Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 390: Dụ Dỗ Cùng Kỳ




Cùng Kỳ đang nằm bò trên mặt đất kia nghe được lời của Thiên yêu thì ngẩng đầu lên, không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào trên mặt.

Nó cũng biết, một khi đối phương biến hóa thành công, trở thành nhân loại thực sự, với cảnh giới Thiên Vũ đó, sẽ giết nó ngay lập tức, nó đã sớm biết rồi.

Nhưng nó có thể làm thế nào? Tuy nó là mãnh thú thượng cổ, nhưng thực lực không bằng đối phương thì nó có thể làm gì được?

Chớp chớp đôi mắt cực lớn kia, Cùng Kỳ lại tiếp tục nằm phục xuống đất như thể không hề nghe thấy lời của Thiên yêu, cuộn thân thể lại.

Lâm Phong cũng không chú ý tới Cùng Kỳ, lúc này hắn chỉ im lặng và nhìn Thiên yêu.

Đối phương nói thẳng cho hắn biết ngày hắn biến hóa thành công chính là ngày chết của hắn.

- Thượng khách đừng nói cái chủ đề chẳng thú vị này làm gì. Chỉ cần ngươi không rời khỏi phạm vi trăm dặm thì ngươi chính là thượng khách của ta. Trong thời gian này, ngươi có thể nói chuyện phiếm với ta, cũng có thể chơi đùa với Tiểu Cùng, để nó dẫn ngươi đi ngắm cảnh sắc của vùng yêu thú sơn mạch này. Ngươi sẽ tận mắt chứng kiến một Thiên yêu hùng mạnh hoàn toàn biến hóa thành nhân loại.

Thiên yêu căn bản không để ý đến suy nghĩ của Lâm Phong và công kích, nếu không thì hắn cũng không nói ra.

- Phạm vi trăm dặm.

Lâm Phong thì thào một tiếng nho nhỏ.

- Đúng, trong phạm vi trăm dặm đó là khu vực ngươi hoạt động, một khi ngươi bước ra khỏi khu vực này, ta sẽ lập tức xé xác ngươi ra, thượng khách ạ!

Thiên yêu tà ác nói.

Lâm Phong gật đầu rồi lập tức bước qua cạnh người Thiên yêu, đi ra khỏi động phủ.

Thiên yêu sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười rất yêu tà, không hề ngăn cản Lâm Phong. Tới địa bàn của hắn rồi, Lâm Phong còn có thể đi được sao.

Đi? Đó là muốn chết, tốc độ của mãnh thú Cùng Kỳ nhanh hơn Lâm Phong rất nhiều, nhưng lần nào trốn cũng bị hắn bắt lại, hành hạ một trận mới khiến con mãnh thú đó ngoan ngoãn như lúc này.

Lâm Phong đi dạo không mục đích, phạm vi trăm dặm rất nhỏ, nhưng cũng rất lớn, khu vực này ngoài Thiên yêu và công kích ra thì không hề có yêu thú nào khác, dường như đây là cấm địa của yêu thú vậy.

Ý thức về lãnh địa của yêu thú mạnh hơn con người rất nhiều, Thiên yêu mạnh như thế, sao có thể khiến yêu thú bước vào địa bàn của hắn.

Mà đám yêu thú đó cũng không dám bước vào đây, trong yêu thú sơn mạch này, Thiên yêu có thể được coi là vua rồi.

Đi đến gần một thác nước, Lâm Phong lập tức khoanh chân ngồi xuống, cứ như vậy lẳng lặng ngồi dưới thác nước, nhắm mắt lại, để ý thức chìm vào trong cơ thể, dường như tất cả mọi chuyện bên ngoài đều không liên quan gì tới hắn.

Hắn cứ ngồi như vậy đến ba ngày, trong ba ngày này, ngoài thả vô số nguyên thạch ở xung quanh thì Lâm Phong không hề động chút nào, mà thân thể hắn thì điên cuồng hút lấy nguyên khí phóng ra từ trong nguyên thạch, vô bờ bến.

Trên vách núi ở trên thác nước kia, một người một thú đứng ở đó, mặc cho nước xiết chảy qua dưới chân, bọn họ cũng không động đậy gì, chỉ yên lặng nhìn Lâm Phong.

