*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hey, Atlas, cậu sao thế? Có cần mình giúp cái gì không?” Alice nhẹ nhàng từ trên lầu nhảy xuống, động tác tao nhã xinh đẹp như đang khiêu vũ, xoay vòng tròn quanh người Atlas, bàn tay giấu đằng sau lưng lén ra hiệu.
Emmett hiểu ý lập tức ôm đống đồ lách mình chuồn mất. Jasper chậm rãi đến gần, hàng mi thanh tú khẽ cau lại, thuận tay lấy xuống một cái đầu gấu xám khổng lồ không biết được treo trên góc cầu thang từ khi nào. Anh không buồn nhìn lại mà quăng ra sau, cái đầu gấu xám văng vào tường, bật ngược lại, hạ cánh vô cùng chính xác vào trong cái rương, cạch một tiếng, nắp rương được đóng lại, trên nắp rương còn có một dòng chữ ghi tên chủ nhân —— hiển nhiên là của Emmett, anh chàng này lúc nào cũng thích thú với việc khoe khoang “sức mạnh đàn ông “, dù là bị Rosalie đánh cho không biết bao nhiêu lần cũng không thể nào sửa được cái tật xấu này. Nhưng mà có người bình thường nào mà lại đi treo cái thứ đồ chơi này trong nhà chứ? Hơn nữa trên cổ của cái thứ đó còn in rõ hai dấu răng.
“Không có gì đâu, mọi người cứ dọn dẹp đi!” Atlas kéo kéo cái mũ đầu bếp nhỏ trên đầu, hai mắt sáng lấp lánh cố gắng kiễng chân nhìn theo hướng Emmett, đáng tiếc không thể nhìn tới được, đành buồn bực mà thu hồi tầm mắt.
Alice mới thở phào một hơi, nhưng vừa nhìn lại, cô vội vàng che miệng ngăn tiếng thét thất thanh —— Atlas đang mở cánh cửa tủ lạnh trong góc phòng, từ bên trong lấy ra một túi máu đông lạnh, còn cầm trên tay ước lượng.
“Á, không! Máu của tôi…” Emmett vừa từ trong nhà kho chui ra đúng lúc nhìn thấy cái cảnh này, kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ tiếc là mới hét được có nửa câu đầu còn nửa câu sau bị Jasper không biết đứng bên cạnh từ khi nào huých cho một cú như trời giáng đành phải nuốt ngược trở lại. Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Atlas lấy món tráng miệng của mình ra, một túi… Không! Đừng đừng đừng! … Hai túi! Hai túi rồi!
Sắc mặt của Emmett theo từng động tác của Atlas mà càng lúc càng đau khổ vặn vẹo.
Atlas nghe thấy tiếng kêu quay đầu lại, cầm túi máu sền sệt trong tay giơ lên, ngơ ngác hỏi: “Ưm, người nước ngoài có thói quen… dùng gói to như vầy đựng máu à?”
Emmett dùng đôi mắt vàng kim nhìn Atlas một lúc lâu, đột nhiên quay đầu, đau thương mà nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ, trong lòng thì hận không thể đâm đầu vào tường chết luôn cho rồi, một tiếng rên rỉ toát ra từ kẽ răng: “… Đúng!”
Atlas à một tiếng, nghiêm túc nhìn Emmett chằm chằm một hồi, lại quay người lấy nốt túi máu cuối cùng ra, vui vẻ đi xuống bếp: “Hơ, đúng là thói quen kỳ quái.” Để lại Emmett dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn theo cậu đóng cửa nhà bếp lại.
“Món tráng miệng của tôi, món tráng miệng tôi thích nhất… ôi…vất vả lắm mới tiết kiệm được…”
Rosalie đột nhiên xuất hiện, khoanh tay tựa vào tường, lãnh đạm liếc nhìn Emmett, thản nhiên nói: “Xin lỗi nha, em đã quên dọn tủ lạnh.”
