Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 859: Về Tuyết Nguyệt






- - Lâm Phong để lại một vài thứ tốt cho đệ tử Thiên Tuyền Phong, sau đó đạp lên tuyết sơn mịt mờ, đi khỏi Thiên Trì.

Hôm nay tu vi của hắn đã vững chắc tại Thiên Vũ tầng một, nên muốn trở về Tuyết Nguyệt một chuyến. Lần trước hắn đọa nhập ma đạo, mang theo một thân ma khí rời Tuyết Nguyệt, e rằng cha, mẹ, người thân đều rất lo lắng cho hắn.

- Ông ông… Gió rét cuộn trào, tất cả Tuyết Ưng đều xuất hiện sau lưng Lâm Phong, chậm rãi hóa thành hình người.

- Thiếu chủ!

Tuyết Ưng nhìn Lâm Phong gọi:

- Chúng ta theo người cùng đi!

Lâm Phong trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:

- Cũng tốt, các ngươi trong bóng tối là được!

Tuyết Ưng gật đầu, thân hình lóe lên, bay vào chín tầng mây. Mà Lâm Phong đưa tay vuốt mặt, gương mặt nhanh chóng thay đổi, lộ ra khuôn mặt tái xám như có chút bện.h hoạn. Khí tức trên người hắn cũng hơi đổi, làm cho người ta không thể nhận ra. Chuyến này, tại trong Thiên Trì đế quốc có không ít người đang theo dõi hắn, nếu không che dấu, hắn nửa bước cũng khó mà đi được. Trên thực tế, cũng đúng như Lâm Phong đoán, vừa bước lên đường xuống Thiên Trì, tiến vào trong Thiên Trì quốc, hắn rõ ràng đã cảm nhận được không ít người đang chú ý tới hắn. Những người đi xuống Thiên Trì đều có rất nhiều tai mắt tập trung vào, hơn nữa những kẻ này đều là người của những đại thế lực, mỗi người đều gắt gao nhìn vào hắn, hoặc nhìn vào dị bảo trên người hắn. Trong lòng Lâm Phong nổi lên chút hàn ý, còn may nhờ lão sư nhắc nhở, hơn nữa hắn cũng đã cẩn thận hơn nhiều. Nếu không, hắn chỉ cần vừa ra khỏi Thiên Trì liền bị người ta ép chặt. Tuy vậy trên mặt hắn lại không lộ ra nửa điểm cảm xúc, giống như một đệ tử Thiên Trì bình thường. Hắn chậm rãi đi lại trong đế quốc, vẻ mặt bệ.nh hoạn không chút dao động, hắn thậm chí còn không ngự không. Nếu làm vậy, hơi chút khoa trương, dễ làm người ta chú ý. Tại trong thành mua được một con tuyết câu thay hắn đi bộ, hắn rong ruổi trên đường. Trên đường đi, hắn cũng không gặp người nào ngăn trở, khi rời khỏi đô thành, hắn nhanh tăng tốc lao đi. Trong hư không, có mấy thân ảnh lóe lên, tốc độ cực nhanh. Nhất là kẻ cầm đầu, khí tức hồn nhiên thiên thành, như hòa cùng thiên địa, toàn thân lộ ra khí tức bất phàm, Thiên Vũ cường giả.

- Đứng lại!

Một tiếng quát chấn động truyền lại, làm cho tuyết câu dưới thân Lâm Phong hí dài bất động. Lâm Phong ngồi trên lưng Tuyết câu, trên khuôn mặt tái xám lộ vẻ khiếp nhược, nhìn ba người trên hư không, nói:

- Các vị tiền bối có gì chỉ giáo? Không chút thay đổi, Lâm Phong đã nhìn ra tu vi của ba người, cầm đầu là Thiên Vũ tầng hai, hai người còn lại là Huyền Vũ đỉnh.

- Ngươi từ trên Thiên Trì đi xuống!

Tên cầm đầu lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong.

- Đúng vậy!

