U Lâm

Chương 5




Edit: Small

Lại một ngày mới, vẫn không ai tới cứu tôi.

Mở mắt, ngồi dậy, xốc chăn lên, phát hiện ga trải giường dưới thân một mảng đỏ tươi.

Lý Toái đứng ở một bên ngạc nhiên nhìn tôi: "... Cô làm sao vậy?"

Tôi khẳng định tên ngốc này trước kia chưa từng tiếp xúc qua với phụ nữ lần nào.

"Tên khoa học là kinh nguyệt, thường gọi là bà dì." Tôi ủ rũ trả lời.

Sau đó bụng nhỏ truyền đến một trận đau nhức, tôi ngã lại về giường.

Eo đau lại đúng lúc bắt đầu đau bụng kinh, tôi hoài nghi ông trời là muốn chỉnh chết tôi quá. Lúc trước luôn ghét nữ chính trong phim thần tượng cứ giả bộ yếu đuối, nhưng bây giờ lại gậy ông đập lưng ông, chẳng qua những gì tôi trải qua không phải phim thần tượng mà là phim kinh dị.

Lý Toái muốn mang cái ga trải giường bị bẩn vào phòng vệ sinh giặt sạch, tôi chịu đựng đau đớn ra sức ngăn cản: "Tôi tự mình làm!"

Loại đồ này ngay cả ba mẹ giúp tôi giặt tôi cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, huống chi là cái tên biến thái Lý Toái không thân cũng chẳng quen này! Hắn không chán ghét tôi thì tôi vẫn chán ghét đấy!

Lý Toái ấn tôi lại về giường: "Cô nghỉ ngơi cho tôi."

Tôi thiếu chút nữa chảy ra nước mắt, gắt gao túm chặt góc áo Lý Toái không cho hắn đi: "Nào có chuyện sát thủ giúp con tin giặt ga trải giường được! Tu dưỡng nghề nghiệp sát thủ của anh đâu!"

Cả người Lý Toái cứng đờ, rũ mắt nhìn tôi: "Con tin?"

Tôi ý thức được bản thân có lẽ lại chọc giận hắn lần nữa nên lập tức ngậm miệng. Lý Toái sầm mặt đi vào phòng vệ sinh.

Kỳ lại, hắn tức giận cái gì?

Tôi nói sai à? Quan hệ bọn tôi chẳng lẽ không phải là sát thủ và con tin sao? Qua mười năm hay tám mươi năm thì cũng không thay đổi được sự thật tôi bị hắn trói đến.

Nằm được một lúc, tôi đứng dậy rót nước uống thì thấy Lý Toái ngoài cửa sổ đang phơi ga trải giường, khiến tôi bất ngờ chính là hắn giặt còn rất sạch sẽ. Tưởng tượng một chút hắn tự tay giặt sạch mảng máu kia như thế nào, mặt tôi đột nhiên nóng lên, hận không thể chui vào U Lâm mãi mãi không bao giờ đối mặt với Lý Toái nữa.

Bên ngoài lại nổi gió, Lý Toái nghiêm túc vuốt phẳng ga trải giường bị gió thổi lên, lại không phát hiện chính mái tóc hắn cũng bị thổi rối tung, một động tác rất bình thường lại làm tôi cay cay mũi.

Lý Toái là người đàn ông đầu tiên bằng lòng giặt ga trải giường cho tôi.

Nhưng vì sao lại là Lý Toái chứ?

Vì sao, chúng tôi lại là quan hệ sát thủ và con tin?

Tôi đã từng tưởng tượng qua vô số lần rằng mình sẽ gả cho dạng người gì. Có thể là đối tượng hẹn hò do ba mẹ sắp xếp, cũng có thể là vị đồng nghiệp nam thường xuyên chạm mặt ở thang máy kia, tóm lại là tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi. Anh ấy sẽ kiên nhẫn chờ dưới tầng công ty khi tôi tăng ca để đón tôi về nhà, anh ấy sẽ lén bỏ vào trong túi tôi một que kẹo khi tôi nhịn đói giảm cân, anh ấy sẽ dịu dàng khen tôi xinh đẹp nhất toàn vũ trụ khi tôi mặc lên chiếc váy mới. Tôi tin dù có cần bao lâu, bản thân cũng nhất định sẽ chờ được người đó.

Cho đến khi Lý Toái đánh vỡ mọi ảo tưởng của tôi.

Mãi mãi sẽ không ai đón tôi về nhà.

