Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 797: Quần chiến





Sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, Hoàng Phủ Long trải qua tẩy rửa trong huyết trì, lại đoạt được dị bảo, vừa rồi mới chém ra một búa liền giống như trời sụp đất nứt, cái gì cũng đều không ngăn cản nổi, thận chí còn có một bóng dáng rồng thực sự điên cuồng rít gảo bổ nhào vào trên thân người kia, trực tiếp đánh ch.ết, hóa thành hư vô, thật là lợi hại.

- Đi! Có người biết là không có hy vọng, lập tức trực tiếp bỏ đi, không suy nghĩ đến việc đoạt bảo nữa, không bằng là đi đến những nơi khác, thử tìm vận may.

Rất nhanh, từng đạo, từng đạo bóng dáng lóe ra rời khỏi mảnh hoang mạc này, đội hình này của Lâm Phong có vẻ quá mạnh, căn bản cũng không phải là bọn họ có thể đổi phó được.

- Ha hà. Hoàng Phủ Long mỉm cười như có vẻ có mấy phần đắc ý, cảm giác một búa này đánh ch.ết thiên tài, đẩy lui toàn bộ những người khác, dường như rất không tồi.

Hiện tại còn có người chưa bỏ đi, đó chỉ là vài đệ tử Thiên Trì, tỷ như Thiên Trì Tuyết. Hoàng Phủ Long liếc mắt nhìn Thiên Trì Tuyết, chẳng qua hiện nay ánh mắt của gã đã bình tĩnh rất nhiều, cũng không còn cái loại cuồng nhiệt và vẻ ái mộ trước kia, có lẽ đúng như Lâm Phong đã nói, Thiên Trì Tuyết không thích hợp với gã, cao cao tại thượng, không hiểu lí lẽ, khinh thường gã, nếu gã một bên tình nguyện cũng không có ý nghĩa gì, nên gã đã chặt đứt mối tình này.

Ánh mắt Thiên Trì Tuyết thản nhiên nhìn Hoàng Phủ Long, nhưng trong lòng thì phức tạp vô cùng.

- Xem ra nơi này cũng không cần ta, ta cáo từ đi trước. Vũ Thiên Cơ thản nhiên nói, y bước chân ra, tinh quang lóe ra, không ngờ y đã trực tiếp rời đi.

Ba tòa phủ đệ tôn phủ đã hiện thế, hôm nay y đã có thể thử hỏi sao, khóa chặt lại tòa phủ đệ Tôn giả thứ tư kia, y phải được kế thừa những gì thuộc về y.

Tuy rằng chận chiến ấy y đã bị bại dưới tay Lâm Phong, Lâm Phong đã trở thành lãnh tụ, nhưng Vũ Thiên Cơ sao có thể cứ như vậy nhận thua. Y nhất định sẽ lại đánh bại Lâm Phong, đoạt lại vị trì lãnh tụ, phục hưng Thiên Tuyền Phong hùng mạnh, mà y, thiên Cơ vẫn đứng thẳng không ngã như cũ, vẫn là Thiên Cơ là đỉnh núi cao nhất của bảy đỉnh núi lớn Thiên Trì, điều này đương nhiên là kết cục tốt nhất.

- Tẩy rửa ở trong ao máu này có thể tăng cường nhục thể của ngươi, ngươi không cần sao. Hoàng Phủ Long đối với Vũ Thiên Cơ gọi một tiếng, tên kia cũng là người kiêu ngạo.

- Không cần, lực lượng thân thể dũng mãnh không phải là lực lượng mà ta mong muốn. Giọng nói thản nhiên của Vũ Thiên Cơ truyền đến, thân ảnh của y cũng dần dần đi xa, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.

Lâm Phong vẫn đang ở trong ao máu rèn luyện, mà ở phía xa, có mấy đạo thân ảnh đang lóe ra mà đến phía bên này, một trong những người trong số đó khoác trường bào màu xám, rõ ràng đó đúng người đã rời đi mà nay lại quay lại, là Đoàn Vô Nhai.

Tuy nhiên lúc này bên người Đoàn Vô Nhai có nhiều thêm bốn đạo thân ảnh, trong đó có y cùng với Đế Lăng ở Đông Hải Long Cung, còn có một thanh niên nam tử khôi ngô tuấn tú mặc Kim Long bào, người này thân phận trong Đông Hải Long Cung cực kỳ tôn quý, gã chính là một trong tứ đại Long Vương, Tử Kim Long Vương thân tử Ngao Giao long, lần này y tiến nhập Bí Cảnh, hẳn là nhân vật lãnh tụ của thanh niên đồng lứa Đông Hải Long Cung.

Ngoại trừ Đế Lăng và Ngao Giao Long ra còn có hai người khác, một trong hai người đó chính là huynh đệ của Đoàn Vô Nhai, từng đã là thái tử Tuyết Nguyệt Đoàn Vô Đạo.

