Tử Vân Thanh cầm Trấn Hồn Linh trong tay, trên mặt lộ ra ý cười.
Vừa mới nhìn thấy chiến lực đáng sợ của Lâm Phong, nếu áp chế tu vi, gã thật không dám nói mình có thể chiến thắng Lâm Phong, chỉ sợ không khá những người khác hơn chút nào. Tuy nhiên, lúc này gã có được thánh vật kế thừa của Thiên Xu Phong, Lâm Phong tất bại. Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng liếc Thiên Xu Tử một cái, lập tức mạnh mẽ tiến tới, Tiêu Dao bộ pháp, trong nháy mắt giáng lâm đến trước người Tử Vân Thanh, chưởng lực khủ.ng bố bay thẳng tới chỗ Tử Vân Thanh, không gian bị áp bách phát ra tiếng vang ong ong. Tử Vân Thanh cười lạnh một tiếng, chân nguyên lực bắt đầu khởi động, một cỗ lực lượng kỳ lạ rót vào Trấn Hồn Linh. Trấn Hồn Linh lập tức run lên, sau đó một tiếng chuông vang lên, Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, hắn cảm giác được một cỗ uy áp trấn hồn đáng sợ đánh tới, muốn trấn trụ hồn phách của hắn.
- Đinh đinh, đang đang!
Tiếng chuông đáng sợ không ngừng vang lên trong đầu Lâm Phong, khiến ý thức hắn trở nên rối loạn. Mấy vạn tàn hồn được điều động, hóa thành chuông cổ thủ hộ thu lấy ý thức, hồn phách của hắn. Nhưng tiếng chuông kia dường như có một cỗ ma lực, không ngừng đánh vào ý chí hắn, trấn áp hồn phách hắn, khiến hắn có cảm giác hồn phách sắp sụp đổ. Thân thể Lâm Phong nhanh như tia chớp thối lui, hai tay che lỗ tai. Lực lượng Trấn Hồn Linh này quả nhiên khủ.ng bố, không hổ là thánh vật kế thừa của một mạch Thiên Xu.
- Trấn Hồn Linh có thể trấn áp hồn phách người khác, định trụ thân thể hắn, tiếp tục đánh tới, ta sẽ giúp ngươi trấn trụ hồn phách hắn.
Một giọng nói chui vào trong tai Tử Vân Thanh, thanh âm này đương nhiên là của Thiên Xu Tử. Lúc này, lão đang bí mật truyền âm với Tử Vân Thanh. Tử Vân Thanh nghe lời Thiên Xu Tử, trong lòng run lên, lập tức vỗ Trấn Hồn Linh, Trấn Hồn Linh lập tức tản ra từng đạo quang hoa màu vàng, bay tới phía Lâm Phong, tiếng chuông vang vọng, đa số người trên mặt đất đều bưng kín tai, mặc dù tiếng chuông này không phải nhằm vào bọn họ, nhưng vẫn khiến họ cảm giác khó chịu.
- Ầm!
Trong đầu Lâm Phong mạnh mẽ run lên, hồn phách run rẩy, rất nhiều tàn hồn ngưng tụ ra, bị tiếng chuông này đánh vỡ, đồng thời, chuông cổ do ý thức hồn phách hóa thành cũng xuất hiện vết nứt, đầu xuất hiện một trận đau đớn. Trần Hồn Linh run lên, một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt cực kỳ mãnh liệt xuất ra, tiếng chuông ngày càng vang, từng luồng quang hoa màu vàng dường như đã bao phủ toàn thân Lâm Phong. Trấn Hồn Linh này có thể trấn trụ hồn phách, coi như trấn trụ thân thể người khác. Người đã không còn hồn phách chính là người ch.ết, hồn phách bị trấn áp, ý niệm cũng không thể hành động. Trên người Lâm Phong xuất hiện lửa giận, chỉ thấy tâm thần hắn run lên, một cỗ lực lượng phong ấn trấn áp đáng sợ nở rộ trong hư không. Trong tay Lâm Phong lúc này đã nhiều hơn một khối bia đá, trên tấm bia đá này có khắc một chữ Phong thần bí, chính là Phong Ma Thạch.
- Trấn áp cho ta!
