Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 835: Ma Bộ Đề





- Ùng ùng… Tiếng chấn động kinh khủng cuồn cuộn mà lên, bầu trời như quay cuồng.

Tử Vong sơn cốc mênh mông sôi trào, vô số yêu thú bò lổm ngổm trên mặt đất, những yêu thú phi cầm không dám bay trên không trung, trở nên an tĩnh vô cùng. Tiếng răng rắc không ngừng truyền, mặt đất xuất hiện từng vết nứt đáng sợ, giống như động đất hủy diệt, muốn phá hủy toàn bộ sơn cốc. Đáng sợ nhất chính là ma vân, ma vân ngập trời, che khuất tất cả, lan tràn khắp bốn phương tám hướng, bóng tối bao phủ toàn bộ sơn cốc, thiên địa biến sắc, hơn nữa, ma vân vẫn còn không ngừng khuếch tán. Lúc này, ngoài Tử Vong sơn cốc, mấy thân ảnh đang thủ hộ, chính là người Đông Hải Long Cung. Tuy nói Lâm Phong bước vào Tử Vong sơn cốc, nhưng bọn họ sợ Lâm Phong chỉ lượn lờ ở bên ngoài mà không bước sâu vào trong, như vậy có lẽ hắn sẽ không ch.ết. Vì vậy, bọn họ mới đứng canh ở bên ngoài vài ngày. Bầu trời đột nhiên tối sầm, bọn họ ngẩng đầu, nhìn thấy ma vân ngập trời, khí tức vô cùng kinh khủng làm cho tất cả đều run rẩy. Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Khí tức này từ bên trong Tử Vong sơn cốc truyền ra. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ chấn động khó thể che dấu, tim đập lộp bộp. Vừa vào Tử Vong sơn cốc, tất cả đều thành hư không, theo lời đồn đại, bên trong Tử Vong sơn cốc có một là khối Phong Ma Thạch khổng lồ, hóa thành một ngọn núi Phong Ma, trấn áp tuyệt thế ma đầu ở bên dưới. Lời đồn cuối cùng vẫn chỉ là lời đồn, không ai biết bên trong thật sự có cái gì, chỉ biết đó là một cấm địa, đi vào liền phải ch.ết. Mà bây giờ, chân tướng hình như đang trở nên đúng với lời đồn. Ma khí ngập trời kia dường như muốn đè sập cả trời cao, làm cho bọn họ không thở nổi, kinh hãi không cách nào nói ra lời. Chẳng lẽ lời đồn là thật sự, ma đầu bị trấn áp trong Tử Vong sơn cốc kia muốn phá phong mà ra?

- Ầm!

Một tiếng nổ đáng sợ chấn động khắp thiên địa, đất rung núi chuyển, đám người bên ngoài Tử Vong Sơn Cốc có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất đang quay cuồng.

- Ha ha, các ngươi phong ấn ta ngàn năm.

