Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 721: Tuyết Linh Lung




Cảm giác này khiến người ta cảm thấy mờ ảo, không thể tưởng tượng, tiên tử trong tuyết, lại mạnh hơn Đoàn Nhân Hoàng mạnh nhất Tuyết Nguyệt.

Một chưởng cực hàn đánh lên người Đoàn Nhân Hoàng, trong nháy mắt đông cứng thân thể Đoàn Nhân Hoàng, khiến cả người hắn phủ lên một tầng tuyết lạnh lẽo đến cực hạn, muốn băng phong hắn lại.

- Cút!

Đoàn Nhân Hoàng điên cuồng gào lên, vương giả chi khí vô cùng bá đạo muốn xé tan không gian, không gian xung quanh rung động, sau đó thấy bàn tay của Mộng Tình hơi xoay tròn, hàn lãnh chi ý đáng sợ xâm nhập thân thể Đoàn Nhân Hoàng, trực tiếp đánh lui Đoàn Nhân Hoàng mấy trăm mét.

- Khụ khụ!

Đoàn Nhân Hoàng ho nhẹ, toàn thân, vẫn phủ một tầng băng tuyết như cũ, vừa rồi khi hàn khí đáng sợ nhập thể, dường như muốn đông cứng toàn thân.

Hoa tuyết vẫn không ngừng rơi, bất tri bất giác, mọi người phát hiện, trên mặt đất, đã phủ một tầng tuyết trắng.

Không chỉ như vậy, lúc này, trên mình mọi người, cũng toàn là tuyết.

- Lạnh quá.

Một người rùng mình, hơi co rúm lại, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trong hư không, lại quên mất cái lạnh giữa trời đất thời khắc này, lạnh đến đông cứng người hắn lại.

Quanh người Mộng Tình hoa tuyết tung bay ngày càng nhiều, chỉ thấy nàng bước tới, dường như muốn dung nhập vào trong mảnh băng tuyết này, một khắc sau xuất hiện, trực tiếp xuất hiện trước mặt Đoàn Nhân Hoàng.

Không có chưởng lực bá đạo vô biên, chỉ có hàn khí băng thiên tuyết địa.

- Cùng giết ả.

Đoàn Nhân Hoàng tức giận hét, hắn dứt lời, trong hoàng cung, đột nhiên có mấy cỗ khí tức đáng sợ tràn ra, trong nháy mắt đã đến bên này.

Khí tức trên người họ, ai nấy đều không yếu hơn Đoàn Nhân Hoàng.

- Đều là Thiên Vũ cảnh.

Ánh mắt mọi người ngưng trọng, những người này, đều là Thiên Vũ cảnh cường đại.

Mộng Tình, gặp tai nạn rồi.

Những cường giả Thiên Vũ cảnh này, thả ra khí tức đáng sợ, toàn bộ phóng về phía Mộng Tình.

- Đoàn Nhân Hoàng, ngươi vô sỉ.

Nguyệt Mộng Hà tức giận hét lên, ánh mắt đỏ bừng.

- Hừ.

Đoàn Vô Đạo hừ lạnh, thân hình lóe lên, xông về phía Nguyệt Mộng Hà:

- Các ngươi, ngày hôm nay đều phải chết.

- Ai...

Một tiếng thở dài truyền ra, lập tức trước người Nguyệt Mộng Hà xuất hiện một bóng người, người này tóc bạc trắng, đối diện trực tiếp với Đoàn Vô Đạo, tiếng va chạm ầm ầm truyền ra, lão giả tóc bạc bị đánh lui về bên cạnh Nguyệt Mộng Hà.

Nguyệt Mộng Hà nhìn thấy lão giả mà ánh mắt cứng lại, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng, một giọng nói rất lâu chưa từng xuất hiện trong miệng nàng lại thốt ra.

- Phụ thân!

Nguyệt Thanh Sơn chầm chậm quay đầu lại, cười với Nguyệt Mộng Hà, vẻ mặt già cả tràn đầy vẻ tang thương.

- Tiểu Hà, cuối cùng cũng nghe được con gọi tiếng phụ thân, chuyện năm đó, có lẽ là ta sai thực rồi, Đoàn Nhân Hoàng, hắn không xứng với con.