Tôi nhịn không được mà đau thương, oán hận với Lý Toái không khỏi tăng thêm vài phần.

Đừng nghĩ rằng giặt một cái ga trải giường là có thể làm cảm động bà đây!

Kết quả đến đêm lại bắt đầu đau bụng kinh, tôi lăn qua lộn lại ngủ không được, dùng bất kỳ tư thế nào cũng không thể giảm bớt đau đớn.

Khi tôi đang cắn răng yên lặng nhẫn nhịn, Lý Toái mà tôi sớm cho rằng đã ngủ say bất ngờ duỗi một cánh tay ra ôm tôi vào trong lòng ngực, tôi xuất chiêu Đại Lực Kim Cang Chỉ* đẩy mạnh hắn ra nhưng hắn lại ôm lấy tiếp, hơn nữa càng thêm kề sát tôi. Tôi liều mạng đẩy, hắn lại ôm lấy hết lần này đến lần khác, qua lại hơn chục lần, cuối cùng tôi cũng xụi lơ trong lòng ngực hắn, mất hết sức lực.

*Đại Lực Kim Cang Chỉ (大力金刚指 /dàlì jīngāng zhǐ/): một trong những môn võ công trong các bộ tiểu thuyết của Kim Dung.

Tủi thân, không cam lòng, đau đớn chồng chéo lên nhau, biến thành những giọt nước mắt từ trong mắt tôi liên tục chảy ra. Tôi tỉnh rụi lau hết nước mắt nước mũi lên áo ngủ của Lý Toái.

Lý Toái thở dài bên tai tôi: "Cô thật sự rất thích khóc."

Trong lòng tôi mạnh mẽ trợn tròn mắt: Xin hỏi vị sát thủ tiên sinh này, nếu tôi không bị anh giam cầm, mỗi ngày không bị anh dọa sợ, mà chỉ là một nhân viên văn phòng bình bình thường đi là giống như trước đây thì vẫn sẽ thích khóc vậy chắc? Đầu sỏ gây tội rõ ràng là tên khốn nhà anh đấy!

Cũng không biết lá gan từ đâu ra, tôi vùi mặt cọ cọ vào ngực Lý Toái, cùng với một chút ý làm nũng mà mở miệng: "Anh thả tôi ra tôi sẽ không khóc."

Sau đó là cái im lặng như nửa thế kỷ.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu thì nhìn thấy sát khí dày đặc trên mặt Lý Toái. Chỉ thấy hắn ném tôi như ném rác từ trong lòng ngực qua một bên, giọng điệu lạnh như băng: "Bụng không đau thì ngủ."

Cái tên vương bát đản lật mặt này!

*Vương bát đản: cách để người Trung Quốc dùng gọi một kẻ hèn nhát nào đó.

Một đêm đó kết thúc trong sự tức giận, xấu hổ và hối hận của tôi.

—— hoàn toàn quên luôn đau bụng kinh.

Sau đó tôi bắt đầu bất chấp tất cả không chịu ngủ chung giường với Lý Toái, ăn cơm cũng không muốn cùng bàn với hắn. Dù sao có lấy lòng như thế nào thì hắn cũng sẽ không thả tôi đi, tôi tội gì phải tự khiến mình ghê tởm.

Chúng tôi lại trở về trạng thái không ai để ý nhau.

Giờ ăn. Lý Toái đựng xong thức ăn, tôi cầm lấy bát của mình tránh ra xa, ăn xong chỉ rửa mỗi bát đũa của mình.

Buổi chiều. Tôi ngồi ở cửa phơi nắng đọc sách. Một khi Lý Toái tới gần, tôi sẽ nhanh chóng đứng dậy bay vào nhà.

Buổi tối. Tôi mang chăn bông trải ngay ngắn trên đất, một mình ngủ thật sự tự do thoải mái. Muốn lăn thế nào thì lăn thế đấy.

"Đừng ầm ĩ nữa, trên đất lạnh, lại đây ngủ." Giọng Lý Toái từ trên giường truyền tới, lời ít ý nhiều, y như thánh chỉ.

Buồn cười, ai ầm ĩ với anh? Chúng ta thân thiết lắm à?

Tôi xoay người, làm lơ hắn.

Ngay sau đó tôi lập tức bị Lý Toái bế cả người lẫn chăn lên, tôi khua tay khua chân liều mạng vùng vẫy, tiếp đó thuận lợi tuột ra khỏi chăn, đầu đập mạnh vào chân.

