Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 549: Hãy Chứng Minh Cao Ngạo Của Ngươi




- Đúng là ta giết.

Lâm Phong thản nhiên đáp lại trên mặt không có một chút thay đổi nào.

- Ngươi đã giết Viên Liệt lại còn muốn động đến người con gái của ta, ngươi nói xem, ta nên cho ngươi chết như thế nào?

Viên Đồng vẫn đứng ở trên hư không ánh, đôi mắt quan sát Lâm Phong, trong ánh mắt của hắn toàn bộ là ánh sáng lạnh miệt thị, Lâm Phong, đương nhiên phải giết.

- Ngươi không thể giết hắn.

Hoắc Thi Vận cũng ngẩng đẩu lên nhìn Viên Đồng, giọng nói lạnh băng băng.

- Ngươi lại vẫn muốn che chở cho hắn, thật buồn cười, ngươi muốn ta nhìn ngươi như thế nào, người như thế nào mới để ngươi động tâm?

Khóe mắt Viên Đồng cười rất lạnh, người phụ nữ của hắn lại coi trọng Lâm Phong, khiến cho hắn cảm thấy một sự nhục nhã lớn lao.

Một cỗ sát khí rét lạnh như có như không phóng thích ra hướng tới khoảng không bên dưới bức bách đi, giáng lâm ở trên người của Lâm Phong.

Hoắc Cửu Dương bước chân lên trước một bước chắn trước người Lâm Phong và Hoắc Thi Vận, cất giọng nói:

- Lâm Phong ngươi mang Thi Vận đi càng nhanh càng tốt, để ta ngăn hắn lại.

Lâm Phong nhìn thấy Hoắc Cửu Dương thì ánh mắt hắn cứng đờ, đúng, cách nhìn của Hoắc Cửu Dương đã cải biến rất nhiều, Hoắc Cửu Dương và đệ đệ của ông ta bất đồng, ông ta mới thực sự là vì Hoắc gia vì con gái Hoắc Thi Vận mà suy sét, còn Hoắc lão nhị thì lại chỉ suy tính vì cái mạng nhỏ của mình.

- Hoắc gia chủ, ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi cũng không thể bảo vệ được bon họ, hôm nay ai cũng không thể nghĩ đến chạy trốn.

Viên Đồng ngạo nghễ nói, giọng điệu lạnh lùng cao ngạo, mọi người đều không thể trốn thoát, toàn bộ đều phải ở lại.

- Trốn?

Lâm Phong nói nhỏ, vì sao mọi người đều cho rằng hắn cần phải trốn.

Hắn lấy Thiên Nhãn thuật điều tra tu vi của Viên Đồng, cũng chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, loại cảnh giới này ai nói là hắn không thể chiến đấu một trận.

Người của Huyền Vũ cảnh tầng sáu không phải là Lâm Phong chưa từng giết qua.

- Vậy thì, tại sao phải trốn?

Lâm Phong dường như là tự hỏi mình, lại tựa hồ như đang hỏi Hoắc Cửu Dương, hỏi Viên Đồng đang đứng ở trong hư không.

Người họ Viên đau lòng nhìn Lâm Phong, lông mày nhíu lại, ánh mắt họ lộ ra một nét kỳ lạ, Lâm Phong không ngờ lại nói, tại sao lại phải trốn?

Lâm Phong cũng ngẩng đầu nhìn Viên Đồng, khóe miệng của hắn phác họa ra một ý lạnh như băng, hắn lập tức lạnh lùng thốt ra một giọng nói:

- Ngươi cho là đứng được cao một chút thì là biểu hiện cho thực lực mạnh mẽ sao, ánh mắt của ngươi làm cho ta chán ghét.

Bước chân của Lâm Phong đạp mạnh lên mặt đất, thân thể của hắn trực tiếp bay vọt lên giữa hư không đối diện với Viên Đồng.

Tất cả ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại, chẳng lẽ Lâm Phong này lại dám một trận chiến với Viên Đồng?

Dường như là để xác minh cho ý tưởng của đám người kia, trên người của Lâm Phong một cỗ ý chiến đấu đáng sợ tại trong hư không phóng thích ra bốc cháy lên, quần áo trên người Lâm Phong cũng phiêu động điên cuồng.

Chiến, Lâm Phong, hắn lại muốn chiến với Viên Đồng.

Viên Đồng cau mày lại nhìn Lâm Phong chằm chằm, trên khóe miệng của hắn một ý cười lạnh lùng phất qua Lâm Phong, tên khùng này lại dám cùng với hắn một trận chiến.

- Từ trước đến nay ta chưa từng gặp ngươi, ngươi cũng đã biết ta là người nào?

Viên Đồng cao ngạo nhìn Lâm Phong, hạng người vô danh này giờ lại đứng đối diện với hắn, cùng chiến đấu với hắn, điều này không thể làm cho hắn sinh ra một cảm giác đắc ý nào.

