Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 41: Đại đình trấn áp lão yêu quái




Tiểu cô nương nói muốn đi sớm, nhưng ngày đầu tiên nói đau bụng, không đi, ngày thứ hai nói muốn mua chút đồ tết cho cha mẹ, kết quả đã lôi kéo Thế tử Điện hạ đi dạo trong thành một ngày, ngày thứ ba nàng nằm trong chăn không chịu rời giường, tròng mắt quay tròn, có thể nghĩ được lý do nào tốt, vẫn là Từ Phượng Niên thức thời, nói lịch thư thượng giảng hôm nay không nên đi xa, sau đó nàng lại cùng Thế tử Điện hạ đi lên đi xuống thanh lương sơn mấy lần, ngày thứ tư, rốt cục không còn cách nào, tiểu hòa thượng Đần Nam Bắc cũng sắp điên mất, tiểu cô nương đành phải thở dài thở ngắn đi đến xe ngựa Từ Phượng Niên chuẩn bị cho nàng, trong xe chất đầy điểm tâm và trái cây nàng thích ăn, nàng tính cả phần son phấn bột nước đều ghi nhớ hết tất cả, lần sau gặp lại Từ Phượng Niên sẽ trả lại hết, về phần bát đừng tiền của lão cha dưới giường nếu có đầy đủ hay không, nàng cũng mặc kệ.

Tiểu cô nương thấy Thế tử Điện hạ tựa hồ không lên xe ngựa, giống như là thiếu một chút cái gì, sốt ruột nói: "Từ Phượng Niên, ngươi không đưa ta đi a?"

Từ Phượng Niên ngẩng đầu ôn nhu nói: "Không được, sợ ra khỏi thành liền không nhịn được đem ngươi cướp về."

Tiểu cô nương lập tức vui vẻ, xem ra, Từ Phượng Niên vẫn là tri kỷ của mình, không thể đưa đi liền không thể tiễn, hắn còn trẻ, mình còn nhỏ, không sợ về sau không có cơ hội chạm mặt, lại nói Từ Phượng Niên nói chậm nhất hai năm nữa sẽ đến nhà nàng chơi. Tiểu cô nương vui sướng đến mức quên luôn chuyện nói mình ở chỗ nào, chùa là chùa gì, thiên hạ chùa miếu vô số, dù Thế tử Điện hạ thần thông quảng đại đi nữa, không có đầu mối, biết đi đâu mà tìm? Nàng ngồi vào trong xe, cúi đầu vuốt vuốt chuỗi tràng hạt tử đàn trên tay, một trăm linh tám khỏa, ngụ ý phá vỡ tổng cộng một trăm tám phiền não tam thế, đây là do Thế tử Điện hạ từ một vị cao tăng đắc đạo Cửu Hoa Sơn thành kính cầu tới thánh vật của phật môn, vị cao tăng kia vừa lúc viên tịch đã một trăm linh tám tuổi, cầm trong tay xâu phật môn này "Thuyên Mã Tác" tụng kinh vô số, tự nhiên chất chứa một công lao đặc biệt chỉ có thể được mong đợi.

Có thể thấy được Thế tử Điện hạ không tim không phổi lại là yêu quý tiểu cô nương này.

Đêm hôm đó để lão tốt trong thành nội cảm xúc ngổn ngang, huy hoàng Bắc Lương trấn linh ca, tiểu cô nương ma xui quỷ khiến chạy tới trước giường Thế tử Điện hạ, được hắn kéo đi tới, ôm vào trong ngực, nàng cũng không xấu hổ, nghe tiếng ca, nghe mùi rượu, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy bình an.

Tiểu hòa thượng lên xe trước hợp tay hành lễ đối với Từ Phượng Niên. Từ Phượng Niên cười hoàn lễ. Tiểu hòa thượng so tiểu cô nương quen với đạo lí đối nhân xử thế một chút, nói rất nhiều ngôn từ cảm tả phát ra từ phế phủ, tiểu hòa thượng từ đầu đến cuối đều đối với Thế tử Điện hạ tiếng xấu rõ ràng ở Bắc Lương không có bất kỳ phản cảm nào, đại khái là trước mắt đều nghe Lý Tử nói Từ Phượng Niên tốt như thế nào thông minh như thế nào, cho nên ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đảo, ấn tượng không tệ, tăng thêm đoạn này thời gian chỉ thấy Thế tử Điện hạ buông tư thái xuống bồi tiếp cho Lý Tử quậy, không thấy được hắn ương ngạnh làm ác, ngược lại là cuối cùng từ tòa lầu các hắn mang cho mấy bản kinh phật đơn lẻ bị thiếu , tiểu hòa thượng thực sự là căm hận không nổi.

Xe ngựa di chuyển chầm chậm, tiểu cô nương vén rèm lên dùng sức phất tay.

Từ Phượng Niên cười quơ quơ.

