Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 429: Sát Phạt




- Ngươi hối hận chưa?

Lâm Phong nhìn Lăng Thiên đối diện, đạm mạc phun ra một câu, làm cho Lăng Thiên ngây người.

- Nực cười, Lăng Thiên ta có gì phải hối hận sao?

Nhìn Lâm Phong, ánh mắt Lăng Thiên lộ ra sắc bén.

- Ta và ngươi không quen biết gì, lúc xưa ngươi chỉ đi ngang qua thành Dương Châu, vậy mà lại giết quân sĩ thành Dương Châu ta, nói ta muốn báo thù cho quân sĩ Dương Châu thì tới hoàng thành tìm ngươi, hiện tại, ta tới rồi!

Lâm Phong thấy vẻ mặt của Lăng Thiên, biết hắn căn bản không để tâm, lại càng không cần phải nói hai chữ hối hận. Lâm Phong chỉ chém giết, cho hắn biết sự tuyệt vọng của tử vọng, có lẽ, trước khi chết, hắn sẽ hối hận.

- Ngươi đã đến rồi, đứng trước mặt ta, cũng chỉ chịu chết mà thôi.

Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Phong nói:

- Ta vốn không có ý giết ngươi, nhưng ngươi đã muốn tìm chết, Lăng Thiên ta thành toàn cho ngươi!

Dứt lời, bóng kiếm tràn ngập, sau lưng Lăng Thiên, một thanh kiếm trực tiếp rời vỏ, xông lên trời cao.

Lăng Thiên vẫy tay, trường kiếm nhất thời nghịch chuyển, trực tiếp bay vào trong lòng bàn tay Lăng Thiên.

Trên thân kiếm là một màu xanh, hơn nữa, kiếm này yếu như mưa thu.

- Thành toàn cho ta?

Lâm Phong cười, sát ý hội tụ, kiếm khí cuộn trào, trong tay hắn, chân nguyên chi kiếm ngưng tụ mà thành, kiếm khí quấn quanh người Lâm Phong, điên cuồng gào thét.

- Ở trước mặt ta mà dám dùng kiếm!

Lâm Phong đạp chân lao tới, cả người dường như hóa thành một thanh kiếm sắc bén, cuồn cuộn đâm về phía Lâm Phong.

- Xứng hay không, ngươi sẽ thấy được.

Lâm Phong vẫn đạp bước giữa hư không, giờ phút này, trong lòng hắn, trong mắt hắn chỉ còn kiếm, người là kiếm, kiếm là người.

- Kiếm ý đáng sợ quá!

Mọi người đều thất kinh, cả hai người đều dùng kiếm, không có khí tức kinh khủng như lúc Xà Quỳnh cùng Vân Phi Dương chiến đấu, làm cho không gian quay cuồng. Nhưng chiến đấu giữa Lăng Thiên cùng Lâm Phong, lại lộ ra sắc bén bễ nghễ, loại sắc bén này là sắc bén đoạt mạng, khí tức vô cùng kinh khủng, nhưng nếu bị công kích thì chỉ có hủy diệt.

Hai thanh kiếm rung động trong không gian, chém về phía trước, từng tiếng xẹt sắc nhọn vang lên, không kinh khủng, nhưng chói tai. Ở trên hư không, hai chùm sáng của kiếm nổi bật dưới ánh trăng tròn, thê lương mà lạnh lẽo.

Kiếm như nước, một kiếm thê lương, dốc hết mà nở rộ.

Một vòng kiếm quang chói mắt phóng lên không trung, tiếng kiếm rít chói tai càng ngày càng cường liệt, thân hình Lăng Thiên quay ngược, thối lui về sau. Lâm Phong cũng phải tránh né kiếm quang đang tàn sát bừa bãi.

Một kích kia, ai cũng không chiếm được tiện nghi, kiếm của hai người cũng rất sắc bén, rất kinh khủng.

Nhìn đối phương giữa hư không, khóe miệng cao ngạo nhếch lên càng cao, Lăng Thiên nói với Lâm Phong:

- Kiếm của người cũng không tệ, có thể chống lại một kiếm của ta, ít nhất là kiếm nhập vi, có lẽ là Thiên Nhân Hợp Nhất, đáng tiếc, cảnh giới của ngươi vẫn còn đó, còn không bằng ta. Thành tựu trên kiếm đạo của ta cũng không yếu hơn ngươi, trận chiến này, ngươi chết chắc.

Lăng Thiên càng thêm cao ngạo, lời của hắn giống như nói Lâm Phong căn bản không phải là đối thủ của hắn, không thể tạo thành uy hiếp gì cho hắn.