Lâm Phong quát lên một tiếng, đánh Phong Ma Thạch ra, một tiếng nổ ầm vang, Phong Ma Thạch bay ra, nhanh chóng khuếch trương, hóa thành một tấm bia đá vô cùng lớn đánh tới Trấn Hồn Linh, lực lượng trấn áp đáng sợ trên chữ Phong thật lớn kia dường như làm cho tiếng chuông khủ,ng bố của Trấn Hồn Linh biến mất. Cùng có được thần thông trấn áp, nhưng Phong Ma Thạch được truyền xuống từ thượng cổ, Phong Ma Thạch này ngay cả tôn thân Ma Đế cũng có thể phong ấn trấn áp, tuy đây chỉ là một khối trong đó, nhưng cũng không sợ Trấn Hồn Linh. Thanh âm vù vù đáng sợ truyền ra, Phong Ma Thạch lộ ra lực lượng trấn áp hùng mạnh muốn trấn áp luôn Trấn Hồn Linh. Cánh tay còn lại của Lâm Phong xuất hiện một ngọn núi, Thiên Tuyền Thạch hóa thành núi cao rung động.
- Đừng tưởng rằng chỉ có Thiên Xu ngươi có được bảo vật kế thừa.
Lâm Phong lạnh lùng cười nói, bước chân tới, giáng xuống trước người Tử Vân Thanh, trong khoảnh khắc, thiên địa dường như đều mờ đi. Lúc này, trong tay Lâm Phong đang kéo theo một ngọn núi cự đại cao lớn do Thiên Tuyền Thạch biến thành.
- Trấn sát!
Lâm Phong kéo cả ngọn núi cao, rồi quăng nó ra ngoài, Thiên Tuyền Thạch hóa thành ngọn núi phát ra tiếng ầm ầm đáng sợ, từng luồng tinh quang chiếu rọi trên thân Thiên Tuyền Thạch, rực rỡ chói mắt, đồng thời, lực lượng trấn giết kia làm lòng người kinh sợ. Trấn Hồn Linh bị Phong Ma Thạch chế trụ, Tử Vân Thanh mất đi chỗ dựa. Lúc này, gã cảm nhận được lực lượng trấn áp đáng sợ của ngọn núi do Thiên Tuyền Thạch biến thành, tâm thần run rẩy, Thiên Tuyền sơn này sẽ trấn giết gã mất.
- Ầm!
Thiên Tuyền sơn trấn áp xuống, che kín ánh mắt Tử Vân Thanh, khiến gã lâm vào bóng tối. Một cỗ khí tức đáng sợ từ trên người Tử Vân Thanh tuôn ra, chân nguyên lực mãnh liệt, mênh mông hùng mạnh, giờ gã đã giải khai áp chế tu vi, khôi phục đúng tu vi Thiên Vũ cảnh tầng hai.
- Oanh Thiên Chưởng Ấn!
Tử Vân Thanh nổi giận gầm lên, song chưởng xuất ra, hóa thành từng đạo chưởng ấn đáng sợ, đánh tới Thiên Tuyền Thạch. Lực lượng đáng sợ khiến không gian mãnh liệt run lên, đánh bay Thiên Tuyền sơn lên, còn thân thể Tử Vân Thanh cũng bị chấn động quay về mặt đất, thở hổn hển. Lâm Phong cười lạnh một tiếng, tiếp tục nữa vung ngọn núi lên, mạnh mẽ áp xuống, lực lượng kinh khủng từ hư không truyền xuống.
- Ầm!
Lực lượng kinh khủng trấn Tử Vân Thanh khí huyết quay cuồng, máu tươi tuôn ra mãnh liệt. Ánh mắt mọi người rung động, cho dù Tử Vân Thanh gã đã khôi phục tu vi, vẫn bị Lâm Phong áp chế, người này quả nhiên yêu nghiệt, khó trách Tuyết Tôn giả lại giao vận mệnh một mạch Thiên Tuyền giao cho hắn, thiên phú hắn quả thật đáng sợ.
- Ầm ầm ầm!
Ngọn núi khổng lồ do Thiên Tuyền Thạch hóa thành không ngừng đánh tới Tử Vân Thanh, khóe miệng hắn hiện giờ đều là máu tươi, cả người bị chấn động rơi xuống mặt đất, xương cốt không biết đứt gãy bao nhiêu cái. Thời gian một nén nhang rất nhanh sẽ đốt xong.