Chờ cho đến lúc không nhìn thấy thân ảnh thon dài của Từ Phượng Niên, tiểu cô nương này mới đặt mông ngồi trở lại nệm ngồi, có chút ảo não, trong đầu vắng vẻ.

Tiểu hòa thượng hỏi: "Lý Tử, làm sao không thấy lão Mã phu Họ Hoàng mà ngươi nói."

Vừa mới mặt ủ mày chau, tiểu cô nương lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Lão Hoàng a, có ý tứ nhất, cười lên liền thấy hắn thiếu hai chiếc răng cửa, lão Hoàng quý nhất một chiếc lược bằng ngà voi, luôn luôn giấu đi, sợ bị Từ Phượng Niên cầm đi bán đổi lấy tiền, nhưng là nguyện ý cho mượn ta chải tóc a, dù sao ta cùng có giao tình rất tốt với lão Hoàng!"

Chỉ cần Lý Tử tâm tình tốt, tiểu hòa thượng tâm tình cũng sẽ tốt.

Cho dù Lý Tử là vì lão Hoàng, thậm chí là Từ Phượng Niên mà tâm tình tốt lên, tiểu hòa thượng cũng không nề ha. Đần Nam Bắc nha.

Tiểu cô nương đột nhiên đem tay chỉ gõ gõ tiểu hòa thượng đầu, dạy dỗ: "Ai bảo ngươi gọi ta Lý Tử? !"

Tiểu hòa thượng ôm đầu nói: "Từ Phượng Niên đều nói như vậy mà."

Tiểu cô nương thẹn quá thành giận nói: "Ngươi là hắn sao? ! giống chỗ nào vậy?"

Tiểu hòa thượng rụt rè nói: "Được rồi, Đông Tây."

Tiểu cô nương nghiến răng nghiến lợi nói: "Cũng không cho phép gọi ta là Đông Tây! Ngô Nam Bắc, ngươi là đồ đần!"

Tiểu hòa thượng thức thời ngậm miệng. Nàng là tức giận thật, nếu không cũng sẽ không gọi tên đầy đủ của hắn, Ngô Nam Bắc. Bởi vì sư phụ thuở xưa luôn luôn cầm bím tóc của Lý Tử, ân cần dạy bảo nàng tăng lữ không nói tên đạo không nói thọ, không cho phép gọi tên trước của người xuất gia. Ai, sư phụ không có ưu điểm gì lớn sư phụ thì điểm này cũng được nha.

Lý Đông Tây.

Ngô Nam Bắc.

Tiểu hòa thượng trên mặt mặc dù câu nệ, kỳ thật nội tâm tại vui vẻ nghĩ: Ngươi là Đông Tây, ta là Nam Bắc, chúng ta chỉ cần ở cùng một chỗ liền tốt.

Đáng thương lúc Từ Kiêu thẳng đến thì tiểu cô nương tiểu hòa thượng đã ra khỏi thành, cùng Từ Phượng Niên ngồi tại đình giữa hồ, chỉ có hai cha con, Trần Chi Báo cũng không thấy xuất hiện.

Đại Trụ quốc có sáu vị nghĩa tử, Trần Chi Báo, Viên Tả Tông, Diệp Hi Chân, Diêu Giản, Tề Đương Quốc, Chử Lộc Sơn, tính cách khác nhau, Thế tử Điện hạ cùng bọn hắn quan hệ cũng đều có vi diệu, Từ Phượng Niên từ nhỏ tựu cùng Trần Chi Báo tính tình không hợp, trước kia đối Viên Tả Tông Tề Đương Quốc hai vị này võ tướng vô địch này cũng không có hảo cảm, gần nhất một năm quan hệ cải thiện rất nhiều, uống qua mấy lần rượu. Còn nho tướng Diệp Hi Chân từ đầu đến cuối cùng Thế tử Điện hạ quan hệ thường thường, ngược lại là tinh thông thanh túi thuật Diêu Giản, cùng Từ Phượng Niên luôn luôn có thể nói chuyện, Thể tử lúc còn nhỏ thích nhất nhìn Diêu Giản gặm thổ điểm huyệt, luôn cảm thấy mười phần thú vị. Còn Lộc Cầu Nhi không cần nhiều lời, khúm núm được cùng hắn là Từ Phượng Niên không sai biệt lắm, không ai hoài nghi Thế tử Điện hạ nếu muốn hắn giết nhà giết vợ con, Lộc Cầu Nhi sẽ một chút nhíu mày.

Từ Kiêu đắc ý nói: "Ở cửa thành gặp Nhi tỷ ngươi, nàng lần này không có mắng ta, lão cha có lợi hại không?"

Từ Phượng Niên buồn bực nói: "Không mắng ngươi đó là bởi vì Nhị tỷ đều trút giận lên ta, nàng căn bản không có coi ngươi là chuyện."

Đường đường là Đại Trụ quốc, Từ Kiêu cũng có kiểu chơi xấu của thôn dã nông phu: "Cái này ta mặc kệ."

