Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 784: Quần áo nhuốm máu thì đã làm sao





- Lực lượng thật đáng sợ. Đường U U nhìn hai tay của mình, cảm giác có vài phần giống như mơ. Nàng biết chưởng lực thông thiên trong đầu kia là hùng mạnh khôn cùng, áp lực đến trời cao cũng biến sắc, vô pháp vô thiên. Nhưng mà nàng lĩnh ngộ nhiều ngày, vẫn chỉ có thể tu luyện da lông bên ngoài, e là không thể phát huy ra uy lực.

Mà trong lúc vừa rồi, bị chưởng lực hùng mạnh của đối phương áp tới, bức bách, trong đầu nàng dường như có chớp nhoáng lên linh quang, cái chưởng ảnh kia hiện lên trong đầu, phát huy ra uy lực rung động. Đây cũng chính là điều mà ngay cả nàng cũng không dự liệu được.

- Cái này chính là uy lực sau khi ngộ đạo sao? Nàng thì thào nói nhỏ một tiếng. Đồn đại có rất nhiều chi sĩ thực lực cường đại, ngẫu nhiên có thể có một ngày ngộ đạo, như đột nhiên tỉnh ngộ, đại triệt đại ngộ, tiến hành lột xác. Nàng tuy rằng không tính là đại triệt đại ngộ, nhưng linh quang trong nháy mắt đó lại làm cho nàng nắm trong tay vài phần chưởng lực vô pháp vô thiên kia. Việc làm cho nàng hưng phấn chính là, dựa vào chưởng lực khủ.ng bố đó, cùng bộ pháp Tiêu Dao, hiện giờ nàng ngay cả người Huyền Vũ cảnh tầng chín cũng có thể đánh thắng.

Vừa rồi, người nọ bị nàng một chưởng đánh nát xương cốt, nhưng một người còn lại vậy mà bỏ rơi bằng hữu, trốn ra thật xa, có thể thấy được lực uy hϊế͙p͙ của một chưởng kia. Hơn nữa, lại còn có bộ pháp Tiêu Dạo kết hợp với chưởng lực đáng sợ, đối phương biết rõ không có hy vọng chiến thắng.

Trong nháy mắt, lại mấy canh giờ nữa trôi qua, Đường U U luôn luôn rèn luyện bộ pháp Tiêu Dao, đồng thời tiếp tục đi ngộ cái chưởng lực đáng sợ trong đầu kia, quả nhiên cảm giác tiến bộ cực kỳ lớn.

Cuối cùng, Lâm Phong cũng đã vẽ xong tám mươi mốt bức đồ án vào trong đầu, đôi mắt khôi phục một tia thanh minh. Nhìn thoáng qua vách đá này, hắn có chút không nỡ rời khỏi, tám mươi mốt bức đồ án, đại biểu cho tám mươi mốt loại lực lượng kiếm đạo trình độ bất đồng, càng ngày càng lớn mạnh, bá đạo. Hiện tại, hắn chỉ có thể lĩnh ngộ bộ phận nhỏ nhất trong đó. Nếu như có thể ở trong chỗ này khổ tu một đoạn thời gian, tất nhiên có thể tiến bộ thần tốc. Nhưng mà hắn không thể, nên chỉ có thể vẽ lại vào trong đầu, không gian thế giới mênh mông này không biết còn có bao nhiêu bí mật chờ đợi hắn đi khám phá.

Sau khi đã vẽ xong, Lâm Phong hướng hài cốt trong lòng đất khom người làm lễ. Mặc dù không biết lúc sinh tiền là người phương nào, nhưng mà nhận được tám mươi mốt bức đồ án của đối phương thì cũng coi như là có ân truyền dạy rồi.

Ngẩng đầu lên, nhìn vách đá đứng ở nơi đó, ánh mắt Lâm Phong nhíu lại, trong mắt lại có một chút do dự, dường như không thể quyết định.

- Nếu như ngươi muốn để cho vị tiền bối này có thể được yên nghỉ, vách đá đồ án này nhất định phải bị hủy diệt. Phía sau Lâm Phong truyền đến tiếng nói của Đường U U, tâm nữ nhân luôn tinh tế. Lấy sự hiểu biết của Đường U U với Lâm Phong, nàng thực dễ dàng liền đoán được Lâm Phong lúc này đang do dự cái gì.

- Trên vách đá này có khắc đồ án kiếm đạo sâu không lường được, nếu như ta trực tiếp hủy diệt nó đi như vậy, thì hậu nhân đời sau đi vào cũng không thể nhìn thấy vách đá kiếm đạo này nữa, có phải là quá đáng không. Lâm Phong nói nhỏ, hủy diệt vách đá kiếm đạo này, trong lòng hắn là không nỡ a.