- Ngươi thắng ta?

Lâm Phong lạnh lùng nhìn Lăng Thiên, mang theo vài phần châm chọc, Lăng Thiên cao ngạo, từ đâu mà có?

- Không có, nhưng cũng không khác mấy với thắng ngươi, một kiếm vừa rồi, chỉ là bắt đầu mà thôi, thử dò xét một phen. Mà ngươi, rất khó khăn mới đón được một kiếm của ta.

Lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, Lăng Thiên chậm rãi nói:

- Kiếm tiếp theo, là kiếm giết ngươi!

Một kiếm vừa rồi là Lăng Thiên chỉ thử dò xét Lâm Phong mà thôi!

Mọi người âm thầm cảm khái, thực lực của Lăng Thiên, không cần nói nhiều, rất kinh khủng.

Mới vừa rồi, trong ảo cảnh, giết những người khác, hắn chỉ tùy ý mà thôi, vẫn không dùng hết thực lực.

- Vậy ngươi liền dùng một kiếm mạnh nhất của ngươi đi. Ta chờ ngươi tới giết!

Lâm Phong nhàn nhạt nói, Lăng Thiên trầm mặt, Lâm Phong lại muốn hắn dùng kiếm mạnh nhất, chờ hắn tới giết.

Tên Lâm Phong này vẫn khinh cuồng như thế, coi trời bằng vung, không để ý tới lời của Lăng Thiên.

Hai tròng mắt Lăng Thiên khẽ nheo lại, hàn quang lóe lên.

- Ngươi đã muốn chết nhanh như vậy thì ta thành toàn cho ngươi.

Lăng Thiên ngạo nghễ nói, thanh kiếm mỏng xanh trong tay lần nữa giơ lên, từng tia ánh sáng xanh làm cho người ta run rẩy cuộn trào trên thân kiếm.

- Một kiếm này của ta, là Cực Quang chi kiếm, có thể xuyên thấu hết thảy, không gì có thể cản, ngươi có thể chết dưới Cực Quang chi kiếm cũng nên tự hào.

Lăng Thiên nói xong, kiếm quang trên thân kiếm càng ngày càng sáng, mỏng tới cực hạn, nhưng mà yêu dị chói mắt.

Quang mang trên thanh kiếm không ngừng phóng về phía trước, ánh sáng rất mảnh kia đâm thẳng về Lâm Phong.

Quang, Cực Quang, kiếm của Lăng Thiên như Quang.

Tia sáng rất nhỏ, nhưng sáng ngời chói mắt, cũng cực kỳ nhanh.

- Ta cho ngươi nhìn một lần, như vậy, ngươi có chết cũng có thể nhắm mắt.

Lăng Thiên thản nhiên nói, thân thể hắn đột nhiên treo ngược lên, một kiếm chỉ xuống Tương Giang. Nhất thời, trên thân kiếm, một chùm sáng rất mảnh vụt ra, trong nháy mắt lại bị bao phủ, giống như chưa từng xuất hiện.

Một tiếng xoẹt rất nhỏ truyền vào trong tai mọi người, làm cho tất cả đều kinh ngạc, chuyện gì xảy ra? Bọn họ chỉ thấy một chùm sáng, sau đó thì không còn gì cả. Một kiếm này, chính là Cực Quang chi kiếm sao?

Mọi người không cảm giác được chút gì, thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra.

Lõm bõm….

Một tiêng vang nhỏ từ dưới lòng Tương Giang vang lên, mọi người nhất thời sửng sốt, ánh mắt đều nhìn về mặt nước Tương Giang, sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm, một chùm sáng từ dưới mặt nước Tương Giang phóng lên cao. Sau đó, bên cạnh cột nước kia, nước sông điên cuồng cuộn trào, phát ra từng tiếng ùng ùng. Nơi một kiếm kia đâm xuống, giống như là bị sôi trào, chấn động lòng người.

- Thật là đáng sợ.

Mọi người ngây ngốc, một kiếm này, bọn họ nhìn không thấy, thậm chí không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ là trong một cái nháy mắt, thậm chí cho là Lăng Thiên căn bản không xuất kiếm, nhưng uy lực hủy diệt của một kiếm này lại kinh khủng như thế, lay động lòng người.

Cực Quang chi kiếm, ánh sáng cực hạn, đáng sợ.

Lăng Thiên thấy vẻ mặt của mọi người, hắn cảm thấy rất hài lòng. Quay đầu, Lăng Thiên nhìn về phía Lâm Phong.