Đôi mắt vàng kim của Emmett nhìn Rosalie một hồi, rốt cục anh quyết định im lặng quay đầu đi, Jasper thì vỗ vai anh chàng to con an ủi: “Lần sau đừng có để đồ ăn vặt nhiều nữa.”
Alice đứng bên cạnh thì lại vỗ ngực vui vẻ nói: “May mà không phải là máu người.”
Từ trong nhà bếp truyền ra tiếng nói chuyện nho nhỏ của Atlas và Esme, bất quá, dù âm thanh có nhỏ thế nào thì nhóm ma cà rồng đứng ngoài vẫn nghe thấy rõ mồn một.
Giọng nói của Esme có vẻ vừa ngạc nhiên vừa kì quái: “Atlas… cháu dùng thứ này làm gì vậy?”
Atlas khe khẽ đáp lại: “Là tiết canh, cháu định làm món tiết canh cay Tứ Xuyên mà cháu thích nhất, hương vị rất tuyệt vời, mọi người chắc cũng muốn thử chứ?”
“…”
Atlas xấu hổ gãi đầu, ủ rũ nói: “Được rồi, cháu nói thật, thực ra… cháu không rành về món Tây cho lắm nên muốn dùng món sở trường của mình gây ấn tượng tốt với mọi người.”
“Gây ấn tượng… A? A, không sao cả, là do cô không chuẩn bị sẵn từ trước.” Giọng nói của Esme có vẻ lúng túng.
“Esme cô đừng nói như vậy. Cháu cảm thấy thật mất mặt, nếu như cháu chịu học hỏi từ mẹ thì tốt rồi, mẹ cháu nấu được món Tây, những món ăn Italy mà mẹ cháu nấu rất được khách hàng ưa thích. Có rất nhiều du học sinh Italy đều cố ý tìm đến ăn thử.”
Cách một cánh cửa, trong phòng khách, nhóm ma cà rồng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Atlas đằng sau cánh cửa, càng nghe, sắc mặt của mọi người càng trở nên kỳ quái.
Alice thông cảm nhìn Emmett, lắc đầu nín cười rút lui: “Phụt, tiết canh…”
“May mà không phải máu người.” Jasper nắm tay Alice, lặp lại câu nói vừa rồi của cô, hai người cùng tránh xa anh chàng Emmett tội nghiệp.
Sắc mặt của Emmett vô cùng u ám, như một chú chó bự ngồi xổm trong góc, u oán nhìn Alice chằm chằm, tiện thể trừng luôn cả Jasper: “Đáng ghét, Alice, sao em nỡ đối xử với anh như vậy, em có thể nhìn thấy được Edward sẽ đi đón một người bạn, vì sao lại không thể nhìn thấy được món tráng miệng của anh sẽ bị biến thành như thế? Em không công bằng!”
Alice ôm cánh tay Jasper cười khanh khách: “Không phải, em chỉ nhìn thấy Edward chứ có thấy Atlas đâu, vì vậy em không thể nhìn thấy những chuyện có liên quan đến Atlas!”
“Không nhìn thấy?” Carlisle nhíu mày, thấy Edward từ trên lầu nhẹ nhàng nhảy xuống, đem đồ trên tay để qua một bên, cười khẽ: “Con trai, ta cảm thấy con đại khái sẽ không rảnh rỗi đâu, đứa bé đó đúng là rất thú vị.”
Edward dương dương tự đắc nhận lấy ánh mắt u oán của Emmett, bật cười đáp lại: “Đúng vậy, vô cùng thú vị.”
Nhưng mà, thực tế, chuyện càng thú vị hơn chính là thời gian ăn cơm.
Thể trạng của ma cà rồng bị nọc độc của ma cà rồng thay đổi, mất đi rất nhiều khả năng của con người, ví dụ như…tạo máu. Vì vậy mới khiến cho ma cà rồng có dục vọng khát máu. Bởi vì thân thể thiếu máu không lúc nào không cưỡng ép ma cà rồng phải tìm kiếm nguồn máu càng mới lạ, một nguồn máu thật phù hợp, một dòng máu có thể khiến cho bọn họ cảm thấy được “vị ngon”. Cho nên, với một thân thể đã bị thay đổi mất đi khả năng tiêu hóa của ma cà rồng mà nói, thức ăn của con người chính là những thứ nhạt như nước ốc.