Ta vẫn có thể thoát ra, chờ Tam Sinh Ma đế ta khôi phục thương thế, ta sẽ lấy lại những gì thuộc về ta! Một tiếng gầm càn rỡ cuồn cuồn bốn phía, ma vân đáng sợ hoàn toàn chôn vùi thiên địa, khuếch tán ra ngoài vạn dặm. Vô số người đều run rẩy, cảm thấy trời đất như sụp đổ mà ép xuống bọn họ. Dù không nghe được âm thanh của Tam Sinh Ma Đế, chỉ cần cảm nhận được ma khí hủy thiên diệt địa kia, mọi người mơ hồ đoán ra, ma đầu cái thế đã xuất thế rồi. Ma Đế, Tam Sinh Ma Đế! Người trong phạm vi trăm dặm quanh Tử Vong Sơn Cốc khi nghe được tiếng gầm cuồn cuộn kia đều bị chấn ngã xuống đất. Ma Đế, Ma đầu tuyệt thế trong Tử Vong sơn cốc đã phá phong mà ra rồi. Mọi người đều đưa mắt nhìn vào Tử Vong Sơn Cốc, nơi đó có một thân ảnh màu đen, đứng ngạo nghễ giữa hư không, bễ nghễ thiên hạ, lật tay làm mây. Ma vân quanh thân hóa thành biển gầm, hướng lên trời gào thét. Ma ảnh bay thẳng lên bầu trời, theo cơn lốc trong hư không mà đi. Khi ma ảnh tiến vào trong cơn lốc ma vân, lốc xoáy liền điên cuồng tăng tốc, rồi dần khép nhỏ lại, ma ảnh kia trong nháy mắt như vượt qua thời không, hoàn toàn biến mất. Ma vân cuồn cuộn trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, thưa dần nhưng vẫn lơ lửng trong hư không, như vĩnh viễn không chịu biến mất. Lúc này, trong Tử Vong Sơn cốc có một thân ảnh đang chạy như điên đã dừng lại, toàn thân ướt đẫm, người này chính là Lâm Phong. Vừa dừng lại, Lâm Phong lại đảo hướng nhìn lên hư không. Ma đầu kia không ngờ lại mượn lực lượng của hắn đánh một chưởng về chữ Phong trên vách đá, sau đó mới dùng lực lượng vô tận của bản thân đánh tan vách núi Phong Ma Thạch, phá vỡ phong ấn trấn áp, từ đó vô pháp vô thiên, phá vỡ hư không mà đi. Trước khi ma đầu rời đi, Lâm Phong rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt, ánh mắt kia như có thể giết người, làm cho toàn thân hắn trở nên cứng ngắc, hoàn toàn ướt đẫm. Tam Sinh Ma đế, ma đầu cái thế, căn bản không người có thể có thể ngăn cản y. Nếu y muốn giết hắn, e rằng lúc này hắn đã sớm ch.ết không biết bao nhiêu lần rồi. Có lẽ Tam Sinh Ma Đế chỉ coi hắn là một con kiến hôi, căn bản lười giết hắn. Một người lại quyết tâm giết kiến hôi, cần thiết sao? Cũng có lẽ, do Ma đế nhờ hắn mà thoát khốn, cho nên mới tha cho hắn không ch.ết. Rốt cuộc là nguyên nhân nào thì Lâm Phong không biết, hắn chỉ biết, giờ phút này mình còn sống, sống rất tốt. Hơn nữa, hắn còn được một bộ pháp thuật thần niệm, một bộ Tiêu Dao bộ pháp, còn có một bộ tàn thiên Tam Sinh Kinh, thu hoạch rất phong phú. Nhìn Phong Ma sơn vỡ nát, Lâm Phong nhanh chóng vọt lại đó. Chỉ sau chốc lát, hắn đã tới nơi Tam Sinh Ma Đế bị trấn áp, hiện giờ nơi này đã nổ tung, vách núi Phong Ma Thạch vỡ vụn thành từng mảnh, bị lực lượng kinh khủng đánh tán loạn khắp nơi trong Tử Vong Sơn Cốc. Nhưng Lâm Phong không thể không phục sự cứng rắn của Phong Ma Thạch, mặt đất biến mất không còn cả tro tàn nhưng Phong Ma Thạch chỉ vỡ vụn chứ không hóa thành bụi phấn, chỉ biến thành từng cục đá lớn, giống như khối Phong Ma Thạch trong cơ thể hắn. Lâm Phong phất tay, một khối Phong Ma Thạch bị hắn hút vào trong tay. Tuy khối Phong Ma Thạch này đã vỡ vụn, nhưng quanh thân vẫn tràn ngập quang mang, căn bản không nhìn ra đã bị đánh vỡ, giống như tự nó có thể chữa trị. Điều Lâm Phong khiếp sợ chính là, trên Phong Ma Thạch này lại tự sinh ra một chữ Phong! Theo đường vân vẽ lên mà thành, trong đó ẩn chứa lực lượng trấn áp đáng sợ. Phong Ma Thạch không hổ là thần vật thông linh trong thiên địa, dù hư tổn nhưng vẫn có thể tự mình chữa trị, hơn nữa tự sinh ra một chữ Phong, mang theo lực phong ấn vô cùng cường hãn. Thu lấy Phong Ma Thạch, Lâm Phong đưa mắt nhìn vào nơi Ma đế từng bị nhốt, nơi đó là một hố sâu vô cùng lớn, bên trong có một cây ma đạo chậm rãi sinh trưởng, ngay lập tức đã lớn lên. Trên cây treo vô số quả bồ đề, nhưng không phải trong suốt sáng bóng mà có vẻ tối đen, tràn ngập khí tức ma đạo. Cường giả Thiên Vũ bế quan tu luyện, ý chí cường đại, có thể sinh ra ý chí tinh thạch, Tôn giả tu luyện, lĩnh ngộ áo nghĩa, nếu qua thời gian dài sẽ sinh ra áo nghĩa tinh thạch. Hôm nay, nơi Tam Sinh Ma Đế bị phong ấn, cũng là nơi tu luyện của Ma đế, Ma đế có ma tính mãnh liệt bực nào. Ma đế tu luyện, đương nhiên không thể sinh ra ý chí tinh hay áo nghĩa tinh, mà sinh ra chí bảo ma đạo, Ma Bồ Đề! Nghe đồn, thần thông cổ phật, trong lúc ngộ thành đại đạo, bên cạnh mình tự sinh ra Phật Bồ Đề, Ma, Ma Đế đương nhiên cũng có thể dựng dục ra Ma Bồ Đề.