—— Chúa ơi, ông trực tiếp khiến tôi chết luôn đi.

"Miểu Miểu!" Lý Toái lần đầu tiên gọi tên tôi, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.

Tôi lâm râm muốn nôn ra, trong chốc lát không phân rõ là do bị đụng đầu, hay bởi vì cách hắn gọi tôi.

Ai cho phép hắn gọi tôi như vậy? Giả bộ người quen cái quái gì?

Chỉ có ba mẹ mới gọi tôi như vậy.

Lý Toái còn khẩn trương hơn chính bản thân tôi, cực kỳ cẩn thận ôm tôi lên giường, không ngừng hỏi bên tai tôi: "Có choáng đầu không? Buồn nôn? Ù tai?"

Tôi lắc đầu từng cái rồi quay lưng giả vờ ngủ.

Tôi đã hoàn toàn chết lặng. Từ khi bị nhốt trong U Lâm, tôi đã trải qua hết chuyện xui xẻo. Còn không phải chỉ sưng một cục đầu sao? Cho dù ngày mai Lý Toái có đập vỡ đầu tôi một cái thì tôi cũng không ngạc nhiên chút nào, bình tĩnh tiếp nhận.

Tuy nhiên, ngày hôm sau tôi đã rất ngạc nhiên

Bởi vì Lý Toái vậy mà thần không biết quỷ không hay dùng cọc gỗ ở cửa làm một cái xích đu.

Có trời biết hắn dậy sớm như thế nào, trên khắp mặt đất đều là những mảnh gỗ ngổn ngang, trông đã bận rộn rất lâu. Biểu cảm Lý Toái hiếm khi dịu dàng, vẫy tay bảo tôi qua.

"Đầu còn đau không?" Hắn hỏi.

"Vẫn ổn." Tôi ngoài cười nhưng trong không cười.

Nói thừa, mới qua một đêm, vết sưng còn chưa giảm nên đương nhiên là đau rồi.

Sau đó Lý Toái cũng mặc kệ tôi vui hay không, lập tức ấn tôi lên xích đu, lòng bàn tay áp lên sau lưng tôi nhẹ nhàng đẩy, xích đu bắt đầu đung đưa.

Từ nhỏ tôi đã thích chơi đánh đu, ba luôn đẩy tôi lên cao, mẹ thì ở một bên hô lên cẩn thận một chút. Tiếc là sau khi lớn lên thì rất ít chơi. Lần cuối chơi xích đu vẫn là lúc học cấp ba. Tôi ngồi xích đu hưởng thụ cảm giác đong đưa, khoảnh khắc đó cái gì cũng không cần nghĩ, mọi phiền não đều vứt ra sau đầu, tự do tự tại, không lo không nghĩ.

"Thích không?" Lý Toái hỏi.

Tôi dùng sức gật đầu.

Lý Toái cười cười, trong đôi mắt đã từng lạnh lẽo kia có thêm một chút ánh sáng: "Sau này cô sẽ có thể vừa chơi xích đu vừa phơi nắng rồi."

Tôi hơi giật mình trước nụ cười của hắn, một giây, chỉ là một giây nhìn hắn thuận mắt hơn chút.

Hắn làm cái xích đu này chỉ vì dỗ tôi vui.

Hắn để ý chiến tranh lạnh và sự xa lánh của tôi trong mấy ngày nay.

Là sát thủ, Lý Toái vốn không cần đối xử tốt gì với người là con tin như tôi, nhưng khi tôi đau eo, đau bụng kinh, khi bị đụng thương, sự quan tâm hắn biểu hiện ra ngoài cũng khiến tôi không biết làm sao.

Tôi nhảy xuống xích đu, nói với Lý Toái: "Anh ngồi lên đi, đến lượt tôi đẩy anh."

Lý Toái sững người tại chỗ, giống như không dự đoán được tôi sẽ có hành động này, một từ "Không" vừa mới nói ra thì đã bị tôi cứng rắn kéo lên xích đu. Sau đó tôi dùng lực uống sữa của mình đẩy mạnh, thân hình thon dài của hắn đu đưa theo xích đu. Lý Toái hình như là lần đầu tiên ngồi xích đu, hai tay nắm chặt lấy dây thừng, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Tôi nhịn không được cười phá lên, ai có thể nghĩ đến một tên biến thái to xác giết người không chớp mắt ngồi trên xích đu lại có thể đáng yêu như vậy chứ?

