Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 628: Bằng Hữu Và Kẻ Thù




Đi theo xích huyết chiến mã, Lâm Phong không nhanh không chậm đi vào bên ngoài hang đá Giao Long, nhìn vào tám mươi mốt cái miệng lớn Giao Long trương ra, ánh mắt Lâm Phong chợt lóe lên, không biết trong hang đá Giao Long này sẽ gặp được cái gì.

Ở vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực, giữa trời đất mênh mông Đọa Thiên Ma Vực có từng tòa từng tòa thần miếu, trong thần miếu có thể đổi được công pháp võ công lợi hại mạnh mẽ thậm chí còn đổi được trí nhớ vô cùng lợi hại.

Mà đợt thứ hai của đại hội Tuyết Vực lại thiết lập tại trong hang đá Giao Long này, hiển nhiên phương diện này cũng không đơn giản như vậy mới đúng, mặc dù không thể có trọng bảo giống như ở vòng thư nhất, nhưng chỉ sợ sẽ là nguy cơ trùng trùng rất khó phá tan, nếu không với một đoạn ngắn khoảng cách như thể này, làm sao có thể thể hiện sự sai biệt.

Một vòng này là lấy được thứ tự, định đoạt ra thứ tự chiến đấu, chỉ sợ rằng mọi người sẽ đem hết toàn lực để cho thứ tự gần ở phía trước, như vậy quyết chiến trên võ đài sẽ không phải trực tiếp đối mặt với những thiên tài kinh khủng nhất.

Nếu là gặp đúng tám người thiên tài nhất, bọn họ sợ rằng chỉ một chút cơ hội cũng không có, bọn họ sẽ trực tiếp bị oanh hạ trên sân khấu.

Một cỗ khí lạnh như băng giáng lâm ở trên người của Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong hơi hơi nhíu mày, ánh mắt hắn quay lại lập tức Lâm Phong nhìn về phía có sát khí đánh tới.

- Huyết Sát.

Đôi mắt Lâm Phong bị kìm hãm, người đang theo dõi hắn này đúng là Huyết Sát.

- Giết.

Một tiếng quát lạnh băng từ trong miệng Huyết Sát lạnh lùng thốt ra khiến cho ánh mắt mọi người đều run lên nhìn về hướng Lâm Phong.

Sát ý khủng bố trên người Huyết Sát trực tiếp rơi xuống trên người Lâm Phong, làm cho quần áo và mái tóc dài trên người Lâm Phong đếu bị gió thổi tốc lên.

Đôi mắt của Lâm Phong hơi hơi hạ xuống nhưng lại lập tức mở ra, Huyết Sát cũng không ra tay với hắn, một tiếng giết này chỉ là Huyết Sát muốn nói cho Lâm Phong biết, Huyết Sát muốn giết hắn.

- Xem ra Huyết Sát đã biết việc ngày hôm qua.

Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, vậy thì mình phải hết sức cẩn trọng, nơi đại hội Tuyết Vực này, nơi nơi chốn chốn đều là sát khí, Vũ Mặc muốn hắn chết, Huyết Sát cũng đồng dạng muốn mạng của hắn.

Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn về phía Lâm Phong, âm thầm sinh ra một sự thông cảm với Lâm Phong, Huyết Sát cũng muốn giết hắn, xem ra người này thật sự chết chắc rồi, thật không biết hắn tu vi tầng năm Huyền Vũ cảnh làm sao lại dám to gan như vậy, lần trước thì chọc giận Vũ Mặc, lúc này đây thì dường như lại đã đắc tội với Huyết Sát.

Nhưng thật ra bản thân vẻ mặt của Lâm Phong thì lại rất bình tĩnh, trong ánh mắt của hắn cũng không có tia sáng khác thường nào mà chỉ có sự an tĩnh.

- Xem ra những người phải giết, cũng thật là nhiều.

Ở bên cạnh Lâm Phong cách đó không xa có người ra tiếng châm chọc, rõ ràng là người này là ở trong đám người của nước Thiên Phong, hiện giờ Thiên Phong Thất Sứ đã có bốn người chết rồi, chỉ còn lại có ba người.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên mở miệng nói với chính mình, trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười yếu ớt khác thường, lập tức hắn mở miệng nói:

- Đúng vậy, vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực các ngươi đã nghĩ ta chết nhưng ta vẫn còn sống thật khỏe, còn các ngươi thì đã bị chết mất bốn người, còn ba người không biết có thể sống được đến vòng thứ ba hay không.

