Two

Chương 8




Bình thường Xà Cương luôn kiệm lời ít nói, lúc nào cũng ngồi một mình ở góc lớp, đẹp trai nhưng hơi khó gần. Thật ra hắn rất nổi tiếng, sự kiện nào cần học sinh chủ trì cũng cử hắn làm đại diện.

Hắn rất ăn ảnh, giọng cũng hay nữa.

Đằng Cận ngồi dưới sân khấu chống cằm nhìn chằm chằm Xà Cương tỏa sáng chói lọi dưới ánh đèn, trong lòng hơi buồn bực.

Cậu luôn muốn làm bạn với Xà Cương nhưng hắn chẳng đoái hoài gì tới cậu cả. Cậu còn không dám nói với người khác mình và Xà Cương là hàng xóm, hai người ở gần nhau như vậy mà chưa trò chuyện được mấy câu.

Thỉnh thoảng cậu xuống cửa tiệm dưới lầu ngồi xổm trước lồng ngắm mèo bà nuôi, lúc quay đầu phát hiện Xà Cương lẳng lặng đeo cặp đứng sau lưng mình, cũng chẳng biết đang nhìn gì nữa.

Nhưng đối phương vừa thấy cậu quay đầu lại thì lập tức bỏ đi, cứ như đối mặt với cậu sẽ gặp xui xẻo vậy.

Lúc tắm Đằng Cận ngắm mặt mình trong gương, lông mày hơi rậm, tuy mắt một mí nhưng vẫn khá to, vì tóc xoăn tự nhiên nên có chải kỹ thế nào cũng vẫn hơi rối.

Vì thường xuyên chơi bóng nên những chỗ lộ ra ngoài không được trắng lắm mà hơi ngăm ngăm.

Cậu rất hay cười, khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ, rất được mấy ông bà lão dưới lầu quý mến.

Gương mặt này đáng sợ thế cơ à? Sao Xà Cương không bao giờ nhìn thẳng cậu chứ?

Ngay cả khi lên xe buýt đứng cạnh nhau, Xà Cương cũng quay lưng về phía cậu, rõ ràng là không muốn nói chuyện với cậu.

Có lẽ đây chính là xung khắc nhau. Đằng Cận hụt hẫng nghĩ thầm.

Trong tai không nghe được âm thanh nào khác mà chỉ có tiếng thở dốc và nhịp tim mình.

Môi cậu bị đối phương ngậm lấy, đầu lưỡi khéo léo luồn lách khắp lãnh địa của cậu để đánh dấu từng chỗ một, khi cậu sắp ngạt thở, Xà Cương mới rời khỏi môi cậu rồi hôn lên má cậu hai cái.

Xà Cương càng cứng rắn khó chịu hơn, hắn nhìn chằm chằm Đằng Cận hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình, nghĩ thầm Đằng Cận à sao cậu ngoan thế, còn luôn miệng gọi tên tớ nữa, muốn bị thao chết ở đây sao?

Hắn nâng Đằng Cận lên một chút để cửa huyệt đã nới lỏng kia từ từ nuốt vào quy đầu cây phía dưới của hắn, Đằng Cận bị động tác đơn giản này kích thích ôm chặt cổ hắn, thân thể mẫn cảm lập tức chảy ra rất nhiều nước dâm ngọt ngào.

Lúc nãy cây này đã thử tiến vào thăm dò nên sự xâm nhập của hắn cũng không làm Đằng Cận quá đau.

Nhưng Đằng Cận vẫn nhíu mày nức nở, eo nhịn không được run lên, lỗ nhỏ bị côn th*t từ từ vạch ra, cảm thấy hơi đau nhưng thân thể lại vô thức chùng xuống, muốn để Xà Cương đi vào sâu hơn chút nữa.

"Đằng Cận......" Sau gáy Xà Cương phủ một lớp vảy mỏng, hắn sờ tóc mềm của Đằng Cận, cảm nhận vách thịt thiếu niên bao bọc lấy mình rồi khàn giọng nói, "Tớ nhịn lâu lắm rồi, cũng đã cho cậu cơ hội chạy trốn, nhưng chính cậu ở lại đấy nhé."

Hắn không thể tới gần những sinh vật nhỏ yếu như mèo.

Mèo rất sợ hắn, sau đó sẽ gào thét xòe móng ra với hắn.

Khi Đằng Cận ngồi xổm trước lồng nghịch mèo, hắn yên lặng ngắm lưng cậu, bắp chân mang tất trắng và cặp mông bị quần đùi bao bọc kia.

Phát hiện Đằng Cận ngoái nhìn mình, hắn không tự chủ quay mặt đi rồi lui lại một bước.

Để tránh bị đối phương phát hiện sự thèm khát lộ liễu trong mắt mình, hắn chạy trối chết về nhà rồi ngẩn người nhìn đũng quần nhô lên.

Nếu đứng đối mặt với Đằng Cận trên xe buýt, hắn sẽ nhịn không được ngắm môi cậu và ngón tay bám vào vòng treo, tưởng tượng ra cảnh cậu nhóc đáng yêu hay cười này bị mình thao khóc.

Phải làm sao đây? Chỉ cần hơi gần Đằng Cận một chút hắn đã thấy toàn thân không được bình thường, hai người lại còn là hàng xóm, mà hắn cũng không muốn chuyển đi nơi khác.

Haizzz ——

Hơn nữa hắn......

Còn sắp nghênh đón thời kỳ động dục mãnh liệt nhất.