Mả ở bên cạnh của Đoàn Vô Đạo còn có một người đầu đội vương miện, trên người lộ ra khí vương đạo bề trên, người này là lãnh tụ thanh niên đồng lứa của Ngọc Thiên Hoàng tộc, Hoàng Phong. Sau khi Đoàn Vô đạo tiến nhập Ngọc Thiên Hoàng tộc, đã được Ngọc thiên Hoàng Tộc rât coi trọng, là trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng Đoàn Vô Đạo tuy là ngọc thô chưa mài dũa, thời gian tạo hình còn quá ngắn, cường nhân Ngọc Thiên Hoàng tộc để cho gã tiếp xúc với Hoàng phong, muốn bồi dưỡng gã thành trợ thù đắc lực cho nhân vật lãnh tụ Ngọc Thiên hoàng tộc, Hoàng Phong.

Năm người, đều là những người phi thường mạnh mẽ, dắt tay nhau mà đến, bước lên khối sa mạc này.

- Ngươi xác định ngươi nói là sự thật? Ánh mắt Hoàng Phong nhìn về phía Đoàn Vô Nhai, trên người y mang theo một cỗ ý vương giả ngạo nghễ, dường như trời sinh ra y chính là Hoàng Đế.

- Cho dù là ta có lừa gạt ngươi, thì ta cũng không có khả năng lừa gạt huynh trưởng của ta. Đoàn Vô Nhai thản nhiên cười nói, nghe được lời nói của gã, trên mặt Đoàn Vô Đạo cũng không thể hiện một chút cảm súc nào, đây thực sự là một cái chê cười, đệ đệ này của gã đã lừa cho gã thật là quá thê thảm, ẩn núp được quá sâu.

Hoàng Phong cũng không nói gì, nếu là thật sự như lời Đoàn Vô Nhai đã nói, vậy y nhất định phải đi đến nơi này một lần. Nếu không tìm được mộ địa của Vương giả, tuy nhiên có đến bốn tòa phủ đệ của bốn vị chí tôn Tôn giả, đồng dạng cũng phi thường không tệ, nếu có có thể đoạt được bảo vât, tất nhiên có thể làm cho thực lực của y đột nhiên tăng mạnh.

- Sắp đến rồi, các ngươi nhìn đi. Ngón tay Đoàn Vô Nhai chỉ về phía xa xa, đám người Hoàng Phong ngẩng đầu lên lập, tức ánh mắt đều ngưng tụ lại, quả nhiên là cát vàng bay đầy trời, huyết khí hùng mạnh, Đoàn Vô Nhai dường như không lừa bọn họ.

- Đi! Năm người cùng nhau nện bước nhanh hơn, bọn họ bay nhanh về hướng phiến không gian kia, lóe ra mà đi, thởi điểm khi bọn họ đi vào đến nơi cát vàng cuốn động, thì ở vị trí này gần như không có ai, duy chỉ có giữa hư không, có bốn người chờ đợi ở vị trí ao máu trên mặt đất, ao máu trong chỗ sâu sa mạc kia lộ ra hơi thở hùng mạnh, khiến cho lòng người run sợ, đây là lực lượng huyết mạch.

Long búa, Cổ chung, Kim sắc trường bào. Ánh mắt đám người nhìn quét trong hư không, họ nhìn thấy những đồ vật trên tay của nhhững người này, đồng tử không khỏi một trận co rút lại, lúc này đây bọn họ thực sự tin tưởng lời nói của Đoàn Vô Nhai rồi. Những món bảo vật này đều là cực kỳ lợi hại, hơi thở trên đó phóng thích ra làm cho lòng người kinh hãi, trong mắt bọn họ đều hiện lên một ánh sáng hưng phấn.

- Kim sắc trường bào kia, ta muốn lấy. Hoàng Phong chỉ vào trường bào khoác trên người Quân Mạc Tích, trường bào tôn quý, hẳn là xứng với thân là Ngọc Thiên Hoàng tộc.

- Rìu chiến kia là của ta. Đôi mắt Ngao Giao long gắt gao nhìn Hoàng Phủ Long chằm chằm, trong mắt y long búa thực lớn, trong đôi mắt của y đều là ý tham lam, búa kia y nhìn thấy lần đầu tiên y liền thích, đây nhất định là trời ban cấp vũ khí cho y.

- Chư vị, thực lực của bọn họ cực kỳ lợi hại, hơn nữa trên người bọn họ lại có dị bảo vô cùng cường đại, ta biết rằng chư vị cũng rất mạnh, nhưng vẫn cần phải cẩn thận một chút, thực lực của ta thấp kém, không thể tham dự, cầu chúc chư vị đoạt được bảo vật của mình.

Đoàn Vô Nhai đối với mấy người chắp tay, mỉm cười nói.

Mấy người tùy ý gật gật đầu, bọn họ giờ đã không có tâm tình để ý tới Đoàn Vô Nhai nữa rồi, toàn bộ tâm thần đều để tại trên những vũ khí dũng mãnh kia.

