Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 98: Quý tộc cô đơn




Trấn Vân Dương, là trấn nhỏ gần Vân Hải tông nhất, có hơn ngàn gia đình.

Ở trên trấn nhỏ này, có một quý tộc xuống dốc, họ Đoàn, nghe nói chính là người trong tông tộc Hoàng thất, nhưng bởi vì tổ tiên chọc giận long nhan, bị trục xuất khỏi hoàng thất, đày đến trấn nhỏ này, từ khi đến cái trấn nhỏ xa xôi này liền dần dần xuống dốc.

Dĩ nhiên, những người trong trấn này không tin tưởng lời đồn này cho lắm, người trong hoàng thất chính là Hoàng gia hoàng thân, sao có thể luân lạc tới cái trấn nhỏ này mà tạm bợ qua ngày.

Quý tộc Đoàn gia này, sống trong một tòa viện cổ ở phía bắc của trấn, giờ phút này, trước cửa viện, có mấy cỗ xe ngựa phi thường rộng rãi, tựa hồ là muốn đi xa.

- Tỷ, chúng ta lên đường thôi.

Một gã thiếu niên mười ba mười bốn bước tới trước mặt một thiếu nữ xinh đẹp, hô một tiếng.

Ánh mắt của thiếu nữ xinh đẹp kia có chút phiếm hồng, dường như mới vừa khóc xong, đưa mắt nhìn về phương xa, đó là phương hướng Vân Hải tông, trong tròng mắt lộ ra một tia sầu não sâu kín.

Nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới, trong vòng vài ngày nàng rời khỏi tông môn, Vân Hải tông, vậy mà gặp phải tai họa ngập đầu như vậy, trong vòng một ngày đã bị diệt môn, mọi người đều chết hết, toàn bộ đều chết.

- Ừ!

Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nghe được tiếng gọi của thiếu niên, miễn cưỡng cười, khẽ gật đầu nói: - Thiếu gia, ngài nhanh lên xe đi, chúng ta lên đường thôi!

- Tỷ, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chờ đến Hoàng thành, ta sẽ nói Hoàng tử ca ca giới thiệu cho tỷ một vị thanh niên tài tuấn.

Thiếu nữ xinh đẹp lắc đầu, cố nặn ra vẻ tươi cười.

- Thiếu gia, mọi người đều đang chờ đó, chúng ta nhanh đi thôi.

- Được! Thiếu niên gật đầu, đi về phía mấy tên hộ vệ.

- Tĩnh Vân, cô cùng thiếu gia đều ngồi bên trong đi, phía ngoài giao cho chúng ta là được.

Một gã hộ vệ trẻ tuôi sảng khoái nói, ánh mắt nhìn về Tĩnh Vân mang theo một tia mập mờ. Theo số tuổi tăng lên, Tĩnh Vân càng ngày càng đẹp rồi, hộ vệ trẻ tuổi trong Đoàn gia đều có ý tứ với nàng.

- Đúng, Tĩnh Vân, nàng nghỉ ngơi là được, phía ngoài cứ giao cho ta cùng Uông lão. Một gã thanh niên khác cũng đi tới, mĩm cười nói.

- Tỷ, bọn họ nói rất đúng, chúng ta vào trong ngồi. Thiếu niên họ Đoàn lôi kéo Tĩnh Vân vào trong thùng xe rộng rãi, tuy nói Tĩnh Vân chỉ là tỳ nữ mà nhà gã nuôi dưỡng từ nhỏ, nhưng hai người lại thân thiết như chị em.

Tĩnh Vân cũng không cự tuyệt, đi vào trong thùng xe ngựa màu trắng.

Cũng vào lúc này, hai người Lâm Phong cùng Mộng Tình đã đi tới trấn Vân Dương.

- Không phải trấn nào cũng có thể tìm được một chiếc ngựa? Lâm Phong cảm nhận được trấn nhỏ này thật sự hoang vu, không khỏi cười khổ, mục đích của hắn lần này là hoàng thành nước Tuyết Nguyệt, cách rất xa, nếu nói đi bộ đúng là không thực tế.

Cũng là vì Lâm Phong xuống núi quá gấp, quên việc dắt theo hai con ngựa.

- Đó là xe ngựa phải không?

Mộng Tình chỉ chỉ về phía xa, nhàn nhạt hỏi một câu. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về hướng đó, không khỏi ngạc nhiên, chỉ thấy có vài chiếc xe ngựa đang đi về phía này.

- Quả nhiên là đúng dịp.

Khẽ mỉm cười, Lâm Phong nhanh nhẹn đi tới, cản mấy chiếc xe ngựa lại.

- Ngươi là ai, tránh ra! Một thanh niên thấy Lâm Phong vậy mà dám ngăn cản xe ngựa, không khỏi gầm lên một tiếng.

- Bằng hữu, các ngươi chỉ dùng một xe ngựa, còn có hai chiếc trống, có thể nguyện ý nhường lại một chiếc cho chúng ta được không, ta nguyện lấy số tiền lớn tạ ơn.