- Ngươi lại phải khoe khoang để chứng minh sự mạnh mẽ, biểu hiện uy nghiêm và cao ngạo của ngươi sao?

Lâm Phong lãnh đạm hỏi.

- Thực sự không phải là muốn khoe khoang cái gì, chỉ là ta muốn cho ngươi biết ta là Viên Đồng, mặc dù không phải là hùng mạnh xuất thân thế gia, nhưng hiện giờ ta dựa vào thiên phủ của mình và sự cố gắng, ta đã trở thành một thành viên trong đại hội Tuyết Vực, ngươi nói ta không đứng được cao hay sao? Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có tư cách gì để có thể đứng cùng một chỗ với ta?

Giọng nói của Viên Đồng vẫn cao ngạo như cũ, thiên tài đế quốc Long Sơn nhiều không kể xiết, mà hắn, Viên Đồng có thể ở trong đám thiên tài kia mà trổ hết tài năng, lấy được một vị trí nhỏ nhoi, đó là trở thành một thành viên tham gia đại hội Tuyết Vực đây là vinh dự đến bực nào, Viên Đồng hắn có đủ tư cách khoe khoang, cũng có đủ tư cách để kiêu ngạo.

Về điểm này, từ trong ánh mắt của rất nhiều người là đều có thể công nhận, bọn họ nhìn về phía Viên Đồng, trong đôi mắt của họ đều lộ ra vẻ sùng kính.

Đại hội Tuyết Vực, đối với bọn họ mà nói, nó là một cái gì đó rất xa xôi lắm, đây là một vinh dự đến bực nào.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Phong, bọn họ nghĩ đến, có thể trong mắt của Lâm Phong họ có thể nhìn thấy nỗi khiếp sợ, nỗi sợ hãi, nhưng mà ánh mắt của Lâm Phong vẫn như cũ, bình tĩnh, bình tĩnh đến không có một nửa điểm gợn sóng nào, dường như những lời nói đó của Viên Đồng không có ở trong lòng hắn, nên không có một chút nào gợn sóng.

- Rất kiêu ngạo.

Lâm Phong thản nhiên thốt ra khiến cho ánh mắt tất cả mọi người đểu cứng đờ, ở đâu đó bên trong ngữ khí của hắn hình như lại còn có mang theo vẻ châm chọc.

Chỉ có tham gia đại hội Tuyết Vực thôi mà ngươi lại đem ra khoe như khoe của cải, thật là buồn cười, thật đáng buồn loại người như ngươi thì cũng chỉ có thể đi đến hiện tại một bước này thôi.

Lâm Phong lạnh lùng nói, nhưng Viên Đồng cũng hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi thì có tư cách gì để nói ta.

- Ta có thể nói cho ngươi biết, ta Lâm Phong chính là người của nước Tuyết Nguyệt, lần này đến đế quốc Long Sơn, đó là do Nhược Lam Sơn mời tham gia đại hội Tuyết Vực.

Từ trong miệng của Lâm Phong thản nhiên thốt ra một giọng nói nhưng nó lại làm cho trong lòng của tất cả mọi người hung hăng run rẩy lên.

Rất nhiều người trong đầu chỉ cảm thấy có một tiếng ong ong thật lớn vang lên, trong mắt bọn họ đều ánh lên một nỗi khiếp sợ không gì có thể nói hết được.

Lâm Phong, đó là người của nước Tuyết Nguyệt, hắn đến đế quốc Long Sơn là do Nhược Lam Sơn mời đến tham gia đại hội Tuyết Vực.

Hắn cũng là thiên tài chuẩn bị tham gia đại hội Tuyết Vực.

Ánh mắt Hoắc Cửu Dương đông cứng ngay tại nơi đó, ông ta kinh ngạc nhìn người thanh niên đang đứng trong hư không, trong lòng không biết là có mong muốn gì, chả trách, chả trách thiên phú của hắn khủng bố như thế, hóa ra là hắn cũng tới để tham gia đại hội Tuyết Vực đấy.

Bên cạnh ông ta ánh mắt của Hoắc Thi Vận lại càng cực kỳ phức tạp, nàng hôm nay mới biết Lâm Phong, một chút quá khứ của Lâm Phong nàng cũng không biết, nhưng điều này, lần đầu tiên lại làm cho nàng phải động tâm rồi.

Nhưng, Lâm Phong thật sự hắn có cần nàng không?

Lâm Phong, hắn là thiên tài thực sự của nước Tuyết Nguyệt tới đây tham gia đại hội Tuyết vực đấy, Lâm Phong hắn so với Viên Đồng hắn còn trẻ hơn rất nhiều.