Nguyệt Thanh Sơn nhè nhẹ thở dài, cho dù quật cường đến đâu, nhưng người hắn yêu thương nhất, luôn là con gái Nguyệt Mộng Hà của hắn.

- Phụ thân, người chạy đi, nơi này không liên quan đến người.

Nguyệt Mộng Hà cũng hơi mỉm cười, phụ thân cũng đã nhận sai, chẳng lẽ nàng còn có thể hận cha nàng cả đời sao, máu mủ tình thâm, đây dù sao cũng là cha đẻ nàng.

- Con muốn bộ xương khô ta nhìn con gái chết trước mặt mình sao?

Nguyệt Thanh Sơn lắc đầu cười khổ, Nguyệt Mộng Hà, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

- Muốn chết, ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.

Đoàn Vô Đạo bước tới, Bá Đạo Vương Quyền đánh ra, trực tiếp động thủ với Nguyệt Thanh Sơn.

Mà giữa hư không lúc này, bốn vị cường giả Thiên Vũ cảnh đang vây công một mình Mộng Tình, hoa tuyết lạnh lẽo dường như bị áp chế vào một góc, bốn cường giả Thiên Vũ cảnh, lần lượt là Đoàn Nhân Hoàng, Thái Thúc Không, sư tôn của Vũ Mặc Cô Táp, còn cả một vị cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc.

- cô gái này, Ngọc Thiên hoàng tộc ta muốn.

Cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc mở miệng, tức thời ba người kia đều lần lượt gật đầu, hiểu ý của đối phương, Đoàn Nhân Hoàng thả ra ý chí phong ấn, tám cánh Phong Ấn Chi Môn toàn bộ phong chết trời đất bốn phương, cả hoa tuyết cũng phong ấn lại.

cô gái thánh khiết như tiên tử kia trang phục bị tuyết nhuộm trắng, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như từ xa xưa, chỉ có lạnh lùng.

Ngẩng đầu, trong mắt Mộng Tình lộ ra một tia tươi cười, rất quỷ dị, trong đầu nàng, dường như hiện lên một bóng người thanh tú.

Băng tuyết như lông tơ từ trên trời rơi xuống, lúc rơi trên mình mọi người, mọi người chỉ cảm thấy thân thể bị băng phong, lạnh, lại càng lạnh.

Thân thể Nguyệt Mộng Hà hơi cứng đờ, ngẩng đầu, nhìn thân ảnh tiên tử giữa không trung, ánh mắt nàng lóe lên, lại có một giọt lệ, chậm rãi rơi xuống.

- Mộng Tình!

- A...

Một tiếng gào điên cuồng truyền ra, giữa trời đất toàn bộ là hàn khí vô cùng vô tạn, tiên tử thánh khiết, tóc dài màu tuyết tung bay giữa hư không, bốn vị cường giả Thiên Vũ cảnh vây nàng sắc mặt đại biến, thực lạnh, cỗ lãnh khí này, quả là đáng sợ.

Mà sau lưng Mộng Tình, xuất hiện hư ảnh một con yêu thú, yêu thú rất đẹp, cả người toàn là lông màu tuyết trắng, đôi mắt linh động mà xinh đẹp, dường như, còn đẹp hơn nàng rất nhiều.

- Đây là hồ tiên sao?

Mọi người nhìn yêu thú này, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mà ánh mắt cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc ngưng trọng, thì ra là thế, cô gái thánh khiết này, lại là hồ tiên trong tuyết, Tuyết Linh Lung.

Không ngờ chỉ một nước Tuyết Nguyệt nho nhỏ, lại có Tiên yêu thế này, nhất định phải bắt nàng lại.

- Giết!

Mộng Tình gào lên, thân thể hoàn toàn ẩn vào trong tuyết, biến mất không thây, một khắc sau trực tiếp xuất hiện trước mặt Đoàn Nhân Hoàng, giống như hoa tuyết, vô ảnh vô tung.

Tuyết Linh Lung, tiên trong tuyết.

Đoàn Nhân Hoàng muốn lui lại, nhưng căn bản không lui kịp, hàn khí đáng sợ trực tiếp xâm nhập thân thể hắn, ầm một tiếng, thân thể hắn lại bị đánh bay, cả người bị băng tuyết che phủ.