Lâm Phong gật đầu, ý thức phóng ra, khuếch tán ra bốn phía, cảm giác thử xung quanh còn có người nào không! Không có ai, xung quanh đây chỉ có ba người này theo hắn rời thành.

- Lâm Phong, hắn còn ở Thiên Trì hay không? Đối phương thấy Lâm Phong thừa nhận liền nghiêm túc lạnh lùng hỏi.

- Không có!

Lâm Phong lắc đầu.

- Vậy hắn ở đâu? Người nọ tiếp tục ép tới hỏi.

Lâm Phong khẽ lui sau một bước, làm cho ánh mắt đối phương càng thêm sắc bén hơn, không ngừng ép tới, lạnh lùng quát:

- Nói!

- Lâm Phong, hắn… hắn ở nơi này!

Lời vừa ra, Lâm Phong vọt tới, thần niệm đã sớm chuẩn bị liền hóa thành chuông cổ đánh ra, phát ra tiếng ùng ùng. Trong chớp mắt, linh hồn đối phương liền run rẩy, lực lượng hồn phách điên cuồng bị cắn trả.

- Giết!

Lúc này, khí chất trên người Lâm Phong đột nhiên thay đổi, thần niệm chuông cổ đâm vào mi tâm đối phương, kim mang phóng lên, phát ra tiếng ùng ùng chấn động, trong nháy mắt đã chấn giết hồn phách đối thủ. Thu hồi thần niệm, thân hình kẻ kia chậm rãi rơi xuống, hai gã Huyền Vũ cảnh còn lại thấy một màn này, thân hình kịch liệt chấn động. Lâm Phong, người này chính là Lâm Phong. Thần niệm công kích, Lâm Phong lại có thể dùng thần niệm công kích, trong nháy mắt mạt sát cường giả Thiên Vũ tầng hai, thật sự quá dọa người rồi.

- Các ngươi là người thế lực phương nào? Lâm Phong nhìn hai người, lạnh lùng hỏi.

Hai người không để ý tới câu hỏi của Lâm Phong mà xoay người bỏ chạy. Dù nói cho Lâm Phong biết, hắn sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?

- Giết!

Lâm Phong vọt tới, Tiêu Dao bộ pháp nhanh cỡ nào, trong nháy mắt đã đuổi theo một người, một chưởng như lửa đánh ra, thân hình người nọ trở thành đuốc sống, hừng hực thiêu đốt trong hư không, trong giây lát đã biến mất. Đuổi theo một người khác, Lâm Phong đưa tay chụp cổ đối phương, lực lượng cường hãn làm cho đối phương không thể giãy dụa. Tại trước mặt Lâm Phong, một Huyền Vũ cảnh đỉnh phong như gã lại giống như kiến hôi.

- Nói!

Hai mắt Lâm Phong lạnh lùng nhìn hắn, như một thanh lợi kiếm đâm vào linh hồn gã, làm cho ý thức gã trở nên bạc nhược.

- Ngọc Thiên!

Đối phương phun ra hai chữ, sau đó im miệng, làm Lâm Phong càng thêm lạnh lùng, hỏa diễm từ trên người bốc lên, trong nháy mắt đốt giết đối phương.

- Ngọc Thiên hoàng tộc, các ngươi cũng quá gấp gáp đi a!