Về phần Hoắc lão nhị đang ngồi ở dưới đất cùng với Hoắc Vân đang nẳm ở kia, ánh mắt lại hoàn toàn ngơ ngẩn, bọn họ có cảm giác chính mình thật buồn cười giống như là một thằng hề, bọn họ đã xem thường Lâm Phong, miệt thị Lâm Phong, nhưng kỳ thực thì đúng là giống như Lâm Phong đã nói, bọn họ ở trước mặt Lâm Phong thì tính là gì, cái gì cũng không tính.

Nếu không phải là vì Hoắc Thi Vận có lẽ là Lâm Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ đâu, nhưng bọn họ cũng bởi vì Lâm Phong dùng Thiên Nhãn thuật nhìn trộm bọn họ, bọn họ liền nhân cơ hội làm khó dễ Lâm Phong, hơn nữa là bọn họ đã sử dụng Lâm Phong trước.

- Tốt lắm.

Từ trong miệng Viên Đồng một giọng nói thốt ra, ánh mắt nhìn Lâm Phong dần dần trở nên sắc sảo.

Lâm Phong lại cũng là đến tham gia đại hội Tuyết Vực sao.

Vừa đẹp, trước tiên hãy đánh một trận.

- Người của nước Tuyết Nguyệt nếu đã đi đến đế quốc Long Sơn ta, như vậy Viên Đồng ta vừa lúc cũng muốn thử xem, nước Tuyết Nguyệt này là một nước phụ thuộc, tới tham gia đại hội Tuyết Vực có thực lực như thế nào, có tư cách gì mà có thể tranh phong với thiên tài của đế quốc Long Sơn ta.

Trên người của Viên Đồng lộ ra môt cỗ chiến ý mạnh mẽ, là một thiên tài của đế quốc Long Sơn, đứng trước người của nước Tuyết Nguyệt phụ thuộc đến tham gia đại hội Tuyết Vực, hắn cũng có vài phần miệt thị đấy.

Thiên tài của nước phụ thuộc làm sao có thể đánh đồng, hôm nay vừa vặn gặp được Lâm Phong, tạm mượn Lâm Phong để khai đao.

- Ngươi sẽ nhìn thấy.

Trên người Lâm Phong đồng thời chiến ý lăng liệt, gay gắt đối chọi.

- Hy vọng ngươi không để cho ta thất vọng, không nên nghĩ rằng đểu giống như dĩ vãng, mỗi lần đại hội Tuyết Vực, cái gọi là thiên tài của các nước phụ thuộc đều là đến để chịu chết, nhất là các ngươi, ở nước Tuyết Nguyệt chưa bao giờ được đứng ở trong top 10.

Giọng điệu của Viên Đồng lộ ra ý châm chọc, đại hội Tuyết Vực thực sự là một cái sân khấu cười châm biếm cho mọi người, vẫn chỉ là người của bốn đại đế quốc, người của các nước phụ thuộc này khó có thể thắng được thiên tài của các đế quốc.

Dù sao, để trở thành một người thiên tài kiệt xuất nhất của đế quốc, không người nào là không được trọng điểm bồi dưỡng, thủ đoạn vô số, tu luyện đều là công pháp thần thông lợi hại, những nước phụ thuộc này hiển nhiên là không bằng.

- Nước Tuyết Nguyệt nhưng lại không có được trong vị trí top 10.

Lâm Phong nghe được những lời này trong lòng cũng hơi dao động, vậy lần này đại hội Tuyết Vực sẽ là phấn kích phi thường rồi, hắn, Lâm Phong nhất định phải tranh thủ trước chín người, còn có thái tử nước Tuyết Nguyệt Đoàn Vô Đạo thần bí hùng mạnh kia, tuy nói mười ba nước Tuyết Vực thiên tài vô số, nhưng nếu lấy tên Đoàn Vô Đạo đứng vào top 10 chắc hẳn là không có vấn đề gì.

Lần đại hội này, đại hội Tuyết Vực sẽ đem gió nổi mây phun.

- Ngươi nói đi nói lại không thể nghi ngờ, chẳng qua vẫn là muốn cho người khác biết ngươi là tài trí hơn người, hiện tại ngươi hãy dùng thực lực của chính mình để chứng minh là ngươi cao ngạo đi, nếu không ngươi thua ở trên tay của ta thì chỉ có vẻ như ngươi càng hèn mọn buồn cười hơn.

Lâm Phong châm chọc nói khiến cho đôi mắt Viên Đồng trầm hẳn xuống nhưng hắn lại lập tức mỉm cười.

- Ngươi nói rất đúng, chỉ có thực lực tài năng mới có thể chứng minh được chênh lệch giữa ta và ngươi, thiên tài của nước Tuyết Nguyệt có lẽ không chịu nổi một kích rồi.

Viên Đồng lạnh lùng nói, trên người của hắn một cỗ hơi thở cuồng bá bùng ra, một lạnh một nóng, một âm một dương.