Lời nói của Lâm Phong làm cho đôi mắt của đối phương hơi hơi ngưng tụ, đôi đồng tử lạnh như băng nhìn Lâm Phong chằm chằm, bảy người đã chết bốn, điều này xác thực là không dễ nghe chút nào. Nhưng mà, suy sét cho đến cùng, nước Thiên Phong ở trong Tuyết Vực thật sự cũng không là cái gì, Thiên Phong Thất Sứ đặt ở giữa 144 thiên tài của Tuyết Vực đồng dạng cũng không có chút nào xuất chúng, vòng thứ nhất đã chểt trên một nữa số cường giả thiên tài. Nước Thiên Phong của hắn có Thất Sứ thì đã chết mất bốn, điều đó tự nhiên cũng không có gì là quá kỳ quái.

- Cho dù là có chết, thì cũng chết sau ngươi.

Đệ Nhất Sứ nước Thiên Phong là Nhiếp Vân lạnh lùng nhìn Lâm Phong chằm chằm, lời nói của Lâm Phong không thể nghi ngờ là đã chọc đúng vào chỗ đau nhất của người nước Thiên Phong.

- Hy vọng như thế đi.

Lâm Phong thản nhiên nói.

- Hóa ra người này gọi là Lâm Phong.

Rất nhiều người âm thầm nhớ kỹ tên của Lâm Phong, lá gan của tên Lâm Phong này quả thật là khá lớn đấy, khắp nơi hắn đều có kẻ thù, không biết sau vòng này hắn còn có thể sống sót hay không. Tuy nhiên, lấy tu vi tầng năm Huyền Vũ cảnh của hắn dù có thông qua đợt khảo sát thứ hai này, cho dù có sống sót, chỉ sợ cũng là xếp ở hạng cuối cùng, để đem ra đánh với những người lợi hại nhất kia.

- Kẻ địch của ngươi thật không ít.

Một giọng nói thản nhiên truyền đến, lập tức một bóng dáng vọt đến bên cạnh Lâm Phong nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng thật lạnh lùng diễm lệ cao quý kia, trên mặt của Lâm Phong lại nở ra một nụ cười sán lạn.

- Đã lâu không gặp.

- Lâu thật sao?

Đường U U sửng sốt nhìn Lâm Phong, từ hôm qua đến hôm nay, thời gian mới có một ngày.

- Thuận miệng mà nói thôi.

Lâm Phong ngượng ngùng cười nói.

- Đến cả rồi.

Quân Mạc Tích cũng đến bên cạnh hai người, hắn nhìn hai người nói:

- Ở vòng này nhất định phải cố gắng xếp hạng gẩn ở phía trước, như vậy mới có thể đoạt được thứ tự tốt hơn trong cuộc quyết chiến cuối cùng.

- Ta sẽ tranh thủ.

Quân Mạc Tích này thật ra rất tin tường bản thân mình, chẳng lẽ hắn có cảm giác là mình tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm là rất dễ bị đào thải sao? hắn lại đòi hỏi mình phải lấy được xếp hạng ở gần phía trước.

Đám người nhìn thấy Quân Mạc Tích và Lâm Phong chào hỏi thì có vẻ là rất kinh ngạc, Quân Mạc Tích này thực ra hắn rất khiêm tốn, hắn và bảy vị thiên tài khác đặt cạnh nhau, mỗi người kia đều là mắt cao hơn trán, tự cao tự đại. Còn hắn, trên người từ trên xuống dưới đều không ra ý mãnh liệt tự tin, mỗi một lần bước vào chiến trường đều đứng ở tầm dưới mắt mọi người.

Duy chỉ có một mình Quân Mạc Tích này, khi bảy người khác thì đang đứng ở trên đỉnh tám tòa cao phong thì hắn đứng trên một cột đá bình thường, hiện giờ bảy vị thiên tài kia đều đã ở bên ngoài miệng Giao Long, thì hắn, Quân Mạc Tích lại vẫn bình tĩnh đứng ở giữa đám người, thậm chí còn đang cùng tiếp đón một người có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, kể như thế mà xem thì Quân Mạc Tích có vẻ khá khác loại.

- Đã chậm rồi.

Tiếng bước chân bên cạnh Lâm Phong vang lên, Vân Phi Dương tiêu sái lười nhác đến bên cạnh Lâm Phong, có vẻ rất nhàn nhã tự tại.

- Thế nào, vòng này có nắm chắc lấy được xếp hạng trước hai mươi hay không?

Vân Phi Dương hỏi Lâm Phong.

- Không biết.

Lâm Phong nhún vai:

- Còn ngươi thì sao?