Lâm Phong cười lạnh trong lòng, Ngọc Hoàng cung là của Ngọc Thiên hoàng tộc, đáng ra bọn họ phải được truyền thừa từ đó, tiếc là lòi ra nhân vật biến số như Ma Hoàng, làm cho bố trí của Ngọc Hoàng bị đảo loạn. Nếu nói kẻ nào muốn bắt được Lâm Phong nhất, đầu tiên phải kể tới Ngọc Thiên hoàng tộc cùng với Đông Hải Long Cung. Xoay người, Lâm Phong dùng một mồi lửa hủy diệt thi thể tên cường giả Thiên Vũ kia, sau đó cất bước rời đi. Thân hình bốc lên, đạp mây mà đi, đã rời khỏi đế thành cũng nên lên đường rồi. … Thành Dương Châu, so với ban đầu phồn vinh hơn không biết bao nhiêu lần. Hôm nay, thành Dương Châu được Tuyết Nguyệt chọn làm đô thành mới, người đi lại trên đường nhiều vô kể. Cường giả Huyền Vũ cảnh cũng có thể tùy tiện thấy được, không còn cảnh một cường giả Huyền Vũ cũng khó thấy như trước. Một trận đại chiến ngày xưa vẫn được nhiều người tán dương, nhất là ở thành Dương Châu, quê quán của Lâm Phong. Quá chấn động, trận chiến trước kia, người Tuyết Nguyệt không dám tưởng tượng ra uy lực Thiên Vũ. Toàn bộ Tuyết Nguyệt rộng lớn cũng đã biết, Đoàn Nhân Hoàng là cường giả cấp Thiên Vũ, nhưng trận chiến ấy, một trong bốn đại thiên tài ngày xưa, Lâm Hải cũng tiến vào Thiên Vũ, còn có Đoàn Vô Nhai, gã làm cho mọi người chấn động quá lớn. Hai người Đoàn Vô Nhai cùng Đoàn Vô Đạo đều gia nhập những thế lực kinh khủng, mang theo cường giả Thiên Vũ, mượn ngày đại hôn của Lâm Phong mà tiêu diệt cả nhà Lâm Phong. Ngay tại lúc mọi người cho rằng cả nhà Lâm Phong sẽ bị tiêu diệt, vợ Lâm Phong lại hóa thành tiên trong tuyết, Tuyết tinh linh, nữ Thần mà vô số người ngưỡng mộ tôn sùng, nếu bọn họ cũng có được Hồ Tiên này làm vợ, còn đòi hỏi gì hơn. Tiếc là dù tiến hóa thành Hồ trung Tiên, nhưng nàng vẫn không cách nào ngăn cản những cường giả kinh khủng kia, cho đến khi Lâm Phong trở về, vì hồng nhan hóa nộ, dưới cơn nóng giận đọa lạc thành ma, cầm ma kiếm trong tay khiến thiên hạ khiếp sợ. Đoàn Nhân Hoàng cùng với quân vương Tuyết Nguyệt bị hắn chém giết tại chỗ, những cường giả Thiên Vũ khác thì chạy trốn trối ch.ết dưới ma uy cuồn cuộn kia. Chỉ tiếc cho nhân vật thiên kiêu một đời như Lâm Phong, vì hồng nhan đọa nhập thành ma, dù vạn kiếp bất phục cũng không tiếc. Hôm nay, e rắng Lâm Phong đã trở thành công cụ sát phạt, chôn xương tha hương rồi. Dù tới hôm nay, nhưng khi nhắc đến chuyện này, mỗi người đều không nhịn được thở dài một tiếng, thiên kiêu một thời Lâm Phong, nếu tiếp tục trưởng thành sẽ đáng sợ cỡ nào, nhưng trời cao đố kỵ anh tài, thiên kiêu hóa ma. Hôm nay, ngoài cửa thành Dương Châu của Tuyết Nguyệt, một thân ảnh ngự không mà tới, người này mặt mũi tuấn dật, góc cạnh rõ ràng, chỉ là mất đi chút non nớt ngày xưa, lại thêm chút bền bỉ gai góc. Nhất là cặp mắt thâm thúy kia, phảng phất như trải qua vô số tang thương của năm tháng, rõ ràng là Lâm Phong đã bỏ đi lớp ngụy trang. Tuyết Nguyệt cách Thiên Trì không biết bao nhiêu xa, đã trở lại đây, không cần thiết phải dịch dung. Nhìn quê quán mình tại thế giới này thật sâu, khí tức quen thuộc ập vào mắt, dù bây giờ thành Dương Châu đã phồn hoa hơn nhiều, tường cao chọc trời nhưng trong mắt Lâm Phong vẫn không có gì khác, tòa thành này có ý nghĩa đặc biệt với Lâm Phong, chứ không phải ngoài thành.

- Thành Dương Châu, ta đã trở về rồi!

Lâm Phong thì thào, chậm rãi tiến vào thành.