- Vách đá này chính là tâm huyết tiền bối kia tạo nên, hiện giờ đã có ngươi đạt được kế thừa, coi như là giải quyết được tâm nguyện của ông, không có gì tiếc nuối, để ông ấy mai táng dưới thạch bích tâm huyết của mình, chắc hẳn tiền bối cũng có thể yên nghỉ. Nếu ngươi không làm như vậy, thi cốt của tiền bối chỉ sợ không cách nào yên tĩnh an nghỉ đâu.

Đường U U khuyên một tiếng, Lâm Phong trầm mặc một lát, ngay sau đó, trên người hắn, một cỗ ý chí kiếm đạo đáng sợ tản ra.

- Đi đi. Lâm Phong khẽ quát một tiếng, lập tức, ngàn vạn chuôi kiếm đồng thời đánh ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên, vách đá bị hủy, điên cuồng sụp đổ, cả gian phòng cũng sụp xuống. Vốn là một gian phòng khổng lồ bị xông phá ra một lỗ thủng, trong nháy mắt đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Lâm Phong cùng Đường U U bay lên trời, nương theo tiếng động ầm ầm trầm đục phía dưới, cả cái gian phòng hoàn toàn sụp thành một đống đổ nát, không còn cỗ hơi thở kiếm đạo đáng sợ nào cả.

Cỗ hài cốt chưa mục kia cũng vĩnh viễn được mai táng ở dưới tầng đổ nát. Một đống hoang tàn như vậy, chắc có lẽ sẽ không làm cho hậu nhân chú ý.

- Ở chỗ này chậm trễ thời gian mấy ngày, ưu thế do chúng ta thông qua tế đàn thời không vận chuyển đến cũng không còn, hiện giờ không biết Mạc Tích cùng Phi Dương thế nào. Lâm Phong thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phương xa, thì thào tự lẩm bẩm.

- Chúng ta cứ tiếp tục đi theo hướng bắc, cuối cùng cũng sẽ gặp được bọn họ. Đường U U đáp lời, Lâm Phong gật đầu, hai thân hình xẹt qua hư không, đi tới hướng bắc.

Lúc này, một khu vực ở phương bắc, cách Lâm Phong và Đường U U rất xa, từng tòa cung điện động phủ mênh mông bát ngát, dựng lên san sát. Mỗi một tòa động phủ hay cung điện đều là cảnh tượng đổ nát, lộ ra khí tức phong cách cực kỳ cổ xưa, nhưng trong cái khí tức cổ xưa này dường như còn có vài phần hơi thở thần bí, làm cho người ta muốn tìm tòi khám phá đến cùng.

Khu vực này cung điện động phủ nối liền nhau, ở bên trong một mảnh đất, có một mảnh đống hoang tàn, cực kỳ tan hoang, toàn bộ đều là bụi mù cuồn cuộn. Dường như từng trải qua một hồi đại chiến, trong đó còn có thật nhiều binh khí rơi rải rác trên mặt đất, đều là những binh khí từ rất xưa, tuy nhiên cũng không hẳn là quá lợi hại. Hẳn là do cường nhân lúc trước tiến vào Bí Cảnh ch.ết trận lưu lại tại nơi đây, còn hài cốt những người ch.ết trận có lẽ đã hóa thành cát bụi.

Nhưng mà, giờ phút này, trên mảnh đất cổ xưa, tan hoang, lại có từng tia máu chảy xuôi trên mặt đất. Máu đỏ tươi, vẫn lộ ra sức sống như trước, trên đống hoang tàn đó còn có mấy cỗ thi thể còn hơi ấm, lặng lẳng nằm đó, không còn nhúc nhích nữa, mới bị người giết ch.ết.

Thi thể ở bốn phía, có thật nhiều bóng dáng của các cao thủ thanh niên, tất cả bọn họ đều tụ tập ở đây, mơ hồ hiện lên một vòng tròn, vây lại cái mảnh khu vực này.

Đó là cửa vào một cái động phủ đổ nát, cả cái động phủ cũng toàn là tro bụi, bên cạnh cũng là bụi bậm bám rất dày, giống như đã có vài ngàn năm không có người bước vào trong đó. Nhưng mà cửa vào động phủ kia lại rõ ràng có dấu chân mấy người, dường như không lâu, chứng minh có người phát hiện động phủ bị tàn phá ngàn năm này, và đã đi vào trong đó.

