Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 378: Ai Tới Giết




Lâm Phong cũng thật xui xẻo, không ngờ lại chọc giận hai đại thế gia muốn giết hắn.

Ở Tuyết Nguyệt quốc, gia chủ Vũ gia và môn chủ Vạn Thú môn muốn một người chết, người kia rất khó sống sót, mà bây giờ Lâm Phong đồng thời đắc tội cả hai người bọn họ. Xem ra lần này Lâm Phong chết chắc rồi.

Bên cạnh Lâm Phong, bốn gã cường giả Huyền Vũ cảnh nhìn Lâm Phong thật sâu. Bọn họ bây giờ mới biết, kẻ kề vai chiến đấu với bọn họ chính là thanh niên danh chấn Tuyết Nguyệt, Lâm Phong.

Hơn nữa hiện giờ Lâm Phong đã mạnh như vậy rồi, hùng mạnh đến mức dễ dàng đánh chết một cường giả Huyền Vũ cảnh, thật không thể tin nổi. Nhưng hiện tại, Lâm Phong lại đang ở trong nguy cơ, bọn họ vẫn không thể trợ giúp.

Duy chỉ có Nguyệt Thanh Sơn, mày chau lên, có điều lại lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

Tuy rằng lão và con gái đã đoạn tuyệt quan hệ, tuy lão hận kẻ kia kia lừa mất trái tim của con gái lão, tuy lão cũng không muốn thừa nhận Lâm Phong là người thân của lão, thậm chí muốn thông qua một số thủ đoạn chứng minh lực lượng của mình.

Nhưng máu mủ tình thâm, Lâm Phong là ngoại tôn của lão, là đứa con của con gái mà lão ta từng yêu thương nhất, chỉ bằng lý do này, Vũ Lưu Thủy lại ngay trước mặt lão ta nói muốn giết Lâm Phong cũng đủ chọc giận lão.

Vũ Lưu Thủy biết rõ Lâm Phong là ngoại tôn lão, còn cố ý mượn cớ này đến dò xét thái độ của lão. Nói muốn giết Lâm Phong, tốt lắm, nếu như ngươi muốn thử, ta liền thành toàn cho ngươi.

- Vũ Lưu Thủy, ngươi nói là Vũ Thiên Hành và Vũ Cừu đúng không?

Nguyệt Thanh Sơn lãnh đạm nói.

Vũ Lưu Thủy gật đầu nói:

- Đúng.

- Đứa con thứ năm kia của ngươi không có thực lực và thiên phú, chỉ biết ỷ thế hiếp người. Nếu không phải hắn họ Vũ, đã sớm chết không biết bao nhiêu lắn rồi, hiện giờ bị giết cũng là bình thường. Còn đệ đệ kia của ngươi nữa, chạy đến Tương Tư Lâm giết người, Tương Tư Lâm là địa phương nào, ngươi lại không hiểu rõ, bị giết rồi còn trách ai? Bây giờ gia chủ Vũ gia ngươi, tự thân xuất mã, giận lây sang một thiếu niên, thật là uy phong.

Nguyệt Thanh Sơn lạnh lùng nói, khiến cho ánh mắt đám người đều là kinh hãi. Từ lời nói của Nguyệt Thanh Sơn chỉ biểu đạt một ý tứ, con của ngươi Vũ Thiên Hành và đệ đệ Vũ Cừu đều đáng chết, chết không có gì đáng tiếc.

- Lại nói Vạn Thú môn các người, càng uy phong. Một đám đệ tử hạch tâm đến cướp đoạt địa mạch nguyên khí mà người khác phát hiện. Kết quả không cướp đoạt được, lại còn bị một thiếu niên giết chết mấy người, mấy yêu thú. Mất mặt. Hình Vật kia cũng chết rồi, Đằng Vu Yêu ngươi thân là môn chủ Vạn Thú môn lại không biết tự xấu hổ, đứng ra chỉ trích, không thấy xấu hổ.

- Hả?

Ánh mắt đám người đều là hoảng sợ, gia chủ Nguyệt gia không ngờ tức giận mắng Vũ Lưu Thủy và Đằng Vu Yêu chỉ vì Lâm Phong nói chuyện.

Vũ Lưu Thủy sắc mặt hơi đổi, Nguyệt Thanh Sơn vẫn thật muốn nói chuyện thay Lâm Phong, xem ra lão già này vẫn còn để ý.

Trong mắt Đằng Vu Yêu thì hiện ra lạnh lùng, Đằng Vu Yêu lão tốt xấu gì cũng là một môn chủ, nhưng lại chịu nhục nhã của Nguyệt Thanh Sơn, thật đáng giận.

- Hay là Nguyệt gia chủ muốn ngăn cản chúng ta giết hắn hay sao?

Vũ Lưu Thủy dò hỏi.

- Chuyện của vãn bối, để tự chúng giải quyết, lão gia không nên xen vào. Các ngươi muốn mạng của hắn có thể phái đệ tử trong môn giết hắn, nhưng nếu áp bao vây hoặc phái ra một số nguyên lão, chớ trách Nguyệt mỗ ta xem không vừa mắt.

Nguyệt Thanh Sơn thản nhiên nói, lão chỉ có thể làm đến thế, Lâm Phong sống hay chết là dựa vào chính hắn.

- Ha hả, đối phó một vãn bối mà thôi, tự nhiên không cần những lão già chúng ta tự mình ra tay, đệ tử ưu tú của Vạn Thú môn đếm không hết, chỉ sợ tùy ý cử một người cũng đủ giết hắn.

Vũ Lưu Thủy thản nhiên nói, lại đem sự tình đẩy tới trên người Vạn Thú môn. hắn hiện giờ đã có thể xác định Lâm Phong là con trai của nàng ta rồi. Vũ gia đương nhiên có khả năng giết Lâm Phong, nhưng vấn đề là Vũ gia tự mình động thủ giết Lâm Phong có đáng giá hay không?

Nếu việc này là do Vạn Thú môn ra tay đương nhiên tốt nhất.

- Các ngươi, ai giết hắn?

Đằng Vu Yêu nhìn đệ tứ phía sau, giọng điệu lạnh lùng, việc giết Lâm Phong, lão nhận. Lâm Phong vừa mới giết đệ tử Vạn Thú môn của lão, để đệ tử Vạn Thú môn giết Lâm Phong, vừa lúc rửa sạch ô danh của Vạn Thú môn.

Cho nên Đằng Vu Yêu căn bản cũng không có nghĩ tới muốn đùn đẩy, trực tiếp hỏi.

- Ta giết hắn.

Vu Thanh đứng dậy, ánh mắt yêu dị, vừa rồi, không thể đánh với Nguyệt Thiên Mệnh một trận, gã có chút nghẹn, giết Lâm Phong dễ như trở bàn tay.

- Không cần, giết một Lâm Phong làm gì cần ngươi ra tay.

Đằng Vu Yêu trực tiếp bác bỏ, Vu Thanh xuất mã cũng quá coi trọng Lâm Phong rồi, thắng cũng không vẻ vang.

- Vu Thanh sư đệ, môn chủ nói rất đúng, giết hắn làm sao cần ngươi tự mình ra tay, ta đến được rồi.

Một đệ tử của Vạn Thú môn bước ra, mở miệng nói. Người này tứ chi cường tráng, thân thể khổng lồ, thân cao chừng hai thước, dường như từng bộ phần đều tràn đầy sức lực.

Đằng Vu Yêu liếc nhìn đệ tử này một cái, gật đầu nói:

- Được, Độc Nhãn, ngươi giết hắn.

- Dạ!

Độc Nhãn vừa bước đi, dường như không gian cũng phải run rẩy, thân thể cao lớn áp đảo hư không, quan sát Lâm Phong.

- Chịu chết đi.

Độc Nhãn không nói nhiều câu vô nghĩa, thân thể cao lớn, giơ chân lên hướng phía Lâm Phong giẫm đạp xuống.

Lâm Phong nhìn bàn chân trên không đang giẫm tới, như thể chân yêu thú, phóng thích hơi thở điên cuồng, hoang dã.

- Thật nhanh.

Ánh mắt đám người kinh ngạc, Độc Nhãn này có thân hình khổng lồ, nhìn như ngốc, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh.

- Tránh ra.

Lâm Phong quát một tiếng, lập tức bốn người bên cạnh lóe lên rời khỏi, mà trong tay Lâm Phong thì xuất hiện một thanh kiếm chân nguyên, không tránh không né, kiếm ý ngút trời, đâm thẳng đến cái móng lớn trên không.

- Ầm ầm.

Chân cường tráng của Độc Nhãn và kiếm va chạm, không gian khẽ động. Chân nguyên kiếm không ngờ bị bẻ gãy, có mấy phần tán loạn, không ngừng bị đè ép càng lúc càng ngắn.

