Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 315: Vô Liêm Sỉ Như Thế!




Chuyện vặt vãnh này không khiến mọi người chú ý, một ánh mắt này ngay cả người xung quanh Lâm Phong cũng không cảm giác được, lực chú ý của bọn họ đều bị đám người trên đài cao kia hấp dẫn.

Đệ tử thiên tài của Nguyệt gia và Vũ gia đều đến đây, lúc này trên khán đài đúng là tinh anh tụ hội chân chính.

Nhìn đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện ai nấy đều tư thế hiên ngang, mọi người thầm khen trong lòng là bọn họ đúng là thanh niên tài tuấn có thiên phú kiệt xuất, tương lai của nước Tuyết Nguyệt có lẽ chính là ở trên những người này.

Bọn họ là những con người trẻ tuổi ưu tú nhất ở nước Tuyết Nguyệt, là rường cột tương lai của Tuyết Nguyệt.

Đương nhiên đây là số đông người thấy vậy, vẫn có người cho là nước Tuyết Nguyệt còn có nhiều thiên tài hơn, bọn họ không ở trong này.

Những người tài năng tuyệt vời chân chính sẽ khinh thường loại trường hợp này, võ đài của bọn họ không phải là hôn lễ, mà là chiến đấu, là võ đài vinh quang.

Còn có một số người lại khinh thường đám thanh niên tài tuấn đứng trên đài cao kia, tỷ như Lâm Phong.

Không khí náo nhiệt vẫn duy trì như trước, tiếng hoan hô vang lên rần rần, rất nhiều người tụ tập đến nơi đây, bước vào trong vương phủ. Những người này, bọn họ đi khắp ngoại thành ở hoàng thành Tuyết Nguyệt này để tất cả mọi người đều biết rằng hôm nay đệ tử thiên tài Văn Nhân Nham của Tuyết Nguyệt thánh viện cưới tiểu công chúa Đoàn Ngọc của hoàng thất, dường như Đoàn gia bọn họ sợ người ta không biết vậy.

Ở sau đám người diễu hành tuyên dương đám cưới của Đoàn gia còn có không ít người, bọn họ đều là những người bị thu hút nên chạy tới xem đám cưới của thiên tài Văn Nhân Nham của Tuyết Nguyệt thánh viện và Đoàn Ngọc sẽ long trọng cỡ nào.

Không gian trở nên vô cùng ồn ào, những người đó nghe nói phần đông đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện đến đây, thậm chí còn có Nguyệt gia Nguyệt Thiên Thần và Vũ gia Vũ Thiên Hành nên không khỏi kinh hô, xem ra chuyến này đến đây là không uổng phí, có thể thấy được những nhân vật cao cao tại thượng kia đúng là không tệ.

Nhất là khi nhìn thấy Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành tuấn tú phi phàm, trên người mang theo khí chất quý tộc cao ngạo, bọn họ đều cảm thán trong lòng rằng thiên tài của đại gia tộc quả nhiên không phải là tầm thường.

Nhưng không khí tuy náo nhiệt vui mừng, mà nhân vật chính của hôm nay, Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc mãi chưa xuất hiện.

Lúc này, Đoàn Liệt ở trên đài cao đột nhiên đứng dậy, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người yên lặng. Mọi người lập tức ngừng nói chuyện, lúc sau mới yên tĩnh hẳn, họ đều muốn xem Đoàn Liệt muốn nói cái gì.

Đoàn Liệt khẽ ho một tiếng, sau đó lập tức cất tiếng nói:

- Các vị có thể tới vương phủ của ta, Đoàn mỗ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Ở đây, ta chỉ muốn nói vài câu đơn giản thế này.