- Thấy rồi, ngươi chết có thể nhắm mắt rồi đó!

Lăng Thiên lạnh nhạt nói, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo, hắn muốn làm Lâm Phong sợ hãi, để Lâm Phong hối hận.

Sư muội của Lăng Thiên cũng lộ ra nụ cười. Cực Quang chi kiếm nhanh tới cực hạn, như tia sáng, một kiếm này căn bản không thể ngăn cản. Rất nhiều người, thậm chí ngay cả kiếm cũng không nhìn thấy được, khi bị giết cũng không có cảm giác là mình sắp chết. Mà lúc lực lượng hủy diệt trong Cực Quang chi kiếm bộc phát trong cơ thể thì cũng là lúc đối phương phải chết.

Lăng Thiên muốn thấy vẻ hối hận trên mặt Lâm Phong, thậm chí quỳ xuống giống như Giang Sơn. Nhưng mà, hắn không thấy chút dao động nào trong ánh mắt Lâm Phong, trong đó chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh tới đáng sợ, dường như căn bản không nhìn thấy một kiếm kia của hắn.

- Ngươi chơi xong chưa?

Đôi môi Lâm Phong giật giật, một giọng nói vô cùng đạm mạc từ trong miệng hắn phun ra. Làm cho nụ cười Lăng Thiên cứng ngắc, mà mọi người cũng cứng đơ đứng đó.

Chơi?

Lâm Phong nói Lăng Thiên đang chơi?

- Chơi xong rồi thì chết đi thôi!

Lâm Phong lại nói ra một câu, lúc âm thanh vừa ra, một luồng sát lục chi khí từ trên người hắn phóng lên.

Sát phát, sát phạt chi khí triệt triệt để để, không có bất kỳ tạp chất, trên người Lâm Phong chỉ có sát khí.

Nâng tay lên, chân nguyên cùng sát phạt chi khí cùng nhau gào thét, chân nguyên cuồn cuộn hội tụ trong hư không, Trong tay Lâm Phong, một màu đen làm người ta run sợ xuất hiện.

Màu đen cuồn cuộn không dứt kia lại hội tụ thành một thanh kiếm, kiếm màu đen, kiếm sát phạt.

- Kiếm màu đen!

Mọi người đều kinh hãi, khí tức hắc ám kinh khủng, kiếm làm cho người ta run rẩy. Khủng bố hơn chính là, Lâm Phong bây giờ giống như sát thần, trong chớp mắt, trên người hắn chỉ có sát phạt.

Luồng sát phạt hạ xuống, liền giống như thẩm thấu tới mọi nơi, rung động tâm linh, làm cho người bên Tương Giang đều tim đập bình bịch, run rẩy không thôi.

- Đại lục rất lớn, thiên tài rất nhiều, không chỉ một mình ngươi có lá bài tẩy, Lăng Thiên ngươi chỉ là một kẻ đáng thương coi trời bằng vung mà thôi.

Dưới ánh mắt chấn động của mọi người, hai con ngươi của Lâm Phong dần dần trở nên đen nhánh, mang theo sát phạt chi khí ngập trời, thân hắn đã động, lao về Lăng Thiên.

Trái tim Lăng Thiên kịch liệt run rẩy, không cách nào ngăn chặn, lúc này, Lâm Phong sát phạt thật là đáng sợ.

Khẽ cắn môi, Lăng Thiên bước tới, thân hình như tia sáng, Cực Quang chi kiếm nhanh như quang ảnh, giống như là một chùm sáng.

Nhưng giờ phút này, Cực Quang chi kiếm không cách nào phóng ra tia sáng, đã bị một kiếm sát lục kia cắn nuốt hết thảy.

- Giết!!!

Một tiếng quát trầm thấp từ trong miệng Lâm Phong phát ra, thiên địa chi kiếm, chỉ có sát phạt, những thứ khác đều không thể tồn tại, sát phạt, hủy diệt hết thảy, chinh phục hết thảy.

- Ùng ùng…

Cực Quang chi kiếm vừa đi được nửa đường đã bị sát phạt chặn lại, va chạm cùng với sát phạt cuồn cuộn, dù có lực xuyên thấu cùng hủy diệt kinh khủng, nhưng ở trước mặt vô tận sát phạt đều phải chịu căn nuốt, mai một.

Sát lục chi khí vô cùng vô tận này, không thể ngăn cản, vẻ mặt Lăng Thiên bây giờ chỉ còn là tuyệt vọng.