Ở vách núi phía trước động phủ, bỗng nhiên có hai bóng người đứng ở trên đó. Hai người này đều cực kỳ trẻ tuổi, trường bào phiêu động, diện mạo không tầm thường, có vẻ cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng.

Người bên trái, anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng, trên người tản ra một cỗ hạo nhiên chính khí, cao quý lại như có vài phần khí tức khiêm tốn, trường bào phiêu động nhưng trên đó lại nhiễm một đám máu. Trường bào kia là ánh vàng rực rỡ, sáng bóng, lóe lên chói mắt, nhưng từ trong đó lại tản ra hơi thở đáng sợ. Thanh niên này chính là Thái tử Long Sơn đế quốc, Quân Mạc Tích.

Người bên phải thì có dáng người gầy yếu, cũng là cực kỳ trẻ tuổi, tuấn lãng, còn mang theo vài phần mỹ cảm yêu dị. Lúc này đây, trong tay hắn nắm một cái chuông cổ, khi gió phất qua, chuông cổ lay động phát ra một chuỗi tiếng vang, hiển ra vài phần xu thế hào hùng. Người này đương nhiên là Thái tử Ma Yết của Ma Việt quốc, cũng chính là Vân Phi Dương!

Hai người bọn họ đứng ở vách đá phía trước động phủ, đối mặt với mọi người, mặc dù trường bào nhuốm máu, lại chưa từng lui nửa bước.

Hóa ra, hai người bọn họ sau khi tách ra với Lâm Phong và Đường U U thì rất nhanh tiếp tục tiến lên phía trước. Hai người bọn họ thẳng một đường tiến lên, lúc đến nơi này, trong lòng Vân Phi Dương đột nhiên nhận thấy, sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, cảm giác như trong cái động phủ hoang tàn cổ xưa này, dường như có đồ vật gì đó đang triệu hoán hắn.

Hai người vẹt ra tro bụi, tiến vào động phủ hoang tàn, không ngờ quả thực có thu hoạch. Triệu hoán Vân Phi Dương chính là một đồ vật, chuông cổ, có thể ngưng tụ đại thế thiên địa, hình thành một lực lượng của thế.

Lực lượng của thế này cực kỳ huyền diệu, chính là lực lượng thiên địa tiến hóa mà thành, đại thế có thể mượn sức mạnh của thiên địa cho mình dùng, cũng có thể bạo nổ thiên địa.

Vân Phi Dương tu luyện, lĩnh ngộ chính là lực lượng của thế, chuông cổ kia dường như là vì hắn mà sinh ra.

Càng rung động hơn nữa chính là, trong động phủ hoang tàn này, nhưng lại có một cái động tiên, bên trong có hài cốt của các vị tiền bối hữu hảo. Hai người ở bên trong thăm dò suốt nhiều ngày, không ngờ lại phát hiện vài kiện chí bảo hùng mạnh, ví dụ như trường bào màu vàng khoác trên người Quân Mạc Tích.

Mặt khác, hai người còn được kế thừa thực lực của chủ nhân động phủ, tu được năng lực thần thông cực kỳ lợi hại.

Ở trong động phủ hoang tàn tu luyện một thời gian ngắn, sau khi đi ra khỏi động phủ đó lại bị những cao thủ khác phát hiện, cũng biết hai người bọn họ đoạt được trọng bảo, thế nên người chạy tới càng ngày càng nhiều, vì thế mới có cục diện lúc này đây.

- Đem chuông cổ cùng trường bào để lại, đồng thời tháo nhẫn trữ vật trên người các ngươi xuống, liền thả hai người các ngươi còn sống rời khỏi. Có người quát lớn ra tiếng, thanh âm băng hàn, lạnh lùng, lộ ra vài phần uy hϊế͙p͙.

Hai người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương nhìn nhau, cười cười.

- Ngươi nguyện ý rời khỏi không? Quân Mạc Tích hỏi Vân Phi Dương.

- Nếu ta nguyện ý rời khỏi, cũng sẽ không cùng bọn họ ở trong này chơi. Đã chịu ân truyền thừa của cổ nhân, nên uống nước nhớ nguồn, chúng ta nói thế nào cũng nên mai táng cho động phủ này, để cố nhân được an nghỉ, không cho phép người khác quấy nhiễu. Vân Phi Dương tự nhiên cười.

- Như vậy là hợp lý nhất. Quân Mạc Tích cả người cương trực, hai người lại lần nữa cười cười, giống như tâm đầu ý hợp. Nhìn lại đám người, đồng thời lên tiếng: - Nếu muốn chiến, quần áo nhuốm máu thì đã sao!