- Ta?

Vân Phi Dương học theo kiểu của Lâm Phong cũng nhún vai, không thèm để ý mà nói:

- Có thể sống qua được vòng thứ nhất, ta tính vận khí ta cũng không tệ, có thể kiên trì quyết chiến đến vòng thứ ba là ta đã đủ hài lòng rồi.

Nói xong Vân Phi Dương duỗi lưng một cái, hôm nay trên không trung, bầu trời hình như rất xanh, khiến cho tâm tình của hắn vô cùng vui sướng.

Chiến đài cuối cùng Tuyết Vực, rất nhanh sẽ đến rồi.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?

Trong miệng Lâm Phong thỉ thầm lắp bắp, Vân Phi Dương vẫn là như thế, sau khi từ ở phía trên Tương Giang trống rỗng xuất hiện, vẫn là cá tính tùy ý, phẩm cách bất cần đời, dường như là chuyện gì hắn cũng không để ở trong lòng, mặc dù cho đến hiện tại Lâm Phong vẫn không thể nào đoán được ý của hắn.

- Đến đây.

Đúng lúc này, đám người đều ngẩng đầu nhìn lên hư không, chỉ nhìn thấy một đạo gió xoáy lóe ra, rõ ràng đúng là bóng dáng Tuyết Vô Thường.

- Tới rồi.

Xem ra đại hội Tuyết Vực, vòng thứ hai đã bắt đầu.

Bóng dáng Tuyết Vô Thường đứng ở giữa hư không, nhìn đám người đứng trên mặt đất.

- Quy tắc đợt thứ hai rất đơn giản, mỗi người từ các đường khác nhau tiến vào trong hang đá Giao Long, lấy tốc độ nhanh nhất mà đi ra ngoài, ở nơi cửa ra vào của hang đá Giao Long có khắc một số cọc bài, người nào lấy được con số nào, con số đó sẽ là đại biểu cho thứ hạng của người đó.

Khi tiếng nói của Tuyết Vô Thường vừa dứt tất cả đám người đều gật đầu, đợt thứ hai của đại hội Tuyết Vực, cũng như các đại hội Tuyết Vực trước kia, lấy xếp hạng để quyết định thứ tự chiến đấu.

- Ta nhắc nhở các ngươi một câu, tốt nhất là không bởi vì chuyện khác mà cố ý kéo dài thời gian, người lấy được bài danh phía trên ngọc bài là người có tư cách chọn lựa đối thủ. Người xếp hàng thứ nhất được chọn trước, lập tức đến người thứ hai được chọn lựa, cứ như thế mà đến người xếp hạng cuối cùng. Những người xếp ở những hạng cuối là những người bị lựa chọn, đương nhiên, người được chọn trước cũng không được chọn lựa những người xếp hạng chiến đấu trong top 10.

Tuyết Vô Thường mở miệng nói, một lần nữa lập tức dâng lên một trận sóng cuồn cuộn, ý chọn lựa bài danh phía trên có thể được chọn lựa đối thủ, chỉ bằng một lý do duy nhất này cũng đủ để cho mọi người tận sức cố gắng để tranh đoạt xếp hạng.

Tuy nhiên, Tuyết Vô Thường hiển nhiên là cũng rẩt lo lắng thiên tài phát sinh xung đột, cho nên cho thêm một điều khoản đó là, người thứ nhất chọn lựa cũng không thể chọn lựa đồng dạng xếp hạng chiến đấu ở top 10, như vậy chỉ cần ngươi có thể lấy được vị trí top 10 xếp hạng, hơn nữa nếu ngươi không bị người gần cuối đánh bại là gần như có thể vững vàng đạt được top 10 vị cuối cùng trong đại hội Tuyết Vực.

- Quy tắc thật thú vị.

Lâm Phong nói nhỏ, quy tắc này cũng rất công bình, dựa vào trước định đợt thứ hai, bước đầu xếp hạng lại, bước vào chiến đấu như vậy không dễ dàng xuất hiện quyết chiến trên chiến trường ngay từ đầu, không phải ngay từ đầu mà mạnh mạnh quyết đấu, đem cường giả đào thải quy củ này tuy có thú, nhưng là hợp lý.

- Nếu là ta có thể lấy được đến xếp hạng top 10, người khác không thể chọn lựa ta làm đối thủ, chỉ cần không để cho người phía sau đánh bại, chín ghế trước của đại hội Tuyết Vực liền dễ như trở bàn tay rồi.

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, trong ánh mắt hiện lên một tia sắc sảo.