khó Lâm huynh, chỉ phế đi tu vi của Lâm huynh mà thôi.

Khoé miệng Phong Tiêu nhếch lên cười tà dị, gã dám khiêu khích Lâm Phong ngay giữa hồ, đúng thật là không biết điều.

Nếu như Phong Tiêu gã không đàng hoàng thể hiện một phen, thì sao có thể xứng đáng với cơ hội hiếm có này.

- Lúc nãy ngươi không phải đã nói là chỉ tỉ thí sao, giờ sao lại đòi phế tu vi của ta?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi, trong lòng có chút băng giá. Những đệ tử gia tộc giàu có này, kẻ nào kẻ nấy đều hết sức kiêu ngạo, coi mạng người như cỏ rác, tâm địa độc ác. Hắn với Phong Tiêu cũng coi như gặp nhau lần đầu, không hề có bất kỳ thù hận nào, nhưng đối phương lại muốn phế tu vi của hắn, hơn nữa lại nói ra điều đó cực kỳ thản nhiên.

Phong Tiêu nghe thấy lời Lâm Phong không khỏi bật cười ha hả, đám người trong đình đài cũng tỏ vẻ nực cười, tên Lâm Phong này thật là thú vị.

- Buồn cười như vậy sao?

Lâm Phong thản nhiên nói khiến Phong Tiêu phải dừng lại nhìn hắn nói:

- Ta không giết ngươi đã là nhân từ lắm rồi!

Dứt lời, Phong Tiêu vung bàn tay lên, lập tức từng cơn lốc xoáy điên cuồng quét tới, tiến về phía bè trúc của Lâm Phong.

- Rầm!

Một tiếng động nhỏ truyền đến, bè trúc dưới chân Lâm Phong vỡ gãy, sóng nước trong hồ bắn lên, bao vây Lâm Phong ở bên trong.

Có điều mọi người lại thấy bóng Lâm Phong dường như vẫn đứng im ở chỗ cũ, không hề dịch chuyển chút nào.

Đợi đến khi bọt nước rơi xuống hết, bọn họ liền nhìn thấy bè trúc dưới chân Lâm Phong đã hoàn gãy vụn, còn Lâm Phong, đứng im trên mặt nước.

- Không có chỗ đặt chân ta xem ngươi định đấu với ta thế nào?

Phong Tiêu nhìn Lâm Phong vẻ trêu tức, chiến đấu với gã ở giữa hồ, Lâm Phong đúng là tự tìm đường chết.

- Đối phó với ngươi mà cần chỗ đặt chân sao?

Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, đột nhiên một luồng chiến ý cao ngất điên cuồng toả ra từ trên người hắn.

Lâm Phong khẽ bước chân ra, bọt nước lại lập tức bắn lên.

Mọi người cảm nhận được luồng chiến ý của Lâm Phong đều không khỏi ngạc nhiên, vừa nãy Lâm Phong còn bình tĩnh như nước, vậy mà lúc này lại vô cùng dũng mãnh, chiến ý hừng hực.

Hơn nữa, mỗi khi Lâm Phong bước ra một bước, luồng chiến ý này sẽ càng điên cuồng tăng cường, kinh động lòng người.

- Hả?

Phong Tiêu cũng nhíu mày lại, nhìn Lâm Phong đạp sóng mà đi, phóng khoáng tự nhiên, chiến ý lạnh thấu xương.

- Chém.

Bàn tay Phong Tiêu run lên, hai luồng lốc xoáy bá đạo xé rách không trung, hướng thẳng về phía Lâm Phong.

Lại thấy Lâm Phong sải cước, lập tức, một cơn sóng cuồng bạo điên cuồn ập ra, cơn sóng này giống như từng lưỡi đao sắc nhọn, chặn đứng hai luồng lốc xoáy.

Rầm!

Lâm Phong tiếp tục bước lên, lại có một đợt sóng cuồng mãnh quét ra, trực tiếp chấn gãy bè trúc dưới chân Phong Tiêu.

Mọi người đều khiếp sợ nhìn Lâm Phong, chỉ thấy hắn lúc này đang cưỡi sóng lướt đi, xung quanh hắn, từng cơn sóng gào thét cuồn cuộn, không ngừng gầm rú như biển cả nổi giận, luồng chiến ý thiêu đốt kia đã bao phủ khắp mặt hồ, vô cùng bá đạo.

Giờ phút này, Lâm Phong tuy vẫn có vẻ điềm đạm tiêu sái, nhưng người khác lại có cảm giác hắn giống như một tôn chiến thần, ngang tàng cao ngạo.

Mặt Phong Tiêu cuối cùng cũng biến sắc, trở nên cực kỳ khó coi, thời khắc này, gã dường như đã ý thức được sự đáng sợ của Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn gã chăm chú, khoé miệng hơi nhếch lên, giọng nói lạnh lùng:

- Ta nhận thua không muốn cùng ngươi đấu, không phải là vì sợ ngươi mà là ta khinh thường ngươi! Nhưng nếu ngươi đã dứt khoát muốn vậy, ta sẽ tác thành cho ngươi.

Lâm Phong nói xong lại tiếp tục sải bước, lần sải bước này giống như kết thúc, hình bóng hắn đã không còn thấy đâu.

- Diệt!

Một giọng nói lạnh như băng vang vọng trong không gian, đám đông đã không thể theo kịp bóng của Lâm Phong, còn sắc mặt Phong Tiêu thì trở nên hoảng hốt sợ hãi. Trước mắt gã, Lâm Phong như đáng dành được phần thắng, cơ thể hư ảo thoát ẩn thoát hiện, mang theo luồng chiến ý không gì so bì nổi, gã thậm chí không thể nhìn ra được vị trí của Lâm Phong.

- Lùi.

Lốc xoáy cuồng bá, cuồng phong cuốn người Phong Tiêu lên, lùi lại về phía sau. Một khắc sau đó, cơ thể Phong Tiêu lại đột ngột rung lắc, gã hét lên đau đớn, một luồng kiếm khí cường mạnh đến cực điểm đâm xuyên qua cơ thể gã, phá huỷ kinh mạch, phế bỏ tu vi gã.

- Không đấu không phải là vì sợ, mà là khinh thường, không hơn không kém.

Mọi người nhìn hai người lúc này, bóng dáng Lâm Phong đã trở nên rõ ràng, ngón tay đặt trên người Phong Tiêu, sát khí huỷ diệt lan rộng khắp nơi.

Lâm Phong, hắn chỉ là khinh thường không muốn đấu cùng Phong Tiêu mà thôi, còn nếu muốn thắng Phong Tiêu, quả là dễ như trở bàn tay.

Phong Tiêu khiêu khích Lâm Phong, sau khi Lâm Phong đồng ý tỉ thí cùng gã, gã lại càng được thể ngông cuồng, mạnh miệng nói muốn phế tu vi của Lâm Phong, nhưng chính lời này của gã đã khiến gã tự đẩy mình vào con đường cùng.