- Văn Nhân Nham, đệ nhất thiên tài được Vân Hải tông công nhận ngày xưa, tuổi còn trẻ đã có một thân tu vi, được Vân Hải tông coi là tương lai, là rường cột của tông môn, thậm chí còn định để chức tông chủ lại cho hắn. Nhưng sau đó Vân Hải tông bị diệt, Thiên Lang Vương huynh phất tay tàn sát Vân Hải tông, nhưng lại để lại chỉ một mình Văn Nhân Nham, đó là vì coi trọng thiên phú của Văn Nhân. Khi đó Văn Nhân tuy mới mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên khinh cuồng, hắn thậm chí còn từ chối ý tốt của Thiên Lang Vương mà muốn cùng sống còn với tông môn. Nhưng cuối cùng Thiên Lang Vương với trái tim tiếc tài kia đã cảm hóa được Văn Nhân Nham, khiến hắn gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, từ đó về sau Văn Nhân Nham trở thành một thành viên của Tuyết Nguyệt thánh viện. Mà trong lớp tinh anh tụ hợp ở Tuyết Nguyệt thánh viện kia, hắn vẫn được coi là thiên tài, được trọng điểm bồi dưỡng. Có thể nói, cho dù là thiên phú hay nhân phẩm thì Văn Nhân Nham đều vô cùng ưu tú, bởi vậy Đoàn Liệt ta quyết định giao phó con gái Đoàn Ngọc của ta cho hắn.

Lời của Đoàn Liệt mang theo tự hào, đắp nặn cho Văn Nhân Nham một hình tượng vô cùng hoàn mỹ, thiên phú hay nhân phẩm đều cực kỳ ưu tú nên hắn ta mới chọn Văn Nhân Nham làm con rể.

Mọi người lại lập tức xì xào bàn tán, cho là Văn Nhân Nham thật lợi hại. Đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông, vốn là tông chủ tương lai của Vân Hải tông, đáng tiếc là Vân Hải tông bị diệt, nhưng thiên tài thì dù ở đâu vẫn sáng chói như vậy. Thiên Lang Vương không giết hắn mà mời chào trọng dụng, tên Văn Nhân Nham này quả nhiên là thiên tài, khó trách có thể lấy được Đoàn Ngọc có huyết mạch hoàng thất kia.

Nhưng cũng có người nghi ngờ, bởi vì có một số người biết rằng dường như Lâm Phong, kẻ đã gây nên một trận tinh phong huyết vũ ở Tuyết Nguyệt hơn nửa năm trước, dường như cũng là người của Vân Hải tông. Lâm Phong ở Vân Hải tông, Văn Nhân Nham sao có thể trở thành đệ nhất thiên tài được?

Lâm Phong cười đầy trào phúng, Văn Nhân Nham là đệ nhất thiên tài?

Càng buồn cười hơn là thiên phú và nhân phẩm của Văn Nhân Nham đều cực kỳ ưu tú?

Vì mặt mũi, Đoàn Liệt quả là không biết xấu hổ đến cực điểm, miêu tả Văn Nhân Nham ưu tú đến thế, không thể nghi ngờ là nâng con gái hắn lên, cũng là nâng chính hắn lên.

Điều buồn cười là nhiều kẻ lại tin tưởng, ở bên cạnh hắn kia đang có rất nhiều người khen ngợi Văn Nhân Nham, giọng nói đầy sùng bái.

- Được rồi, ta không nói nhiều nữa, để mọi người thấy cô dâu chú rể nào.

Đoàn Liệt mỉm cười ngồi xuống. Đúng lúc này, đột nhiên có những dải lụa rực rỡ đủ mọi màu sắc bay ra giữa vương phủ, đẹp đẽ vô cùng, chỉ một lát là những dải lụa này đã che kín không trung lại.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy những dải lụa màu này tung bay trước mặt bọn họ, che phủ cả không trung.

Đúng lúc này, dưới những dải lụa vô cùng vô tận kia, một đôi chân xuất hiện trong đó, sau đó từ từ hạ xuống.

- Ồ?

Mọi người kinh ngạc nhìn một người xuất hiện, không đúng, là hai người. Một thanh niên tuấn tú ôm lấy một cô gái xinh đẹp trong ngực, hai người từ từ hạ xuống, cuối cùng thì hạ xuống võ đài, khiến nhiều người hoa mắt thần mê.

Những dải lụa màu trên bầu trời kia cũng hạ xuống, diện mạo của hai người kia cuối cùng cũng hiện ra trước mặt mọi người.

- Đẹp trai, xinh gái, quả nhiên là xứng đôi.

Mọi người đều hâm mộ.

Văn Nhân Nham cả người phấn chấn, anh tuấn tiêu sái; Đoàn Ngọc thì xinh đẹp yêu kiều, cực kỳ động lòng người. Hai người bọn họ đứng chung một chỗ chính là rất xứng đôi.

