Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 620: Tái Nhập Thần Miếu




Kỷ nguyên Phật Ma to lớn trong trí nhớ, là Phật Ma biến hóa, thời kỳ đó thần thông của Phật và Ma, tất cả đều có thể lĩnh ngộ.

Kỷ nguyên đó, bản lĩnh nhiều vô tận, chỉ cần ngộ tính của ngươi đủ hùng mạnh, là có thể dẫn xuất ra thần thông lực lượng vô cùng, đây chẳng qua là ký ức, là kỷ nguyên Phật Ma biến hóa mà mà không phải công pháp và võ kỹ riêng, không có giới hạn nào cả, ngộ tính cao bao nhiêu, thì có thể hiểu được pháp thuật thần thông mạnh bấy nhiêu.

Thiên phú tu luyện của Lâm Phong không tính mạnh nhất, nhưng chính hắn cũng chưa từng hoài nghi ngộ tính của mình, Vũ hồn từ trong bóng đêm quật khởi đã mang đến cho hắn ngộ tính hùng mạnh.

Phật Ma cửu chuyển, đúc Kim Thân Phật đà, Hắc Ám Ma Tôn, giờ phút này Lâm Phong, bán Phật bán Ma, Phật Ma biến ảo.

- Tốt lắm.

Trong đôi mắt Vũ Mặc lộ ra màu hưng phấn, thần thông năng lực thật lợi hại, thần miếu, kỳ ngộ.

Sải bước đi, tàn ảnh hiện, thân hình của Vũ Mặc dần biến mất, hai tròng mắt hắc bạch bát quái dường như đang xoay tròn, cực kỳ yêu dị.

Thân thể của Lâm Phong, lại một lần nữa rơi vào trong nếp gấp không gian.

- Phá...!

Tiếng ầm vang truyền ra, thân thể Lâm Phong hóa thành Phật Ma tôn sư từ hư không bước ra, như thể là một tòa Phật sơn, nếp gấp không gian bất ổn kia không mảy may dao động thân thể hắn.

Tiếng thì thầm vang lên, vô tận phạm âm từ trong miệng xuất ra, theo đó ngàn chưởng Phật ấn xuất hiện, chưởng ấn vô cùng vô tận toàn bộ đánh tới Vũ Mặc.

- Đại đạo chí giản, Bát Quái huyết trận.

Từ trong miệng Vũ Mặc cũng phát ra âm thanh lạnh như băng, ở trên người hắn, khí tức Vũ hồn bạo phát, phía sau hắn, xuất hiện một bát quái đồ án màu xám trắng cực lớn, giống hệt như đôi mắt của hắn vậy.

- Trói!

Vũ Mặc chỉ tay, lập tức một đồ án bát quái từ trên người của hắn xuất ra, phủ lên thân thể Lâm Phong, Lâm Phong bị bát quái đồ án bao bọc, thân thể như bị quấn chặt, cho dù là Phật Ma chi thân, cũng không thể nhúc nhích.

Bát quái đồ án điên cuồng xoay tròn, xiết chặt thân thể Lâm Phong, Phật quang màu vàng dần dần rơi rụng, ánh sáng Ma đạo hắc ám ảm đạm dần.

- Thật đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, Bát Quái huyết trận, dù chưa thấy máu, nhưng Lâm Phong đã có thể hiểu được hàm ý trong đó rồi.

Hiện giờ hắn có Phật Ma chi thân, nhưng thân thể vẫn bị xoắn động, nếu là thân thể bình thường, chỉ sợ đã bị lực lượng kinh khủng này ép thành thịt nát, hào tan vào trong bát quái trận pháp.

Hai tay rung lên, Phật Ma chi quyền khủng bố đánh vào Bát Quái huyết trận, khiến Bát Quái trận đồ phập phồng bất ổn, nhưng vẫn quấn quanh hắn gắt gao, xiết chặt thân thể của hắn.

Đường U U nhìn Lâm Phong sa vào trong Bát Quái huyết trận, sắc mặt biến đổi, bước chân vượt tới, chưởng lực hủy diệt mà nhu hòa lại lần nữa đánh tới Vũ Mặc, nhưng Vũ Mặc cao hơn Đường U U một cảnh giới, căn bản cũng không sợ nàng.

