Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 590: Thiên Tài Nhất




Mê thành, tòa thành trì cổ kính mà rộng lớn mênh mông, một tòa thành trì hệt như câu đố bí ẩn.

Nghe nói tòa thành này tồn tại còn xưa hơn cả Tuyết Vực, trước khi cái tên Tuyết Vực xuất hiện ở Cửu Tiêu đại lục, Mê thành đã tồn tại rồi.

Nhưng đối với rất nhiều người ở Tuyết Vực mà nói, Mê thành lại giống như bị bao phủ một tầng bóng ma. Nó chỉ tại thời kì Đại hội Tuyết Vực cứ mười năm một lần mới có thể hiện ra trước cả Tuyết Vực. Còn trong ngày thường, tòa thành trì này không cho phép bất luận kẻ nào được đặt chân tới. Thậm chí có lời đồn, tòa thành thị này ở vào vị trí trung ương của Tuyết Vực. Quanh năm bị sương mù dày đặc bao phủ, cùng với mười ba nước Tuyết Vực hoàn toàn cách ly, giống như căn bản không thuộc cùng một địa phương. Rất nhiều người đã từng tới tìm kiếm Mê thành, muốn đi vào trong tòa thành thị thần bí này, lại phát hiện căn bản là không thể tìm được. Chờ đợi bọn họ tựa hồ chỉ có mê vực vô biên.

Hôm nay, chính là ngày đại hội Tuyết Vực cứ mười năm một lần. Sương mù dày đặc xung quanh Mê thành tiêu tán không còn. Tòa thành thị vô biên vô hạn này vô cùng rõ ràng tọa lạc ở trung ương của Tuyết Vực.

Ở xung quanh của Mê thành, đoàn người lui tới vô số. Liên tục có người tiến vào trong Mê thành. Trong bọn họ có người là vì đại hội Tuyết Vực mà đến, có người lại là vì chính bản thân tòa thành thị này mà đến.

Nói chung, hôm nay Mê thành cũng xem như là bát phương hội tụ chân chính. Ở trên Mê thành rộng lớn, khắp nơi đều là bóng dáng khách nhân. Đương nhiên điều này đối với Mê thành rộng lớn mà nói mà nói lại căn bản không phải vấn đề. Mê thành rộng lớn, siêu việt Hoàng thành của bất luận một đế quốc nào trong Tuyết Vực tứ đại đế quốc. Thậm chí có người nói nó rộng lớn tương đương với Hoàng thành của tứ đại đế quốc cộng lại, chân chính vô biên vô hạn.

Lúc này, một góc nào đó trên bầu trời Mê thành, đột nhiên ảm đạm xuống.

Trên mặt đất đoàn người hơi chút kinh hãi, đưa mắt nhìn lên, lập tức bọn họ liền thấy một đầu yêu thú giang rộng cánh chim, che trời phủ đất, ở trên hư không tạo ra từng trận cuồng phong, từ trên đầu mọi người bay xẹt qua.

- Xem ra là một đế quốc trong tứ đại đế quốc đã dẫn người tới tham gia Đại hội Tuyết Vực.

Đoàn người trong nháy mắt đã suy đoán được lai lịch của những người mới đến này. Thế trận như vậy, cùng với cổ khí thế áp lực kia, chỉ có đế quốc tới tham gia đại hội Tuyết Vực mới có thể có được.

Rất nhiều người thân hình chợt lóe, ở trên mặt đất men theo những hắc ảnh trong không trung kia truy đuổi qua. Bọn họ đều muốn nhìn xem, đây là thiên tài của đế quốc nào đến. Mà những người mới đến này, thực lực cảnh giới lại ra sao?

Người tham gia đại hội Tuyết Vực này vừa đến, Mê thành liền náo nhiệt hẳn lên. Rất nhiều người rất nhiều người đều theo đội ngũ kia chạy đi.

Đồng thời, tại một phương hướng khác của Mê thành, một màn tương tự đang diễn ra. Ở trong hư không, yêu thú ngự không, vỗ cánh chím tạo ra gió xoáy vô cùng cuồng mãnh.

Đến rồi, người của đế quốc tham gia đại hội Tuyết Vực đã đến rồi.