Rosalie nhìn bàn ăn tràn ngập đồ ăn của con người thì sắc mặt vô cùng khó coi. Một lát sau, đem nĩa ăn cắm mạnh xuống bàn ăn gây ra tiếng động lớn khiến cho mọi người giật mình nhìn sang.
Emmett ngồi bên cạnh vội vàng đẩy nhẹ Rosalie một cái.
Rosalie trừng mắt với anh chàng cả buổi, rốt cuộc đành thỏa hiệp mà cầm lấy cái thìa, dưới ánh mắt bất an của Atlas nhàn nhạt giải thích một câu: “Chỉ là cảm thấy dùng nĩa ăn không tiện mà thôi.”
Edward cảm kích nhìn sang khiến cho Rosalie cảm thấy không quen lắm.
Edward dùng sức hít hà một hơi, quay đầu cười nói với Atlas: “Món tiết canh cay này thật là thơm, bất quá, không bằng cậu dạy chúng tôi cách dùng… đũa đi? Được không?” Anh nắm tay Atlas, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, học động tác của cậu giật ngón trỏ cùng ngón giữa, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay của Atlas.
Atlas đang chú ý đến Rosalie nên không để ý đến hánh động mờ ám của Edward, chỉ thấy Emmett ra dấu ngón tay cái cổ vũ cậu, vì vậy vội vàng tươi cười lấy lòng Rosalie: “Vâng, dùng đũa thì sẽ thuận tiện hơn, mọi người mau thử xem tài nghệ của tôi như thế nào!”
Một nồi tiết canh cay nóng hầm hập đặt ở giữa bàn, phủ rất nhiều trái ớt đỏ hồng.
Carlisle cười nói: “Đương nhiên.” Học theo Atlas cầm lấy đũa, linh hoạt xoay hai cái.
Các thành viên nhà Cullen đều cầm đũa lên, nhất tề cắm vào trong tô tiết canh giữa bàn, trong đó, động tác của Emmett là nhanh nhất, tàn nhẫn nhất, chuẩn xác nhất, tựa như đang có thù oán gì với nồi tiết canh.
Atlas thấy động tác của mọi người gọn gàng linh hoạt không giống như lần đầu tiên dùng đũa, không khỏi mím môi khe khẽ phàn nàn: “Tại sao tất cả đều vừa học liền biết thế? Đúng là chả có cảm giác thành tựu gì cả.”
Edward ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng cậu lầm bầm, nhíu mày, lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó đem một miếng tiết canh bỏ vào miệng.
Ngay lập tức, động tác của cả nhà Cullen khi đem miếng tiết canh bỏ vào miệng đều cứng lại.
Một lát sau, Rosalie là người đầu tiên đứng lên, cái ghế bị cô đụng trúng tạo thành tiếng ma sát chói tai.
“Không thể nào!” Nét mặt của Rosalie liên tục thay đổi, cô ngẩn đầu, ánh mắt hung hăng nhìn Atlas chằm chằm, “Là cậu nấu? Làm sao cậu làm được? Tại sao có thể như vậy?!”
“Rosalie! Tỉnh táo lại đi!”
Edward một tay ôm Atlas vào trong lòng tràn ngập đề phòng nhìn Rosalie, hé môi, lộ ra hàm răng trắng sắc bén, tràn ngập tính uy hiếp —— Ma cà rồng có bề ngoài như con người nhưng bên trong lại tràn ngập thú tính, hành động uy hiếp đơn giản nhất trực tiếp nhất này có hiệu quả hơn bất kì hành động nào để cảnh cáo đồng loại của mình, nhất là vào lúc tâm trạng đang kích động này. Hành động uy hiếp như vậy sẽ không gây ảnh hưởng đến tình cảm anh chị em trong nhà, chỉ đơn giản là một hành động nhắc nhở cùng tuyên bố mà thôi.