Lâm Phong cười cười nhìn về tên thanh niên, hòa khí nói.

Phía sau màn che trong xe ngựa, Tĩnh Vân nghe được thanh âm quen tai, cả người đều run rẩy, sau đó, khi nhìn thấy thân ảnh Lâm Phong xuyên thấu màn che, nàng liền lộ một nụ cười tràn đầy vui vẻ.

- Xin lỗi, xe ngựa này chúng ta còn phải dùng, không thể nhường lại cho ngươi.

Uông lão là người đánh xe, đang lôi kéo dây cương, nhìn Lâm Phong đáp.

- Đúng vậy, cút ngay, chúng ta là ai mà cần tiền tài của ngươi. Tên thanh niên áo đen lạnh lùng quát lên. Lâm Phong nhíu mày, không nhượng thì nói không nhượng là được rồi, cần gì mà vô lễ như thế.

- Lâm Phong!

Thanh âm mang theo vui mừng từ trong màn che truyền ra, Tĩnh Vân bước ra, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, hắn không chết, Vân Hải tông bị diệt môn nhưng Lâm Phong lại không chết.

- Tĩnh Vân!

Lâm Phong cũng rất ngạc nhiên, nhìn thân ảnh mạn điệu này, nụ cười rực rỡ dương quang như trước, nở rộ lên trong mắt hắn.

- Tĩnh Vân, hắn là ai?

Lúc này, nam tử áo đen cưỡi ngựa tới trước người Lâm Phong, ngồi trên yên ngựa, cao ngạo mà lạnh lùng đưa mắt nhìn Lâm Phong.

- Lâm Phong, thật sự là huynh còn sống, rốt cuộc thì tông môn đã xảy ra chuyện gì? Tĩnh Vân dường như không thể tin được, nhanh chóng bước tới bên người Lâm Phong, trực tiếp bỏ qua thanh niên áo đen, điều này làm cho tên áo đen càng thêm lạnh lùng.

Lâm Phong nghe được lời của Tĩnh Vân, cũng có chút kỳ quái, nhìn Tĩnh Vân nói: - Muội không biết?

- Không biết, trước mấy ngày tổ chức đại hội tông môn vòng thứ hai, cũng vừa lúc được thiếu gia báo tin là muốn đi về Hoàng thành, muội tự nhiên phải đi theo, vì vậy nên ta xuống núi. Nhưng mà chỉ sau mấy ngày đó, muội muốn trở lại tông môn chào các huynh một tiếng, nhưng nhưng Hai mắt Tĩnh Vân mang theo tia máu, không cách nào nói tiếp, một màn kia đã trở thành ác mộng của nàng, không cách nào quên được.

- Thì ra là như vậy. Lâm Phong cũng cảm thấy may mắn cho Tĩnh Vân, còn may là nàng không ở trong tông môn, nếu không

- Tĩnh Vân, hắn là?

Lúc này, quản gia Uông lão mở miệng hỏi.

- Uông bá, đây là bằng hữu của cháu, Lâm Phong, là đệ tử Vân Hải tông.

Tĩnh Vân kéo tay Lâm Phong, giới thiệu với Uông bá.

- Ừ! Uông bá khẽ gật đầu với Lâm Phong.

- Hừ, tông môn cũng bị diệt, lại vẫn còn sống tốt, cũng không biết làm thế nào mà sống được. Tên thanh niên áo đen thấy Tĩnh Vân nhiệt tình với Lâm Phong như vậy, lạnh lùng châm chọc nói, làm cho Tĩnh Vân nhíu nhíu mày.

- Vạn Thanh Sơn, ngươi có ý gì?

Tĩnh Vân lạnh lùng nhìn thanh niên áo đen, cả giận nói.

- Ta có ý gì, trong lòng vài người đều hiểu rõ. Vạn Thanh Sơn tiếp tục hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Lâm Phong.

Ở Vân Hải tông, Tĩnh Vân là đệ tử ngoại môn, nếu Lâm Phong là bằng hữu của nàng, thì tự nhiên cũng là đệ tử ngoại môn, quá lắm cũng chí có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám hoặc tầng chín. Mà hôm nay, gã đã có tu vi Khí Vũ cảnh đỉnh phong, dĩ nhiên không để ý tới Lâm Phong.

Hơn nữa, Vân Hải tông bị diệt cả môn, vậy mà Lâm Phong có thể sống sót, nói không chừng chính là hạng người tham sống sợ chết.

Lâm Phong âm thầm lắc đầu, chẳng để ý tới Vạn Thanh Sơn, hắn khinh thường để ý tới loại người như vậy.

- Tĩnh Vân, các muội muốn đi Hoàng thành.

- Ừm! Tĩnh Vân gật đầu.

- Vừa lúc, ta cũng muốn đi Hoàng thành, các muội có thể cho ta mượn một chiếc xe chứ, chúng ta cùng đi.

- Thật sự? Vậy muội giúp huynh hỏi thiếu gia một chút, chắc là hắn cũng không để ý. Tĩnh Vân nghe được Lâm Phong cũng đi Hoàng thành, trong lòng thầm vui.