Bát Quái chi nhãn xám trắng xoay tròn, thân thể của Đường U U cũng rơi vào trong vòng xoáy, cứng đờ tại chỗ.

Đường U U sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm nghị, trên người của nàng, cũng tuôn ra khí tức Vũ hồn, sau lưng nàng, xuất hiện vô số đạo ảo ảnh.

- Thiên Ảnh!

Giọng nói trong trẻo từ trong miệng của Đường U U phát ra, tức thì trong hư không, xuất hiện vô số Đường U U, không phải tàn ảnh, mà giống như thật thể vậy, không trung tràn ngập bóng dáng của nàng, lốc xoáy lực lượng kia chỉ có thể trói buộc một trong số đó mà thôi.

- Diệt!

Trong hư không, vô vàn Đường U U khóe miệng đồng thời mở ra, đồng thời đánh ra một chưởng, Thiên Ảnh chi chưởng, toàn bộ hướng tới Vũ Mặc, dường như muốn chôn vùi Vũ Mặc vào trong chưởng ảnh.

Nếu là bị hơn ngàn đạo chưởng ảnh hủy diệt này đánh trúng, mặc cho hắn có cường đại hơn nữa, cũng phải chết.

Sắc mặt của Vũ Mặc đại biến, Đường U U này, lại cũng mạnh như thế, chưởng ảnh che trời phủ đất kia, mỗi một chưởng đều là thật, đều ẩn chứa trong đó lực lượng kinh khủng vô cùng, tất cả đều không phải ảo ảnh hư vô.

- Bát Quái!

Vũ Mặc quát giận một tiếng, lập tức một đạo bát quái đồ án trên người hắn xuất hiện, Vũ hồn dường như chiếu rọi lên toàn bộ cơ thể hắn, hóa thành Bát Quái lốc xoáy, chỉ cần thân thể của Đường U U giáng xuống, lập tức sẽ liền bị cuốn vào trong lốc xoáy, biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng tuy rằng một thân ảnh của Đường U U có biến mất, lại không ảnh hưởng chút nào đến những Thiên Ảnh khác, bọn họ vây khốn Vũ Mạc tại chỗ, đồng thời hướng về phía Lâm Phong, quát:

- Đi.

Lâm Phong ánh mắt hơi đọng lại, Đường U U, không hổ là cường giả xếp hạng thứ ba của đế quốc Long Sơn, bây giờ có lẽ mới là thực lực chân chính của nàng, ngay cả Vũ Mặc đều bị vây khốn.

Những cái bóng này, cơ bản không có thật giả, toàn bộ đều là thật.

Không do dự, Lâm Phong dùng lực lượng kinh khủng không ngừng oanh kích Bát Quái huyết trận, trận pháp vỡ vụn, thân thể của Lâm Phong lao ra như gió, hướng về không gian phía xa phóng tới, nhanh như tia chớp.

Trên người như trước vẫn là Phật Ma chi thân.

- Diệt cho ta.

Ngay khi Vũ Mặc thấy Lâm Phong chạy trốn, hắn đã hoàn toàn nổi giận, Bát Quái lốc xoáy khủng bố điên cuồng xoắn động, những nơi nó quét qua, bóng dáng của Đường U U không ngừng bị diệt sát, nhưng những ảo ảnh còn lại vẫn không chịu buông tha, vẫn bao vây quanh hắn gắt gao, không cho Vũ Mặc đột phá trùng vây đuổi theo giết Lâm Phong.

- U U, chú ý tự bảo vệ chính mình.

Thân ảnh của Lâm Phong đã biến mất, âm thanh cuồn cuộn từ đằng xa truyền đến, trong hư không, có một đạo thân ảnh của Đường U U lóe lên, hướng phương xa lao tới, hiện giờ, nàng cũng đã có được mười điểm tinh quang, tiến vào trong thần miếu, lập tức có thể đạt được một loại thần thông lực lượng hùng mạnh.