- Cây Ma bồ đề này đối với tu sĩ ma đạo mà nói chính là trọng bảo vô thượng!

Hai mắt Lâm Phong lóe ra tinh mang, hắn vọt tới, trực tiếp thu cây Ma bồ đề vào trong túi, toàn bộ quả trên cây Ma bồ đề tự nhiên thuộc về hắn.

- Ông!


Từng tia khí tức truyền ra, lộ ra khí tức tử vong ma đạo, Lâm Phong lại thu thập thêm mấy khối Phong Ma Thạch lớn nhỏ không đều. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, một đám yêu thú đang lao về hướng này. Ma đế phá không rời đi, nhưng Ma bồ đề vẫn để lộ ra khí tức ma đạo, đám yêu thú này nhanh chóng cảm ứng mà tới, nhưng lại không phát hiện ra cái gì, đương nhiên liền biết Nhân loại này cầm bảo vật rồi.

- Đáng ch.ết!

Lâm Phong thầm mắng, những yêu thú này có thân thể cứng như thép, căn bản không cách nào phá hủy, trên người còn lộ ra khí tức tử vong, dù cấp bậc không quá cao, nhưng vố số yêu thú đánh tới, tử vong khí đủ giết ch.ết người rồi. Lâm Phong đã nhận thức sâu sắc sự đáng sợ của bọn chúng, nếu không phải trên người có cung điện Hoàng giả, thì hắn căn bản không cách nào đi tới chỗ sâu trong Tử Vong sơn cốc. Nếu đổi lại người khác, dù tu vi cường đại hơn hắn nhiều nhưng chắc chắn vẫn không thể vào được, tất sẽ bị khí tức tử vong ăn mòn mà ch.ết.

- Ông, ông!

!! Cơn lốc cuồn cuộn quấn quanh người, Lâm Phong cảm giác hít thở không thông, khí tức tử vong hủy diệt từ hư không truyền lại, làm cho Lâm Phong nhíu mày thật chặt, nhìn về hư ảnh cực lớn kia.

- Lại là hắc ô nha Lâm Phong kinh hãi, con này chắc hẳn là hắc ô nha vương, khi hắn vào thì không xuất hiện, có lẽ đối phương khinh thường hắn, cho rằng hắn chỉ là con kiến hôi Huyền Vũ cảnh, dễ dàng giết ch.ết.