- Thật là hùng mạnh.

Trong lòng mọi người đều run lên, một cước này của Độc Nhãn đạp xuống, chân nguyên kiếm sắc bén đều bị gấp khúc, bẻ gãy, có thể thấy được uy lực đáng sợ ẩn chứa trong đó.

- Móng.

Lâm Phong ngửa đầu nhìn bàn chân đạp xuống, có lẽ không thể gọi là chân rồi, trong mắt hắn thì phải là một chân yêu thú to lớn, ngăm đen, cường tráng, cực kỳ đáng sợ.

Trong lúc đó, chân nguyên hoàn toàn bị phá vỡ, bước chân Lâm Phong run lên, thân thể đột nhiên lui về phía sau.

- Ầm ầm...

Bàn chân to đạp trên mặt đất, đất đai bắn tung tóe, không ngừng tạo ra vết nứt. Động tóc của Độc Nhãn cũng không ngừng lại, bàn tay bay thẳng đến Lâm Phong đang lui về quạt, tạo ra một cơn lốc đáng sợ.

Nhanh, nhanh như ảo ảnh.

Thân thể Lâm Phong bay nhanh, lui về phía sau, chưởng phong thổi qua trước mắt, khiến bộ mặt hắn âm ỷ đau. Độc Nhãn không chỉ có chân như thú, mà bàn tay gã cũng như bàn tay yêu thú, nhưng lại có được phản ứng nhạy bén của người.

Đám người đều âm thầm kinh hãi, Vạn Thú môn quả nhiên thiên tài xuất hiện lớp lớp. Độc Nhãn này nhìn không chút nào thu hút, giống một người thô kệch, nhưng thực lực lại mạnh mẽ như thế.

Khóe miệng Đằng Vu Yêu cười lạnh, Độc Nhãn thiên phú kỳ thật cũng không mạnh, nhưng kiên định, thận trọng, chăm chỉ trong tu luyện, nhiều năm cũng như một ngày. Trong phần đông đệ tử thiên tài, tuổi của hắn tính là lớn, hắn là hoàn toàn dựa vào nghị lực của bản thân mới có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng ba như bây giờ. Hơn nữa, cảnh giới vô cùng chắc chắn, người Huyền Vũ cảnh tầng ba bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi Lâm Phong.

- Còn muốn chạy.

Độc Nhãn nhìn thấy lâm Phong lui về phía sau, quát lạnh nói, bàn tay không lồ như quạt hương bồ chém thẳng về phía mặt Lâm Phong. Một bước cương mãnh tạo ra kình phong trước tiếp áp bức lên người Lâm Phong, trong không gian mơ hồ có cuồng phong tàn sát bừa bãi, quần áo của Lâm Phong đều bị cuồng phong thổi bay phấp phới.

- Người này tu vi là Huyền Vũ cảnh tầng ba, cao hơn ta hai cảnh giới, lực lượng so với ta mạnh hơn rất nhiều, ở phương diện tốc độ ta cũng không có ưu thế. Muốn thắng hắn chỉ sợ phải dùng U Minh Hắc Liên mới có sức đánh một trận.

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, nhưng U Minh Hắc Liên nếu không có tới mức cực kỳ nguy hiểm, Lâm Phong tuyệt đối không muốn sử dụng.

Tạm thời không nói đến có thể đánh trúng đối phương hay không, cho dù xuất ra U Minh Hắc Liên để giết Độc Nhãn, nguyên lực của hắn cũng tiêu hao hết, nếu phía sau còn có người muốn đối phó hắn, hắn liền nguy hiểm.

Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Phong không muốn sử dụng U Minh Hắc Liên.

Phía sau, ánh sáng màu tím phóng lên cao, từng tia màu tím như xúc tu làn tràn trong hư không, vô cùng vô tận, trong nháy mắt quanh thân Lâm Phong dường như quấn vô số yêu xà.

- Đây chính là Vũ hồn của hắn sao?

Nguyệt Thanh Sơn nhìn Vũ hồn màu tím của Lâm Phong, hào quang lóe ra. Vũ hồn này dù trông như yêu thú, nhưng hẳn không phải là Thú Vũ hồn, xem ra Lâm Phong cũng không có kế thừa Vũ hồn của nàng, Vũ hồn huyết mạch của Nguyệt gia ông.