Lâm Phong ngồi ở trên lưng Hắc Phong, ánh mắt quan sát khoảng không bên dưới. Tòa thành thị rộng lớn được xưng là Mê thành này, hiện tại đã không còn có sương mù dày đặc nữa, một mảnh trong sáng. Kiến trúc của Mê thành này cũng không thể nói là to lớn. Thậm chí cùng với Hoàng thành Thiên Long thành của đế quốc Long Sơn so sánh cũng đều có chút khoảng cách. Nhưng mà, kiến trúc của cả Mê thành đều giống như như chân với tay tạo thành một chỉnh thế. Bất cứ một góc nhỏ nào cũng đều là một bộ phận không thể phân cách. Hơn nữa tòa thành thị này tràn ngập một cổ khí tức lâu đời cổ xưa.

- Tuyết Vực Mê thành, rốt cục đã đến đây.

Lâm Phong thầm nói trong lòng một tiếng. Chỉ cảm thấy cả người đều giống như thả lỏng ra rất nhiều. Bảy ngày qua ở trong hư không phi hành. Mặc dù cơn gió cuồng bá kia không thể lay động được đến hắn. Nhưng liên tục bảy ngày như vậy, hắn vẫn là cảm giác toàn thân không được tự nhiên, tựa như có một cổ lực lượng vẫn luôn dính lên bản thân.

Mà lần này đến Mê thành, cảm giác áp lực bất an cuối cùng đã tiêu tan đi, tốc độ yêu thú chậm dần lại, cả đám người ai nấy đều cảm thấy thoải mái hơn.

Ngoài cảm giác áp lực đang dần tiêu tan kia, rất nhiều người đều hưng phấn trông thấy, cuối cùng thì đã tới tòa thành trì mơ ước đã lâu này để tham gia đại hội Tuyết Vực, sao bọn họ không hưng phấn cho được.

Đi tới Mê thành, đứng trên võ đài của đại hội Tuyết Vực, đây vốn là chuyện đáng để kiêu ngạo, mà ở đây bọn họ kỳ vọng rằng mình có thể mở ra một trang sử mới trong con đường võ đạo.

Yêu thú vẫn bay trên không trung Mê thành mà không ngừng lại, Nhược Lam Sơn cưỡi yêu thú bay ở đầu tiên, chỉ thấy ánh mắt ông ta nìn xuống khoảng không bên dưới, không ngừng dẫn mọi người đi lên.

Phóng đi trên bầu trời Mê thành như vậy được mấy canh giờ, bên dưới xuất hiện một quảng trường vô cùng rộng lớn, nơi đó dường như là một võ đài, một võ đài vô cùng mênh mông. Ở trên không trung này thậm chí còn nhìn thấy chu vi võ đài có thể chứa được vô số người đứng xem.

- Đó là… chiến đài của đại hội Tuyết Vực?

Mọi người nhìn xuống quảng trường rộng lớn vô cùng kia, thầm run sợ trong lòng. Thật rộng, bọn họ sẽ đứng trên đó và được hàng tỉ ánh mắt chú ý ư?

- Két…

Xa xa, một tiếng yêu thú kêu gào như có như không vang lên, mọi người ngẩng đầu lên nhìn và lập tức thấy được một hàng người dài giống bọn họ, cũng đang tiến tới quảng trường mênh mông bên dưới. Đoàn người này có chừng trăm người, có số lượng tương đương với bọn họ, hơn nữa ai nấy đều có khí tức rất hùng hậu, hiển nhiên đây là thế lực của đế quốc khác.

Thiên tài của đế quốc kia cùng các nước phụ thuộc, còn có người của một vài thế lực lớn, như phía đế quốc Long Sơn cũng có vài thế lực như Tinh Mộng các hay Vạn Tượng tông theo đến vậy.

Không lâu sau, đám yêu thú chở hai thế lực khổng lồ khác cũng đến trên không trung quảng trường rộng lớn, nhưng không lập tức hạ xuống mà ngừng lại ở giữa hư không, nhìn nhau từ xa.

- Đế quốc Long Sơn!

Người cầm đầu ở phía đối diện nhìn đám người của đế quốc Long Sơn, rồi nói một câu.

Nhược Lam Sơn cũng nhìn lại, im lặng một lúc rồi nói:

- Đế quốc Ngọc Lan.

Đối phương nghe thấy thế thì cười cười nói:

- Xem ra đúng là đế quốc Long Sơn rồi. Ta còn tưởng là mình tới đầu tiên, tốc độ của các ngươi cũng không chậm đấy.

- Cũng vậy thôi.