Lâm Phong cũng nhìn hai người này, gần hai năm, giờ Văn Nhân Nham đã trưởng thành hơn, trở nên mạnh hơn, mà khí chất hắn cũng càng thêm ngạo nghễ.

Mà Đoàn Ngọc thì cũng tươi đẹp hơn trước vài phần, không còn ngây thơ nữa mà mang theo vẻ đẹp trưởng thành, cũng có thể coi như là hiếm có. Tiếc là cô ta gả ai thì không gả, lại đi gả cho Văn Nhân Nham, Lâm Phong đành phải xin lỗi một tiếng, vì hôm nay Văn Nhân Nham chắc chắn phải chết.

- Văn Nhân Nham, vừa rồi lời của ta con cũng nghe thấy rồi đó, nhân cơ hội này hãy nói hai ba câu với mọi người đi.

Đoàn Liệt nhìn Văn Nhân Nham, cười vang lên rồi nói.

Văn Nhân Nham khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn mọi người, mở miệng nói:

- Văn Nhân Nham ta tu hành võ đạo ở Vân Hải tông, trở thành thiên tài Vân Hải tông, giống như cha đã nói, được coi là thiên tài kiệt xuất nhất của Vân Hải tông, mọi người đều coi ta là tông chủ tương lai. Đáng tiếc, thế sự vô thường, Vân Hải tông bị diệt, trời đưa đất đẩy, ta trở thành đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện. Được thánh viện coi trọng, Văn Nhân Nham ta đương nhiên là khắc khổ tu luyện, không ngừng hăm hở bước tới con đường cường giả võ đạo. mà hiện giờ, Văn Nhân Nham ta lại may mắn được lấy tiểu công chúa Ngọc Nhi làm vợ, đúng là duyên phận ba đời, nguyện cùng Ngọc Nhi đời này không rời nửa bước.

- Văn Nhân Nham ta có phẩm hạnh thế nào, cha cũng đã nói, ta tin ánh mắt các vị cũng sáng như đuốc. Hôm nay hãy làm nhân chứng cho ta, Văn Nhân Nham ta kiếp này không phụ thê tử Đoàn Ngọc.

Lời của Văn Nhân Nham dường như phát ra từ tận đáy lòng, làm cho mọi người đều thầm gật đầu, cho là Văn Nhân Nham không tệ. hắn có thiên phú dị bẩm mà lại khiêm tốn như thế, nhân phẩm vô cùng tốt, là kẻ có thể phó thác được.

- Hay!

Đoàn Liệt hô to một tiếng, dường như vô cùng cao hứng.

- Thiên phú và nhân phẩm của Văn Nhân Nham thì không phải bàn cãi, ta tin là hai vị chắc chắn có thể trở thành thần tiên quyến lữ.

- Đúng vậy, Văn Nhân sư huynh là người có thiên phú cao nhất trong bọn ta, sau này tiền đồ vô lượng.

Trên khán đài, từng kẻ thay nhau ba hoa, tâng Văn Nhân Nham lên thành nhân gian hiếm có, thiên phú tuyệt luân, phẩm tính là không thể bới móc được gì.

- Cả đời này, đây là lần đầu tiên ta thấy hạng người vô liêm sỉ, đáng ghê tởm thế này.

Ngay khi mọi người khen ngợi Văn Nhân Nham, một giọng nói lạc lõng vang lên, khiến đám người kia dần ngừng lại, chỉ chốc lát đã không ai nói gì nữa.

Thậm chí có người lại dã nhục nhã Văn Nhân Nham trong ngày đại hôn của hắn.

Hơn nữa lúc này ở trên đài cao kia đều là người có thân phận, lại có kẻ dám khiêu khích danh dự của bọn họ sao?

Mọi người không ngừng ngó nghiêng tìm kiếm người nói lời kia, lập tức mọi người liền thấy một người bước ra từ trong đám người, chậm rãi đi lên đài cao.

Người này mặc trường bào trắng tinh, không quý giá hoa lệ nhưng rất sạch sẽ gọn gàng.

Tóc dài khẽ bay, không ngạo khí lăng vân nhưng có thản nhiên thanh nhã, dường như trời đất có sụp đổ thì mình ta vẫn có thể sừng sững bất động.