- Tĩnh Vân, như vậy hình như không được tốt lắm.

Uông bá đạm mạc mở miệng.

- Uông bá, Lâm Phong cũng là đệ tử Vân Hải tông, thực lực rất không tệ, có huynh ấy đi theo còn có thể làm hộ vệ cho chúng ta.

- Đúng, ta có thể hộ vệ cho các ngươi.

Lâm Phong gật đầu nói.

- Tông môn cũng bị diệt, thực lực có gì mà không tệ, chúng ta không cần.

Vạn Thanh Sơn lạnh lùng châm chọc.

- Tĩnh Vân, mục đích chuyến đi này của chúng ta, cô hẳn rõ ràng, hắn không thích hợp, nhưng đưa cho hắn một chiếc xe ngựa cũng không có vấn đề gì. Uông bá ngẫm nghĩ một chút rồi nói, hai chiếc xe ngựa khác là dùng để đề phòng, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không dùng, không bằng tặng cho Lâm Phong là được.

Về phần để Lâm Phong đi theo, vẫn nên bỏ đi.

- Uông bá, không sao, để cho hắn đi cùng đi.

Lúc này, thiếu niên cũng từ trong xe ngựa bước ra, tới trước người Lâm Phong, cười nói: - Đệ tên là Đoàn Phong.

- Lâm Phong! Khẽ gật đầu với tên thiếu niên, Lâm Phong cười nói, tên của đối phương cũng đồng âm với mình.

- Thiếu gia Uông bá nhìn Đoàn Phong, muốn nói gì đó nhưng đã bị Đoàn Phong ngắt lời: - Uông bá, ta cũng Tĩnh Vân ở trong xe cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc có Lâm Phong đại ca, có thể trò chuyện với nhau.

- Thiếu gia, như vậy sao được? Vạn Thanh Sơn nghe được Đoàn Phong vậy mà muốn ở cùng Lâm Phong và Tĩnh Vân trong một xe, nhất thời có chút không vui, nhưng tên hộ vệ khác cũng tiến lên ngăn cản.

- Thiếu gia, ngài có thân phận tôn quý, sao có thể ở chung mới một tên hạ đẳng như vậy.

Một vài tên thanh niên khác không đồng ý nói.

- Ta có thân phận gì mà tôn quý, tốt rồi, cũng không cần nói nhiều, ta nói được là được.

Đoàn Phong quả quyết nói, sau đó nhìn Lâm Phong:

- Lâm Phong đại ca, cùng vào xe đi.

- Đợi một chút, ta còn một bằng hữu.

Lâm Phong xoay người, chỉ thấy Mộng Tình vẫn còn đứng ở chỗ cũ, liền hô một tiêng: - Mộng Tình!

Nghe được Lâm Phong gọi, Mộng Tình mới nhấc chân chậm rãi đi về phía này, đứng sau lưng Lâm Phong.

Thấy bóng hình vô cùng mộng ảo của Mộng Tình, những tên hộ vệ trẻ tuổi đều ngây ngẩn cả người, mặc dù có lụa mỏng che mặt, nhưng bọn chúng vẫn cảm nhận được vẻ đẹp kinh diễm này, đối với khuôn mặt dưới làn lụa mỏng kia thì càng vô hạn mơ mộng.

- Thiếu nữ này thật xinh đẹp!

Mới vừa rồi không chú ý tới Mộng Tình, lúc này thấy nàng đi tới bên cạnh, Uông lão cũng nhịn không được mà thầm nghe một tiếng.

Tĩnh Vân đã có thể coi là mỹ nhân, nhưng lúc này, ở trước mắt Mộng Tình thì lại có chút ảm đạm, Mộng Tình, chỉ với khí chất này đã làm cho lòng người mê mẫn.

Lúc này Tĩnh Vân cũng chú ý tới Mộng Tình, thấy nàng an tĩnh đứng phía sau Lâm Phong, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng không khỏi hiện lên thần sắc phức tạp.

- Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, Lâm Phong đại ca, nếu là bằng hữu của huynh, vậy thì cùng vào xe ngồi đi.

Đoàn Phong phi thường nhiệt tình nói.

- Đúng vậy, Lâm Phong, lên xe đi.

Tĩnh Vân gật đầu, cũng mỉm cười nói.

- Chúng ta lên xe ngựa ngồi đi. Lâm Phong nói với Mộng Tình một câu, sau đó liền leo lên xe ngựa, tiến vào trong màn.

Đám thanh niên hộ vệ cùng Vạn Thanh Sơn thấy thân ảnh tuyệt đẹp kia, đã quên mất mà ném lời cự tuyệt lên chín tầng mây rồi.

- Thằng này, nhất định cho ngươi đẹp mặt, đệ tử Vân Hải tông, hừ!

Nghĩ đến Lâm Phong vậy mà được hai vị mỹ nhân ưu ái, Vạn Thanh Sơn nhịn không được mà nổi lòng ghen tị.