Nhược Lam Sơn cũng cười đáp, ánh mắt không ngừng quét qua đám thanh niên của đế quốc Ngọc Lan. Bọn họ mới là diễn viên chính của lần này, là người sắp tham gia đại hội Tuyết Vực. Những người này trực tiếp uy hiếp đến thứ tự mà thanh niên thiên tài của đế quốc Long Sơn bọn họ có thể lấy được, có thể ngăn chặn bọn họ được hay không.

Cũng giống Nhược Lam Sơn quan sát bọn họ, người của đế quốc Ngọc Lan kia cũng đồng thời đánh giá người của đế quốc Long Sơn, đôi mắt hắn dừng trên người Quân Mạc Tích, Thanh Mộng Tâm cùng Đường U U một lát, rồi lập tức mỉm cười.

- Thiên tài của đế quốc Long Sơn, không tồi!

Người nọ mỉm cười, tuy có vẻ là đang khích lệ, nhưng vẻ mặt hắn trông rất nhẹ nhàng như không hề để ý.

- Nghe nói đế quốc Long Sơn có hai vị tuyệt thế thiên tài, Quân Mạc Tích của thành Thiên Long ta đã gặp qua, còn Đoàn Vô Đạo của Tuyết Nguyệt vì sao không ở đây?

Lại nghe đối phương thản nhiên hỏi một câu. Mọi người giật mình, không ngờ đối phương lại hiểu tình hình đế quốc Long Sơn bọn họ như vậy, hơn nữa hắn chỉ nói tới Quân Mạc Tích và Đoàn Vô Đạo, hiển nhiên, thanh danh bên ngoài của Quân Mạc Tích và Đoàn Vô Đạo ngay cả đế quốc Ngọc Lan xa xôi vô cùng kia cũng biết tới.

Câu nói đơn giản này không thể nghi ngờ là nói cho mọi người biết, Quân Mạc Tích và Đoàn Vô Đạo mới là người mà đế quốc bọn họ coi trọng nhất.

- Quân Mạc Tích, Đoàn Vô Đạo!

Người đầu tiên Quân Mạc Tích kia thì mọi người có thể lý giải, thiên tài đệ nhất của đế quốc Long Sơn, lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ. Nhưng bọn họ không nhắc tới Đường U U, không đề cập đến Thanh Mộng Tâm mà lại nhắc tới Đoàn Vô Đạo, thành ra trong lòng những thiên tài đế quốc Long Sơn kia dường như có vài phần không phục, dựa vào gì mà một tên Đoàn Vô Đạo, thiên tài Tuyết Nguyệt, lại có thể đánh đồng với Quân Mạc Tích?

- Đoàn Vô Đạo sẽ tự mình đến.

Nhược Lam Sơn đáp lại, cũng nhìn vào hai người bên phía đối phương:

- Thất tình kiếm Lăng Tiêu, Lục Dục cầm Vũ Tiêu Diêu, Thất Tình Lục Dục đều tới rồi sao!

- Thất Tình kiếm Lăng Tiêu, Lục Dục cầm Vũ Tiêu Diêu!

Mọi người phía đế quốc Long Sơn đều ngạc nhiên nhìn hai người đó, một nam một nữ, nam phong thần tuấn lãng, nữ tao nhã xinh đẹp, khí chất phi phàm.

- Hai kẻ này rất lợi hại!

Mọi người đều giật mình, hai người này thật khủng bố, Thất Tình Lục Dục, cái tên thật cá tính.

- Đến rồi, Quân Mạc Tích ta đã gặp, tiếp theo hy vọng Đoàn Vô Đạo cùng Thiên Sát tông Huyết Sát của đế quốc Hắc Vũ cùng Khô Yêu đồng Khô Mộc, còn có Thương Thiên Huyết Đế Lăng cùng Bát Quái nhãn Vũ Mặc của đế quốc Thương Thiên, hy vọng sẽ không khiến ta thất vọng.

- Thiên Sát tông Huyết Sát của đế quốc Hắc Vũ cùng Khô Yêu đồng Khô Mộc, còn có Thương Thiên Huyết Đế cùng Bát Quái nhãn Vũ Mặc của đế quốc Thương Thiên.

Mọi người âm thầm ghi nhớ những cái tên này, bốn người này cùng Thất Tình Kiếm Lăng Tiêu, Lục Dục cầm Vũ Tiêu Diêu, thêm Quân Mạc Tích và Đoàn Vô Đạo của đế quốc Long Sơn, hẳn là tám người được coi trọng nhất lần này.