Tên hình người yêu dị kia đương nhiên là Thiên yêu thú, mà yêu thú còn lại kia là Cùng Kỳ.

- Loài người tu luyện cũng hấp thu tinh hoa trời đất như yêu thú, mà bọn họ nhờ nguyên thạch có thể tu luyện nhanh hơn, tăng chân nguyên lực trong cơ thể mình, đồng thời dụng tâm lĩnh ngộ, từ đó nâng cao tu vi cảnh giới.

Thiên yêu thú nhìn Lâm Phong, chậm rãi nói, nếu muốn trở thành con người thì đương nhiên phải quen biết tất cả mọi thứ của con người.

Quen biết loài người, tiếp xúc với loài người sẽ khiến tỷ lệ biến hóa thành công tăng lên, mà tiếp xúc không có nghĩa là đến gần nói chuyện, quan sát cũng là một cách tiếp xúc, có đôi khi còn hữu dụng hơn.

Thiên yêu ở thời kỳ hóa hình thì điều quan trọng nhất là đi lĩnh ngộ con người.

- Nếu tu luyện như vậy thì chỉ cần thiên phú là đủ, quả là trưởng thành nhanh hơn yêu thú rất hơn, chu kỳ trưởng thành của yêu thú quá dài.

Thiên yêu thú chán ghét yêu thú chính là vì ghét quá trình trưởng thành quá chậm của, tuy thọ nguyên của bọn nó còn dài hơn loài người rất nhiều.

Thiên yêu xoay người, chậm rãi bỏ đi.

Mà Cùng Kỳ thì liếc Thiên yêu một cái, đợi khi đối phương đi khuất rồi nó đột nhiên vươn người nhảy xuống, bước thẳng đến trước người Lâm Phong.

Cùng Kỳ di chuyển quanh người Lâm Phong, khuôn mặt trông khá đăm chiêu.

- Tên đần kia!

Cùng Kỳ thầm mắng một tiếng trong lòng, nó dừng lại, ngồi xổm xuống trước người Lâm Phong, lập tức giơ móng vuốt sắc bén đặt lên trên nguyên thạch.

Rắc!

Một tiếng vang nhỏ, nguyên thạch vỡ vụn, Cùng Kỳ dường như không cảm giác đến mà vẫn chỉ nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Ngươi đã nhìn ra rồi?

Lâm Phong nói, lập tức mở mắt ra, nhìn Cùng Kỳ đang ngồi xổm trước người mình đây.

Cùng Kỳ vẫn nhìn Lâm Phong, đầu nó hơi gật. Thật sự nó đã nhìn ra Lâm Phong vốn không phải là đang tu luyện, tu luyện là giả tượng, Lâm Phong đã đột phá cảnh giới.

- Ngươi nhìn ra nhưng ngươi không nói cho hắn biết, vì ngươi hận hắn, hận không thể giết hắn, đúng không?

Lâm Phong mỉm cười, mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ là loài thú hung bạo, nhưng Thiên yêu lại coi nó là sủng vật để nuôi, như vậy hẳn là lòng của Cùng Kỳ đã méo mó rồi.

Mà con Cùng Kỳ này thấy Thiên yêu là sẽ ngoan ngoãn nhào vào ngực đối phương, đã xảy ra chuyện gì mới khiến mãnh thú thượng cổ lại sợ hãi con Thiên yêu đó như vậy?

Lâm Phong dám khẳng định Cùng Kỳ cực kỳ hận con Thiên yêu đó, hận đến tận xương tủy.

Trong con mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong kia của Cùng Kỳ hiện lên chút hung quang, hận, đương nhiên là hận chứ, nó là mãnh thú thượng cổ, mà tên Thiên yêu kia lại chỉ là một con yêu thú bình thường, chẳng qua tu luyện sớm hơn nó mấy trăm năm, tu vi hùng mạnh, đã bắt lấy Cùng Kỳ nó mang theo bên người. Cùng Kỳ nó bị đối đãi như sủng vật, ai có thể biết trong lòng nó đè nén ngọn lửa giận ghê gớm cỡ nào, nhưng nó không dám phóng ra, cho dù nó có phóng ra thì cũng vô dụng.