Tiếng gió gào thét xẹt qua bên tai, ánh mắt Lâm Phong lạnh lẽo, đáng tiếc cảnh giới của hắn còn quá yếu, không biết đến khi nào, hắn có thể hùng mạnh được như Phật và Ma đã từng trong Phật Ma kỷ nguyên, thân thể hóa thành Kim Thân Đại Phật và Tịch Diệt Ma tôn chân chính, khi đó Bát Quái huyết trận của Vũ Mặc, làm sao còn có thể lay động được hắn, Kim Thân Phật đà chân chính, bất tử bất diệt, mà Ma tôn tôn sư, coi trời bằng vung.

- Mười lăm điểm tinh quang.

Trên đường đi tới, có người nhìn thấy Lâm Phong đang lao đi trong hư không, thân hình phóng lên cao, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, làm sao có tư cách sở hữu nhiều tinh quang như vậy, những thứ đó phải là của hắn.

Lâm Phong thấy có người hướng tới mình công kích, ánh mắt càng trở nên lạnh thêm.

- Muốn chết.

Một tiếng quát chói tai từ trong miệng Lâm Phong thốt ra, lập tức song chưởng của hắn đồng thời đánh ra, một chưởng là màu vàng Phật ấn, mà chưởng kia là hắc ám Ma ấn.

Phật ấn và Ma ấn bay thẳng đến thân thể đối phương, tiếng gầm rú đáng sợ ầm ầm mãnh liệt truyền ra, khiến người nọ đôi mắt hoàn toàn cứng đờ, vẻ sợ hãi cực độ lan tràn trong đôi mắt.

- Ầm!

Kèm theo một tiếng ầm vang giống như tiếng chuông báo tử, thân thể người nọ bị song chưởng giáp công, bị oanh giết không còn thấy tăm hơi, chỉ để lại một chút tinh quang, bay vào mi tâm của Lâm Phong.

Một đám người từ xa đang chạy tới thấy cảnh tượng như vậy cũng đều sững sờ, không dám đi lên trước nửa trước, thân thể đình chỉ ngay tại chỗ.

Lâm Phong hắn một kích đánh ra Phật chưởng và Ma chưởng, diệt sát cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy, một cơ hội phản kích cũng không có, người này thật sự chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm ư? Nếu vậy thì quả thật quá đáng sợ.

Sau khi Lâm Phong diệt sát người nọ, trên mặt không chút dao động, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thân thể lại phóng đi, sau một lát, rốt cục một tòa thần miếu đã hiện ra trong tầm mắt của hắn.

- Thần miếu có người.

Lâm Phong ánh mắt chợt lóe, hắn điên cuồng lao đến đây, sợ nhất gặp phải tình huống chính là chỗ này giống như lần trước ở Kiếm Thần miếu, lúc tiến vào đã có người ở trong đó, nếu là như vậy, hắn thật sự đã uổng công, có lẽ nếu đợi người bên trong đi ra, thì vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực này cũng đã kết thúc đối với hắn.

Như hiện tại, 144 vị thiên tài cường giả tiến vào đọa thiên Ma Vực, số lượng tử vong chỉ sợ đã vượt quá sáu bảy mươi người.

Đại hội Tuyết Vực vòng thứ nhất, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chấm dứt, hắn hiện tại phải tranh thủ từng phút từng giây.

Ở một nơi cách thần miếu không xa, có một đạo thân ảnh đang hướng tới thần miếu này đi đến, ánh mắt nhìn tả hữu xung quanh.

- Đứng lại!

Một tiếng gầm cuồn cuồn vang lên, khiến thân thể hắn run lên, lập tức bước chân đang đi vào thần miếu của hắn sững lại, ngẩng đầu, hắn liền thấy một người đang lao thẳng xuống từ hư không, hướng thần miếu chạy như bay.

Vù Vù!

Thần miếu chi môn rung động, sau đó lập tức đóng lại, khiến đôi mắt người nọ cứng đờ, khó coi vô cùng.

Bị lừa, đối phương vừa rồi quát lớn chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của hắn, chớp thời cơ lao vào trong thần miếu, mà hắn, đành phải đi tìm một tòa thần miếu khác.

Cắn chặt răng, người nọ xanh mặt rời đi gian thần miếu này, mà bóng người vừa bước vào trong thần miếu kia, chính là Lâm Phong.