Chỉ có Đoàn Vô Đạo liếc mắt một cái, nhìn thật sâu về phía Đoàn Vô Nhai, gã lập tức nhìn thấy thân hình Đoàn Vô Nhai nhanh chóng thối lui, lặng yên rời khỏi, coi như hết thảy bên này đểu không có nửa điểm liên quan với gã.

Lâm Phong sớm từ trong ao máu đi ra, hắn liếc mắt nhìn thấy đám người đã đến, Đế Lăng, Đoàn Vô Đạo còn có Đoàn Vô Nhai hắn tự nhiên nhận thức, ngoài ra còn có hai người khác diện mạo cũng không tầm thường, một người khoác Tử Long Kim bảo, còn người còn lại thì thân mang Hoàng khí, chắc là nhân vật lãnh tụ Đông Hải Long Cung và Ngọc Thiên Hoàng tộc.

- Thật là một tên âm hiểm. Lâm Phong nhìn lướt qua bóng dáng Đoàn Vô Nhai lóe ra rời đi, ánh mắt lạnh lùng, người này quá âm hiểm giả dối rồi, không ngờ cố ý đưa người tới, để làm cho giữa bọn họ tranh đấu lẫn nhau.

Đôi mắt Đế Lăng và đôi mắt Đoàn Vô Đạo liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Phong, trong hai đôi mắt đều lộ ra chiến ý mãnh liệt, ngày xưa chiến đấu ở sân khấu đại hội Tuyết Vực, Lâm Phong đã đánh bại hai người bọn họ, ký ức này hãy còn rất mới mẻ, bọn họ vẫn muốn tái chiến với Lâm Phong.

- Đem đồ vật này nọ, giao ra đây đi. Hoàng Phong quét mắt nhìn đám người Lâm Phong, thản nhiên thốt ra một giọng nói, không thể nghi ngờ.

Lâm Phong nhìn Hoàng Phong cười, thản nhiên nói: - Các ngươi là Ngọc Thiên Hoàng tộc và Đông Hải Long Cung.

Ngày xưa ở nước Tuyết Nguyệt, Ngọc Ngọc Thiên Hoàng tộc và Đông Hải Long Cung đều tham dự trận giết chóc kia, Lâm Phong sẽ không quên.

Nhìn thoáng qua xung quanh, giờ phút này bên cạnh hắn cũng là bốn người, Quân Mạc Tích, Vân Phi Dương, Hoàng Phủ Long, về phần Đường U U thì lúc này nàng đang ở trong ao máu rèn luyện.

Bốn người, đúng bốn người, hắn sao có thể sợ đối phương, trừ hắn ra còn có Quân Mạc Tích ba người, trong tay bọn họ đều có những bào vật.

- Muốn thu bảo vật, tới lấy đi. Trong miệng hắn thốt ra một giọng nói lạnh lùng, nếu những người này đã chính mình tìm đến, vậy thì không cần khách khí rồi.

- Trường bào kia, ta nhận rồi. Hoàng Phong bước chân ra, một thân Hoàng khí ngút trời, bay thẳng đến vị trí Quân Mạc Tích.

- Rìu chiến, là của ta. Ngao Giao Long khí phách bay lên không, giống như Giao Long giống giận, thân thể gã đánh về phía Hoàng Phủ Long, gã muốn chiếm lấy Rìu chiến của Hoàng Phủ Long.

Đế Lăng và Đoàn vô Đạo thì đều nhìn về phía Lâm Phong, chiến ý thiêu đốt.

- Hắn là của ta. Đế lăng bước chân ra, lóe ra hướng về phía Lâm Phong mà đi, thương thiên ý xông lên tận trời.

- Hừ. Đoàn Vô Đạo hừ lạnh một tiếng, cũng đồng dạng hướng tới hướng Lâm Phong, y cũng phải cùng Lâm Phong chiến.

- Nếu có thể lấy được mạng của bọn chúng, không cần khách khí. Lâm Phong thốt ra một giọng nói băng hàn, chân bước ra, kiếm khí ngút trời, giữa hư không ý chí kiếm đạo lục trọng tràn ngập, cả phiến không gian đều là kiếm đạo khí, vô cùng vô tận.

- Ý chí lục trọng. Đôi mắt Đoàn Vô Đạo và Đế Lăng đều cứng đờ, bon họ không nghĩ tới Lâm Phong lại trải qua cường đại tới cảnh giới này, xem ra không biết một hồi ác chiến sẽ như thế nào.

- Cần ta ra tay không? Bốn người, trong đó Vân Phi Dương lại chưa động, không có người đánh nhau với y.

- Không cần, ngươi trấn thủ, nếu có cơ hội đánh ch.ết bọn hắn, hãy nắm lấy. Lâm Phong thản nhiên nói, toàn thân đều lộ ra kiếm ý đáng sợ, hắn phải lấy lực lượng một người để chiến đầu với Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo.