Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 554: Vu Thanh Xuất Chiến




- Cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng một.

Đôi lông mày của Tần Xuyên nhíu lại, hắn đang dùng Thiên Nhãn thuật để nhìn trộm tu vu của Lâm Phong, rõ ràng hắn phát hiện ra, Lâm Phong không ngờ chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một.

- Không ngờ lại tu luyện thù đoạn ẩn nấp tu vi.

Trong nháy mắt Tần Xuyên đã phán đoán được Lâm Phong đã tu luyện pháp thuật ẩn nấp tu vi, bằng không mà nói thì Lâm Phong không thể nào lại chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, nếu là Lâm Phong chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một thì mặc dù có khả năng thông thiên triệt địa cũng không thể có khả năng thắng được Viên Đồng với tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu.

Mặc khác trên đế quốc Long Sơn các thanh niên thiên tài đều dùng Thiên Nhãn thuật, bọn họ không chỉ có nhìn trộm tu vi của Lâm Phong mà tất cả các thiên tài khác của nước Tuyết Nguyệt bọn họ đều muốn nhìn, họ muốn biết cái gì là thực lực thiên tài của nước Tuyết Nguyệt này.

Rất nhanh, trên khóe miệng bọn họ lộ ra một ý cười lạnh lùng, những thiên tài ở nước Tuyết Nguyệt này, ngoại trừ hai người ra đều không có được cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng sáu, trên cơ bản không tạo thành uy hiếp gì lớn đối với bọn họ, còn trong số bọn họ đi đến đây, tu vi yếu nhất cũng đều là đỉnh cao tầng năm Huyền Vũ cảnh.

Nước Tuyết Nguyệt dù sao thì vẫn là một nước phụ thuộc, không thể so sánh cùng với đế quốc Long Sơn của bọn họ được, mặc dù là thiên tài thì tu vi cảnh giới cũng đều kém không ít.

Hơn nữa, ở trong lòng của bọn họ đều biết rõ ràng, bọn họ còn ba người chưa đến, ba người ấy thực lực mới là kinh khủng nhất.

Lâm Phong dường như cũng đã đọc và hiểu được ý nghĩ của bọn họ, khóe miệng của hắn cười lạnh lùng, hắn cũng dùng Thiên Nhãn thuật nhìn trộm tu vi của những người nước Tuyết Nguyệt, chỉ có trong bát đại công tử người xếp hạng thứ hai là Nguyệt Thiên Mệnh cùng với người xếp thứ ba là Vu Thanh là có được tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu, còn những người khác thì cũng đều là Huyền Vũ cảnh tầng năm và Huyền Vũ cảnh tầng bốn, quả thật thiên tài so với đế quốc Long Sơn thật là quá phân biệt, những người có tầng bốn Huyền Vũ cảnh và tầng năm Huyền Vũ cảnh được tham gia đại hội Tuyết Vực, tuy là vinh quang thật đấy nhưng cũng rất có thể sẽ là vật hy sinh.

Về phần đế quốc Long Sơn, vì sao cũng không chọn lựa nhiều thiên tài đi tham gia đại hội Tuyết Vực, Lâm Phong cũng không hiểu được thật rõ ràng, nhưng có lẽ là để cho cân bằng, khiến cho các nước phụ thuộc cũng có cơ hội cùng phát triển.

Dù sao thì số thiên tài này mặc dù tu vi không bằng thiên tài của các đế quốc, nhưng không nhất định có thể nói là thiên phú của bọn họ yếu, có lẽ nếu bọn họ được đổi vào hoàn cảnh của đế quốc Long Sơn để tu luyện bọn họ sẽ lại càng mạnh mẽ hơn, lần này để bọn họ đi ra hiểu biết hơn thiên địa rộng lớn, tham gia đại hội Tuyết Vực tăng cường mở rộng nhãn giới của bọn họ, có lẽ là sẽ có những người trước đây không phải là thiên tài chói mắt nhất sẽ đột nhiên quật khởi.

Những loại chuyện như thế này trước kia cũng không phải là chưa từng gặp qua, nhất là ở trên võ đài của đại hội Tuyết Vực, tình thể có thể thay đổi trong nháy mắt, có thiên tài ngay ở trong chiến đấu đã có thể đột phá ngộ đạo, có người từ trong tuyệt địa phản kích, đều là những việc rất bình thường.

Hơn nữa, ở trong các nước phụ thuộc cũng có người giống như Đoàn Vô Đạo, là thiên tài khủng bố thực sự, bất kể nói theo phương diện nào các đế quốc cũng không thể thoát ly khỏi các nước phụ thuộc, các nước phụ thuộc cũng là những nước có tài nguyên, các đế quốc phát triển hùng mạnh đương nhiên muốn lợi dụng để khai thác.

- Nghe nói ngươi đã đánh bại Viên Đồng?

Tần Xuyên nhìn Lâm Phong cất tiếng hỏi.

Lâm Phong lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Tần Xuyên nói:

- Ngươi muốn gì thì cứ việc nói thẳng ra, không cần phải nhiều lời thừa như vậy.

- Ây!

Đám người nghe Lâm Phong nói thì đôi mắt không khỏi ngưng tụ lại, người này quả nhiên rất kiêu ngạo, đối mặt với những người của đế quốc Long Sơn mà lại vẫn dám cuồng vọng như vậy.

Nhất là Tần Xuyên, chỉ thấy ánh mắt của hắn hơi hơi nheo lại, hắn nhìn Lâm Phong chằm chằm, trong ánh mắt của hắn lộ ra vài tia hàn quang.

- Ha hả!

Lúc này một tiếng cười yếu ớt truyền ra, chỉ thấy Kiếm Thần bước lên trước một bước đối mặt với đám người nói:

- Chư vị thanh niên tài tuấn, các chư vị từ trước đến nay đều vẫn chưa có dịp gặp nhau, vẫn còn chưa biết nhau, không bằng để ta giới thiệu các chư vị với nhau.

- Không cần giới thiệu, chỉ cần biết bọn họ là thiên tài của nước Tuyết Nguyệt đến tham gia đại hội Tuyết Vực là đủ rồi, cái gì nên nhớ thì ta nhớ, cái gì không cần nhớ thì có giới thiệu ta cũng sẽ không nhớ.

Giọng nói lạnh nhạt từ trong miệng Thôi Vô Mệnh thốt ra, sắc mặt của hắn thì vẫn như cũ, vẫn lãnh đạm như vậy còn mang theo mấy phần sát khí, cái tay trái màu đen kia thì giờ đây đang giấu kỹ ở trong ống tay áo, nhưng nó lại làm cho không có người nào có thể nhìn ra.

- Đúng đấy, nếu cần biết thì tự nhiên sẽ biết.

Một người khác nói phụ họa khiến cho những người nước Tuyết Nguyệt ánh mắt đều nheo lại, đối diện với một đám người, một đám người khí thế đếu cao ngạo vô cùng, ý tứ của bọn họ tự nhiên là, thiên phú cao, thực lực mạnh, thì bọn họ sẽ nhớ rõ, còn nếu là người bình thường thì bọn họ căn bản cũng không có để vào mắt.

- Ha hả! Một khi đã như vậy thì ta đây cũng sẽ không giới thiệu nữa, nước Tuyết Nguyệt của chư vị nói vậy chắc rằng cũng đã đoán được chúng ta là ai rồi.

Con mắt của Kiếm Thần liếc một cái nhìn đám người của nước Tuyết Nguyệt nói:

- Đây là những thanh niên tài tuấn, là những người đều sắp sửa tham gia đại hội Tuyết Vực, bọn họ cố ý đến đây để gặp chư vị.

- Hừ!

Đám người của nước Tuyết Nguyệt đều hừ lạnh một tiếng, gặp bọn họ, là đến nhìn trộm tu vi của bọn họ mới đúng.

- Tuy nhiên là, vừa nhìn thấy thì cũng có hơi thất vọng, nước phụ thuộc thì dù sao vẫn là nước phụ thuộc, người mạnh nhất thì cũng chi có đến tu vi Huyền Vũ cảnh tấng sáu mà thôi.

Một thanh niên mặc áo màu đen lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo ý châm chọc nồng đậm, khiến cho những ngưởi của nước Tuyết Nguyệt đôi mắt đều sụp cả xuống.

- Tu vi của ngươi dường như cũng không mạnh mẽ gì, ngươi có tư cách gì ở đây nói những lời ngông cuồng.

Đôi đồng tử của Vu Thanh thâm thúy lạnh lùng, hắn thản nhiên thốt ra một giọng nói.

- Ây!

Lông mày hắn thanh niên lạnh lùng kia chau lại, trong đôi mắt hiện lên một mũi nhọn lợi hại nhìn về hướng Vu Thanh.

Vu Thanh cũng không sợ hãi nhìn lại hắn, trong đôi mắt đồng thời nhìn đối phương nhưng lại có vài phần yêu dã khí bùng nổ ra.

- Ha ha!

Người thanh niên lạnh lùng cười, ánh mắt lại một lần nữa nhìn quét về phía những thanh niên Tuyết Nguyệt, hắn chậm rãi mở miệng nói:

- Chư vị cũng giống như chúng ta, đều là những người đi tham gia đại hội Tuyết Vực, hôm nay có cơ hội như thế này, không bằng chúng ta cùng nhau luận bàn một phen, xem như thế nào.

- Đến rồi!

Trong lòng của những người của nước Tuyết Nguyệt đểu giật mình, người của đế quốc Long Sơn quả nhiên là muốn mượn cơ hội này để động thủ, để hạ nhục bọn họ một phen.

Tuy nhiên, những thiên tài của nước Tuyết Nguyệt này đến từ khi hào tình vạn trượng, giờ phút này vẻ hào hùng cũng đã tàn lụi đi không ít, thiên tài ở bên ngoài so với trong tưởng tượng của bọn họ phải càng nhiều hơn càng mạnh hơn, cả một đám bóng dáng này theo như hơi thở phát ra không có một người nào trong đó yếu hơn bọn họ, mặc dù không có Thiên Nhãn thuật, bọn họ cũng có thể cảm giác được.

- Cuộc tỷ thí này, hãy để cho ta thả con săn sắt bắt con cá rô đi, không biết chư quân bên Tuyết Nguyệt có ai ứng chiến không?

Người thanh niên lạnh lùng kia lại lên tiếng một lần nữa, ánh mắt của hắn tập trung ở trên người Vu Thanh, trong giọng nói mang theo mấy phần khiêu khích.

Vu Thanh không nói gì, bước chân bước ra lập tức phóng vào phía trên hư không, đôi đồng tử yêu dị lạnh lùng nhìn người thanh niên kia, trong miệng thốt ra hai tiếng:

- Ta đây!

Người thanh niên lạnh lùng kia mỉm cười đồng thời chân cũng bước vào trong hư không.

Tần Xuyên sửng sốt đứng ở đó, hắn không nghĩ đến trận chiến đầu tiên này lại không phải là hắn và Lâm Phong động thủ mà lại là Hắc Sa người thanh niên lạnh lùng này và yêu dị nam tử kia.

Tuy nhiên thì hắn cũng không vội, đôi bên đang đều còn ở cả đây, muốn chiến đấu cũng sẽ dễ dàng.

Hôm nay, bọn họ phải khiến cho những người của nước Tuyết Nguyệt này hiều được, cũng là thiên tài, nhưng thiên tài của đế quốc và thiên tài của các nước phụ thuộc là có chênh lệch đấy.

-Ta là Hắc Sa, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu.

Hắc Sa nhìn Vu Thanh, từ trong miệng lạnh lùng thốt ra một giọng nói.

- Vu Thanh, tu vi cũng giống như ngươi.

Vu Thanh lạnh băng băng nói, hắn ngẩng đầu lên, cặp đồng tử yêu dị kia càng ngày càng yêu dị hơn.

- Hãy cẩn thận.

Từ trong miệng Hắc Sa thốt ra một giọng nói lạnh lùng, bước chân bước lên thân thể hắn trực tiếp bật ra, hắn chém ra một chưởng, trong không gian lập tức giống như đang có một trận bão cát điên cuồng.

Đôi đồng tử yêu dị của Vu Thanh không có bất kỳ một màu sắc nào, thân thể hắn cũng run lên phóng ra ngoài, hắn múa may mà ra chưởng mà lại lộ ra một cỗ hơi thở yêu khí.

Ầm ầm!

Chưởng lực của hai người va chạm trong hư không, bàn tay của Vu Thanh thì kiên cường hống hách, nó giống như bàn tay gấu chưởng lực lớn vô cùng, vậy mà dưới một kích này Vu Thanh cũng cảm thấy bàn tay tê dại, rất là đau đớn.

Nhìn thoáng qua bàn tay, ở trong giữa lòng bàn tay của Vu Thanh xuất hiện sắc máu giống như là mắt hột, hơi có chút đau đớn.

Tuy nhiên thì Hắc Sa cũng không khá hơn chút nào, chưởng lực Vu Thanh đáng sợ dường như có được đến khoảng cách hàng trăm vạn cân oanh vào, làm cho cánh tay của hắn cũng hơi hơi rung động.

- Lực lượng thật đáng sợ.

Đôi mắt Hắc Sa liếc xéo nhìn Vu Thanh đôi mắt không còn kiêu căng như vừa rồi nữa, tên yêu dị nam tử trước mắt này dường như cũng không phải dễ trêu chọc, thật không đơn giản.

- Làm lại!

Bước chân của Hắc Sa lại một lần nữa bước ra, cuồng sa vũ động giữa hư không phảng phất như có vô tận cuồng sa hồi tụ trên bàn tay của hắn, khiến cho bàn tay của hắn trở nên vô cùng cứng cỏi, hơn nữa lại còn sắc bén.

- Sợ rồi phải không?

Vu Thanh cũng đồng thời oanh sát ra, cái bàn tay kia vung ra không ngờ là nó lại không ngừng khuếch đại, nó hóa thành màu tối đen thậm chí lại còn là màu đen của da lông, giờ đây nó không còn là tay của người nữa mà là tay của gấu.

Lâm Phong kinh dị nhìn Vu Thanh, người này thân là công tử thứ ba trong bát đại công tử của nước Tuyết Nguyệt, thực lực của hắn là không thể nghi ngờ, hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Phong nhìn thấy Vu Thanh xuất thủ.