- Rất tốt, ngay cả Tuyết Linh Lung cũng xuất hiện.

Một cỗ khí tức mênh mông vô cùng xuất hiện từ trong hoàng cung, chỉ thấy một bóng người giữa hoàng khí đáng sợ, cường đại vô cùng, khiến mọi người chấn động, người này đứng đó, cỗ hoàng khí này, khiến người ta muốn phủ phục, đáng sợ, quá đáng sợ.

- Tuyết Linh Lung, nhân hình bẩm sinh, chính là Tiên yêu đẹp nhất thế gian, trên người ẩn hàm một cỗ thánh tiên chi khí, không ngờ lại xuất hiện trong nước Tuyết Nguyệt nho nhỏ.

Cường giả hoàng tộc này bước tới, bàn tay to lớn trực tiếp đánh xuống hư không, một đạo chưởng ấn đáng sợ mang theo hoàng khí xuất hiện trong hư không, đánh về phía Mộng Tình, bao bọc lấy cả bầu trời.

Mấy người vây quanh Mộng Tình sớm đã lui lại, thân thể Mộng Tình độn vào trong tuyết, sau đó chưởng ấn đáng sợ đã bao bọc cả mảnh không gian, tiếng vang ầm ầm truyền ra, Mộng Tình trực tiếp bị chưởng lực đánh trúng, trực tiếp đánh vào lòng đất.

- Gào...

Yêu thú xung quanh điên cuồng gào lên, Mộng Tình gượng dậy, khóe miệng nàng lộ ra chút máu, cuộn lại đó, thân thể nàng, dần dần dung hợp với cái bóng kia, hóa thành bản tôn Tuyết Linh Lung chân chính, ngẩng đầu, đôi mắt Tuyết Linh Lung đẹp đến thế, rõ ràng là ánh mắt của Mộng Tình.

- Mộng Tình!

- Mộng Tình...

Mấy người Đoàn Hân Diệp và Nguyệt Mộng Hà thấy Mộng Tình hóa thành yêu thú, đều rưng rưng lệ.

- Gào...

Thân thể Mộng Tình lại bay lên, nghênh đón nàng, chính là chưởng lực hoàng giả đáng sợ, một lần nữa đánh thân thể mảnh mai của nàng xuống đất, bay thẳng vào lòng đất, bộ lông trắng như tuyết kia, lại nhiễm những điểm đỏ hồng.

Trên người Tuyết Linh Lung lúc này, vẫn có vẻ mờ ảo như tiên tử, còn chưa hoàn toàn tan đi, nhưng dường như lúc nào cũng có thể biến mất.

- Tuyết Linh Lung, Tuyết Nguyệt không xứng có được ngươi, ta đưa ngươi đi Ngọc Thiên hoàng tộc, giúp ngươi khôi phục thân người.

Cường giả đông nghịt vây quanh Mộng Tình bất khuất trên mặt đất, dửng dưng mở miệng nói, mà đôi mắt xinh đẹp của Mộng Tình vẫn lạnh như thế, trên người toàn là hàn ý.

Thân ảnh mơ hồ phiêu động, thân thể Mộng Tình lại chuẩn bị bay lên hư không.

- Đừng...

Phía xa truyền đến một đạo giọng nói cuồn cuộn, lại quen thuộc đến vậy, thân thể Mộng Tình cũng hơi cứng lại, thân thể hóa thành yêu thú lại hơi run rẩy, dường như rất sợ hãi.

- Ùng oàng...

Giữa trời đất nổi lên một cơn lốc đáng sợ, ở nơi xa xôi, cuồng phong nổi lên, mây đen điên cuồn trôi nổi, mọi người chuyển mắt nhìn, thân thể run rẩy.

Chỉ thấy ở nơi đó, một con yêu thú to đến không thể tưởng tượng mang theo vạn thân ảnh bay đến, dường như là một tòa thành bảo vậy.

Trước thành bảo, một bóng người bước ra, nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng, ánh mắt thân ảnh này toàn bộ là sợ hãi và lo âu, còn có lạnh lùng.

Lâm Phong, trở lại rồi!