- Ngươi hận hắn, nhưng ngươi không dám nói ra, mà chỉ ra vẻ ngoan ngoãn như sủng vật; ngươi khát vọng tự do, nhưng ngươi lại bị trói buộc, bị đối đãi như chó mèo, ngươi không lúc nào là không tìm cơ hội chạy trốn, thậm chí là giết hắn.

Giọng nói đầy mê hoặc của Lâm Phong không ngừng vang lên, gợi lấy áp lực và phẫn nộ sâu trong lòng Cùng Kỳ. Ánh mắt nó dần trở nên hung bạo, tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Lời của Lâm Phong như một chiếc búa tạ nện thẳng vào lòng nó.

- Đừng phẫn nộ! Mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ, ngươi nhất định chỉ có thể ngoan ngoãn cả đời, mãi cho đến khi ngươi chết… Chắc hẳn ngày hắn biến hóa thành công đã không xa, có lẽ ngươi đang tìm kiếm vận may, chờ hắn biến hóa thất bại. Nhưng ngươi dám khẳng định là hắn sẽ không giết ngươi ngay trước khi chuẩn bị biến hóa? Cho nên ngày hắn biến hóa sẽ trở thành tử kỳ của ngươi, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành mãnh thú thượng cổ chân chính được!

Nghe lời Lâm Phong, Cùng Kỳ hơi giương miệng, để lộ bộ răng nanh vô cùng sắc nhọn kia, dường như muốn một đớp cắt đứt cổ họng của Lâm Phong.

- Phẫn nộ có tác dụng gì không? Giờ nếu ngươi không muốn chờ chết thì chỉ có một sự lựa chọn.

Lâm Phong nhìn vệt hung quang trong mắt Cùng Kỳ kia, chậm rãi nói:

- Giết hắn! Chỉ cần giết hắn rồi, ngươi mới được giải thoát, ngươi mới đạt được tự do, trở thành mãnh thú thượng cổ chân chính!

- Ngao…

Cùng Kỳ gầm lên một tiếng, nó đương nhiên biết điều đó. Những gì mà Lâm Phong nói, nó đều hiểu, nhưng có thể giết được Thiên yêu không?

Nếu nó có thể giết được Thiên yêu, nó đã sớm xuống tay rồi.

- Chúng ta cần liên kết lại.

Lâm Phong lại nói tiếp:

- Ngươi phải nói cho ta biết chiến lực của hắn ở thời kỳ hóa hình mạnh bao nhiêu.

Vũ hồn sau khi Lâm Phong đột phá kia hiện lên sau lưng hắn, một con Thương Long chậm rãi từ sau lưng Lâm Phong giáng đến trước người Cùng Kỳ, trên đầu con Thương Long đó có Vu Yêu chi hồn.

- Grào…

Một luồng dao động quỷ dị phủ xuống người Cùng Kỳ, Cùng Kỳ lập tức lui ra sau, gào rú với Lâm Phong, ánh mắt nhìn Lâm Phong kia như hận không thể nuốt luôn Lâm Phong vào bụng, Vu Yêu Chi Hồn kia của Lâm Phong muốn khống chế nó.

- Ngươi không giết được hắn thì cũng chỉ có thể chờ chết, hãy liên thủ với ta, ngươi mới có hy vọng sống sót, cho nên ta cần biết tất cả những gì ngươi biết. Cho dù ngươi bị ta khống chế trong chốc lát thì sao chứ, trốn không được, chúng ta đều phải chết.

Lâm Phong lại tiếp tục mê hoặc khiến Cùng Kỳ nhìn cằm chằm Lâm Phong với ánh mắt hung lệ.

- Ta có một loại thủ đoạn đặc biệt có thể đối phó hắn nên cần biết tất cả về hắn, ngươi tin cũng được, không tin cũng tốt, chỉ có một cơ hội này thôi, không thì cứ tiếp tục làm sủng vật cho hắn, mãi cho đến chết. Đường đường mãnh thú thượng cổ lại bị nuôi dưỡng cả đời như sủng vật.

Bị cho là sủng vật cả đời, cho đến tận lúc chết đi.

Những lời này vang vọng trong tai Cùng Kỳ, con mắt nó băng hàn, khát máu. Với mãnh thú thượng cổ như Cùng Kỳ, đây là nỗi nhục vô cùng.