Từ Phượng Niên cả giận: "Ngươi cũng không biết giữ Nhị tỷ lại, tốt xấu cũng phải ăn tết ở nhà chứ? !"

Từ Kiêu bĩu môi nói: "Vậy thì chẳng phải ta bị mắng sao?"

Từ Phượng Niên lắc đầu, một bụng ngột ngạt, hít thở sâu một hơi, hỏi: "Ta hai ngày trước bày trò ca múa, không có sao chứ?"

Từ Kiêu ngượng ngùng nói: "Không có việc gì không có việc gì, sao có thể nhiều lần đụng tới hoàng đế băng hà."

Từ Phượng Niên hừ một tiếng.

Từ Kiêu đành phải cười theo.

Từ Phượng Niên mười bốn tuổi năm đó, tiên hoàng chết bất đắc kỳ tử một cách lạ thường, triều chính trên dưới trong lúc tang tóc, Thế tử Điện hạ vậy mà tại Hoàng Hạc Lâu ca múa một trận, toàn bộ Bắc Lương đều sợ đến mắt trợn tròn, Đại Trụ quốc một thân bụi đất chạy về Vương phủ liền muốn đánh trưởng tử này một trận nhừ tử, cuối cùng vẫn là không hạ thủ được, chỉ là đem hai trăm người trong nhạc phường toàn bộ kéo ra ngoài chém đầu răn chúng. Khi đó đương kim thiên tử mới đăng cơ thể hiện ra khoan hậu, chỉ ngoài miệng khiển trách vài câu, lấy lý do Từ Phượng Niên tuổi nhỏ vô tri, đè xuống cả trăm lời chỉ trích của quan văn võ cùng sĩ tử thiên hạ, mới ba năm sau, liền lại có ý đem vị Thế tử Điện hạ ngang bướng mời về làm rể hiền, khắp thiên hạ càng xôn xao không hiểu.

Từ Phượng Niên hỏi: "Kiếm thuật của Nhị tỷ đến cùng là như thế nào?"

Đại Trụ quốc cười nói: "So với Nam Cung tiên sinh ngươi dẫn tới còn hơi kém hơn nửa bậc."

Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: "Biết Nhị tỷ kiếm thuật không tầm thường, nhưng đã xuất sắc như vậy sao?"

Đại Trụ quốc lấy làm kiêu ngạo nói: "Vị Hùng con bé này, tính tình làm cái gì đều là muốn tranh đệ nhất, tên rùa đen Hoàng Long Sĩ kia, sớm muộn cũng có một ngày muốn bị ngươi Nhị tỷ coi như bàn đạp."

Từ Phượng Niên bả vai gánh Tú Đông, hai tay dâng cái ót, dựa vào đại đình trụ, lười biếng nói: "Nếu không đem ta Nhị tỷ cùng Bạch Hồ Nhi thành một đôi, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ bọn họ tương đối xứng đôi."

Đại Trụ quốc liếc mắt nói: "Lời này của ngươi tới tai của một trong hai người, nhất định sẽ bị đánh chết. Một thanh Hồng Ly, một thanh Tú Đông, ngươi có chịu!"

Từ Phượng Niên thở dài nói: "Đúng là đánh không lại a."

Đại Trụ quốc hạ thấp thanh âm nói: "Trong tay ta ngược lại là có một cao nhân, ngươi có bản lĩnh hãy thu lấy."

Từ Phượng Niên nhíu mày vô ý thức hỏi: "Cao bao nhiêu?"

Đại Trụ quốc duỗi ra hai cánh tay, "Khắp thiên hạ, chân chân chính chính có thể xếp vào trước mười. Bốn mươi năm trước có thể xếp vào ba vị trí đầu, hai mươi năm trước, trên vị trí thứ năm tuyệt không có vấn đề."

Từ Phượng Niên cười khổ nói: "Chẳng phải là còn cao hơn so lão Hoàng?"

Từ Kiêu cười cười.

Từ Phượng Niên hỏi: "Hắn bị ngươi giấu ở nơi nào?"

Từ Kiêu chỉ chỉ thính triều đình, thần bí nói: "Đang trấn áp dưới đáy đình. Ta vì sao kiến tạo đình này, sư phụ ngươi vì sao ở đây, đều là bởi vì trăm năm vừa gặp lão yêu quái."

Từ Phượng Niên tự mình hiểu ý lắc đầu nói: "Chỉ bằng công phu như mèo ba chân của ta, đi chịu chết a?"

Từ Kiêu nhẹ gật đầu, "Không vội. lão yêu lệ khí còn không có bị chà sáng, hiện tại bất luận kẻ nào đi đích thật là chịu chết."

Từ Phượng Niên tự nhủ: "Vậy ta về sau cũng không dám đi thính triều đình."

Từ Kiêu cười nói: "Có thể đi."

Từ Phượng Niên kiên quyết nói: "Đánh chết không đi!"