Atlas dính trên ghế dựa bị Edward ôm cả người lẫn ghế vào trong lòng theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, vô thức tựa lưng sát vào ghế dựa, ánh mắt hoảng sợ đảo tới đảo lui giữa Rosalie và nồi tiết canh.
“Emmett!” Carlisle quát khẽ, ánh mắt màu hoàng kim mang theo trấn an đồng thời đầy cảnh cáo nhìn Rosalie.
Emmett lập tức tóm lấy cánh tay Rosalie từ từ đẩy cô ngồi xuống ghế trở lại.
Chân ghế phát ra tiếng kẽo kẹt.
Carlisle chậm rãi để đũa xuống, thay vào nụ cười dịu dàng từ ái một lần nữa nhìn Atlas đang được Edward bảo vệ cẩn thận: “Xin lỗi Atlas, khiến cho cháu giật mình rồi sao?”
Rosalie cũng kịp phản ứng, cô dựa vào trong lòng Emmett, trong ánh mắt hiện rõ vẻ hối lỗi mà thì thầm: “Xin lỗi Atlas…tôi chỉ là hơi bị giật mình. Tay nghề của cậu thật sự rất tuyệt, đã rất nhiều ….rất nhiều năm tôi chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, thật đấy.” Giọng nói của Rosalie trầm thấp, lời nói có chút hỗn loạn, thật là khó tin khi một Rosalie vẫn luôn lạnh như băng lại có khi trở nên kích động như vậy.
Đây là lần đầu tiên Rosalie gọi tên của Atlas, điều này khiến cho Edward thở phào một hơi —— việc này chứng minh Rosalie đã tiếp nhận Atlas.
Atlas ngẩng đầu nhìn Carlisle, sau đó nhìn sang Edward, cuối cùng, nhanh chóng nhìn Rosalie, lúc này mới hơi đỏ mặt đâm đâm chiếc đũa nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… vừa rồi… mọi người đang nói gì với tôi vậy?”
Tất cả mọi người trong phòng vô cùng ngạc nhiên, mặt của Atlas thì càng lúc càng đỏ hơn, cậu lắp bắp giải thích: “Rosalie nói nhanh quá nên tôi nghe không rõ.”
Nháy mắt, biểu lộ trên mặt tất cả ma cà rồng trong phòng đều vô cùng kì quái.
Mất cả buổi, Carlisle vỗ trán cười phá lên, trên mặt Rosalie lại có thể hiện ra vệt đỏ ửng tức giận, cô nhìn Atlas chằm chằm, đáp lại cô là ánh mắt ngơ ngác vô tội khiến cho cô cũng đành phải bật cười, sau đó là Esme, Alice, Jasper. Về phần Emmett thì đã sớm nằm sấp trên mặt bàn mà cười lăn lộn khiến cho cái bàn không ngừng phát ra tiếng cọt kẹt.
“Phụt —— phụt phụt —— “
“Két—— két két —— “
Hai thanh âm kì quái liên tiếp vang lên.
Atlas đáng thương vẫn ngơ ngác nhìn mọi người cho đến khi bị Edward cười ha ha kéo vào trong lòng, hôn nhẹ lên trên má cậu một cái: “Atlas ơi là Atlas, sao cậu có thể đáng yêu đến như thế?”
Gương mặt vốn tái nhợt của Edward vì cười quá nhiều mà hiện lên được vệt đỏ ửng nhẹ nhàng. Atlas ôm lấy một bên má nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp mang theo ý cười kia, từ từ, từ từ đỏ mặt, trong lòng điên cuồng gào thét: Mẹ ơi! Con trai của mẹ luôn luôn nghiêm khắc tuân theo mệnh lệnh phải thủ thân như ngọc của mẹ tại một ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó bị một tên con trai hôn rồi!!!