- Đinh đinh!
!! Một tiếng chuông quỷ dị bất chợt vang lên, chỉ thấy Trấn Hồn Linh đột phá trói buộc của Phong Ma Thạch, bay đến trên đầu Lâm Phong, nháy mắt khuếch trương, biến thành một kim linh thật lớn, trong đó tản ra chùm ánh sáng bảy màu đáng sợ, bao phủ thân thể Lâm Phong. Từng tiếng chuông đáng sợ hóa thành lực lượng trấn hồn công kích Lâm Phong, khiến hồn phách hắn run rẩy mãnh liệt, lại có không ít tàn hồn bị tiêu diệt. Lúc này, hắn cảm giác hồn phách bị định trụ, cũng không thể xuất ra được lực lượng bản thân.
- Vô sỉ!
Trong mắt Kiếm Tôn giả bùng lên lửa giận, kiếm khí lăng thiên, bước chân tới trước, chuyện này hiển nhiên không phải do Tử Vân Thanh, Tử Vân Thanh đã bị Lâm Phong áp chế không còn chút tinh khí, nhất định là tên Thiên Xu Tử kia đang điều khiển Trấn Hồn Linh.
- Chờ một chút.
Tuyết Tôn giả ngăn Kiếm Tôn giả lại, khiến ánh mắt lão khó hiểu, tuy nhiên hắn vẫn nhịn được không bước ra, Tuyết Tôn giả đương nhiên sẽ không hại Lâm Phong. Tiếng chuông vẫn vang lên, Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ không ngừng trùng kích vào hồn phách mình, khiến Vũ Hồn hắn cũng kinh hãi mà chuyển động, dường như sắp bị đánh vụn. Vũ Hồn Cửu Long Thiên Phệ đang gào thét, nhảy vào hư không, nhưng lại bị Trấn Hồn Linh trấn áp, rất nhanh liền suy yếu, Vũ Hồn Tử Xà cũng xông ra, lại như trước, bị Trấn Hồn Linh áp chế. Ngọn núi khổng lồ Thiên Tuyền Thạch hóa thành một tảng đá, bay về bên người Lâm Phong, một cỗ lực lượng kỳ diệu từ trên Thiên Tuyền Thạch truyền tới, khiến Lâm Phong có cảm giác dung nhập vào tự nhiên, dung nhập vào lực lượng của thiên địa, cực kỳ kỳ diệu. Tảng đá lúc này dường như là một nhịp cầu, giúp hắn kết nối với vạn vật tự nhiên, giúp hắn lĩnh ngộ ảo diệu của thiên địa, một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu xuất hiện. Mọi vật xung quanh đều trở nên rõ ràng, hắn có thể cảm nhận được từng hơi thở lưu động trong thiên địa, hắn có thể cảm giác được dấu hiệu của sinh mệnh, hắn có thể cảm giác được một chút lực lượng vô hình đang chậm rãi lưu động trong cả tòa núi tuyết mênh mông. Đây dường như là Thiên nhân hợp nhất, giống như lúc Lâm Phong tiến vào trạng thái hắc ám, nhưng hình như kỳ diệu hơn hẳn. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được quỹ tích kỳ diệu của sao, mặt trăng, mặt trời. Loại đại đạo huyền diệu này như ẩn như hiện, giống như gần ngay trước mắt nhưng lại không có cách nào chạm đến.
- Đinh đinh đinh!
Tiếng chuông lại vang lên, Vũ Hồn cuối cùng trong thức hải Lâm Phong bắt đầu chậm rãi chuyển động, trên Thiên Thư Vũ Hồn tản ra ánh sáng bảy màu chói mắt, ngày càng rực rỡ. Thiên Thư Vũ Hồn mở ra, một tờ kia dường như có chút rung động, mỗi một lần tiếng chuông vang lên, Vũ Hồn rung động, tờ giấy đó dường như buông lỏng thêm vài phần.
- Đinh!
Cuối cùng, một tiếng chuông như từ phương xa vang lên, ánh sáng rực rỡ bảy màu lóe lên, một trang của Thiên Thư Vũ Hồn chậm rãi mở ra! Lâm Phong đột phá, Tôn giả tức