"Hồi nhỏ anh chưa từng chơi xích đu à?" Tôi cười hỏi.

"Không có thời gian." Lý Toái trả lời.

"Có ý gì?" Tôi khó hiểu.

"Tôi sinh ra đã bị bán cho tổ chức sát thủ, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện trở thành sát thủ, mỗi ngày luôn có vô số nhiệm vụ, nếu không hoàn thành thì sẽ bị thủ lĩnh nhốt vào phòng tối nhỏ phạt roi, vậy nên không có thời gian chơi đánh đu." Lý Toái nhẹ nhàng bâng quơ nói ra thuở nhỏ của bản thân, rõ ràng nên là hồi ức cực kỳ thảm thương mà hắn lại hờ hững bình tĩnh như thường, tựa như mọi chuyện đó đối với hắn mà nói đều bình thường như ăn ngủ vậy.

Tôi nhớ tới những vết sẹo nhìn thấy mà phát hoảng trên người hắn, thì ra là chất chứa từ nhỏ.

"Vậy hiện tại anh có thời gian rồi." Tôi tiếp tục đẩy hắn, chỉ là lần này thả nhẹ động tác.

Lý Toái đột nhiên vươn tay kéo tôi ngồi vào đùi hắn, một tay khác hơi dùng sức giữ lấy eo tôi, xích đu nho nhỏ nhất thời chịu đựng trọng lượng của hai người bọn tôi. Tôi sợ tới mức ngừng thở, lại phát hiện Lý Toái nhìn tôi thật sâu, trong mắt có cảm xúc không giải thích nổi, hơi thở ấm áp cách tôi ngày càng gần.

Sau khi rút đi lệ khí, gương mặt này của Lý Toái trở nên không âm trầm như vậy nữa, thậm chí còn đẹp trai thêm hơn chút.

Nhưng dù có đẹp trai thì cũng là biến thái.

Tôi bước dài một bước vụt ra từ trong lòng hắn: "Đột nhiên hơi đói bụng, tôi đi nấu bát mì, anh ăn không?"

Khóe miệng Lý Toái hiện lên một tia cười khổ không dễ phát hiện, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tôi phi như bay trốn vào nhà.

Quan hệ giữa tôi và Lý Toái trong vô tình đã hòa hợp hơn rất nhiều. Tôi không còn tràn ngập sợ hãi đối với hắn như khi vừa mới bắt đầu nữa, hiện giờ thỉnh thoảng còn dám phát chút tính tình nhỏ với hắn. Tuy chỉ cần ánh mắt hắn lạnh xuống thì tôi sẽ lại biến về cái đồ hèn nhát sợ chết kia, nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng rằng hắn sẽ không làm hại tôi.

Sau khi dò mìn mấy ngày lôi và bị nổ hơn 10000 lần, rốt cuộc tôi cũng không thể nhịn được nữa, bèn đánh liều đi xin Lý Toái rằng có thể tải một vài bộ phim vào laptop để xem không. Nói xong trong lòng vô cùng thấp thỏm, sợ hắn lạnh lùng châm chọc: Cô cho rằng bản thân là tới chơi à?

Còn may Lý Toái chỉ im lặng một chút rồi hỏi: "Cô muốn xem phim gì?"

Tôi cũng không dám được voi đòi tiên, giả vờ ngoan ngoãn: "Anh thích là được!"

Sáng sớm hôm sau Lý Toái ra cửa.

Cuối cùng cũng không cần dò mìn nữa!

Tôi nhảy nhót ngã vào trên giường lăn qua lộn lại, chờ mong Lý Toái sẽ tải loại phim gì về.

Cái gối trong lúc vô tình bị nhấc lên, một chiếc chìa khóa xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Nhịp tim tựa như ngưng lại trong khoảnh khắc đó

Tôi run tay cầm lên này chiếc chìa khóa màu xám bạc, từng bước một đi đến trước cửa.

Chiếc cửa này tôi đã từng thử qua vô số lần cạy, đập, đá nhưng vẫn không chút sứt mẻ như đã cắm rễ vào, dần dần tôi cũng đã từ bỏ chống cự.

Thậm chí ngay cả bây giờ tôi cũng không có ôm quá nhiều hy vọng.

Nhưng lúc này đây, cùng với tiếng chìa khóa xoay trong lỗ khóa ——

Cửa, thật sự mở được.