U Lan Lộ

Chương 12: Hồi cung




Thất bại liên tiếp khiến cho Tô Thiển Ngâm có chút tức giận đáng khinh. Ngay lập tức sẽ qua đêm thất tịch, qua đêm thất tịch mùa hè nóng bức cũng sẽ kết thúc. Hoàng hậu nhất định sẽ hồi cung. Đến lúc đó muốn giành được chiếm được hoàng sủng lại càng khó.Phải thật nhanh, nhất định phải liệu định kế hoạch để đạt được sủng ái của hoàng thượng. Thế nhưng còn có biện pháp gì chứ? Để làm vừa lòng hoàng thượng thật tốt? Tô Thiển Ngâm căn bản không biết rốt cuộc là Người thích cái gì. Hắn yêu thích nữ nhân sao? Từ hoàng hậu đến Ngu Bội Văn, Tô Thiển Ngâm rốt cuộc cũng nhìn không ra, Lưu Uyển Thiến thì lại không cần nói. Nếu như vậy, nàng căn bản không thể ra tay. Chuyện tới hôm nay, chỉ có thể giành được một lần. Nàng quyết định sử dụng tài năng cuối cùng – điệu múa. Còn không đợi được đến lúc nàng chọn được ngày lành, cũng tìm được thời cơ tốt để tài năng của bản thân có thể ở Ngự tiền múa một điệu rực rỡ tuyệt vời, tin tức đã truyền đến, hoàng thượng trái lại lại chọn bài tử của nàng. Nàng cuối cùng cũng có thể ổn định một chút.

Màn đêm buông xuống ngồi trên một Tiểu Nhuyễn kiệu nàng tỉ mỉ trang điểm lại một chút đang tiến đến Kiền Cung Thiên điện, lúc tới Kiền Cung Thiên tổng quản Phúc Lộc đến dặn dò nàng vài câu. Nàng chậm rãi chờ bệ hạ giá lâm. Trong lúc chờ mong thấp thỏm bệ hạ cuối cùng cũng đến, tư tưởng tràn đầy tao nhã ngồi xuống. Thuận miệng hỏi nàng vài câu, sau khi nàng trả lời, bệ hạ trái lại lại không có phản ứng. Nàng len lén ngẩng đầu liếc mắt bệ hạ một cái, nhưng phát hiện hai mắt bệ hạ đang đăm đăm nhìn chăm chú, nhìn thẳng vào nàng. Đỏ mặt lên, trong lòng vui vẻ nửa cúi đầu hé miệng cười.

Mà lúc này đột nhiên Triệu Dự nhìn thấy mỹ nữ trước mắt nhớ không rõ là họ Tôn hay họ Tô, suy nghĩ lại chạy nhanh nghìn dặm. Nữ tử này hôm nay mặc xiêm y kiểu dáng thật giống với đám y phục mà sáng sớm Thượng Phục cục mang tới lúc ly cung, không biết phủ ở trên người Nhiễm Ngọc Nùng sẽ có hiệu quả gì, hẳn là so với nữ tử này đẹp hơn nữa, nàng rất gầy. Ngày hôm nay nhận được tấu trình mỗi ngày ở ly cung nào đó: Ngọc Nùng bảo bối nôn ọe hình như không còn nghiêm trọng nữa, ngày hôm nay so với hôm qua ăn nhiều dưa hấu hơn, nhất định không có béo lên bao nhiêu. Ước đoán nguyên nhân là do giữa hè này. Thật muốn nhanh lên một chút đem y nghênh đón trở về hảo hảo chăm sóc a. Dù sao đi nữa mấy ngày nữa sẽ đến đêm thất tịch, tuy nhiên đêm thất tịch, thời tiết nóng tản ra, đối với thân thể y hẳn là sẽ bị ảnh hưởng. Mà Lưu gia lần này, nhờ phúc của Lưu Uyển Thiến, ít nhất cũng có một khoảng thời gian không dám tác quai tác quái. Mà một nhà Ngu thượng thư đối với Lưu gia đã hận thấu xương, sau này có thể trọng dụng. Lần này đặc biệt nhất cử lưỡng tiện. Mà Ngọc Nùng của hắn, lần này đã trở về, sẽ không để cho y đi nữa. Mấy ngày này hắn nghĩ hắn đã mau có tâm bệnh. Đợi y trở về, nhất định phải kéo y hảo hảo chăm sóc một phen để giải trừ nỗi khổ tương tư của hắn. Thân thể tiêu hồn của bảo bối, sữa tươi thơm ngọt, còn có tiếng rên rỉ ngọt ngào, ờ ờ ờ, nghĩ đến thân thể nhẵn bóng thì hỏa tức thì thiêu đốt người a!

Triệu Dự đang tâm động thần trí mong mỏi miên man suy nghĩ, đột nhiên thấy Tôn tài tử kia len lén liếc mắt hắn một cái, lập tức hình thái si mê phản ứng đối mặt. Vội vàng đem tinh thần khôi phục, ho nhẹ một tiếng, nói một câu: “Sang đây, đến với Trẫm xin hãy cởi áo ra.” Tô Thiển Ngâm trong lòng có chút đạt được, vội vàng đi tới nửa ngượng ngùng nửa vui mừng vì Người nói xin hãy cởi áo ra tháo thắt lưng. Rồi mới thuận theo được Triệu Dự mang lên giường, trải qua đêm động phòng của nàng (hic hic anh a anh à tại sao hả anh ơi anh à???????)

Sau đêm đó, nàng trở thành Tân sủng của Triệu Dự. Liên tiếp vài ngày Triệu Dự đều lựa chọn bài tử của nàng, phong thưởng đủ thứ đều bắt đầu đưa tới chỗ ở của nàng. Các phi tần tới lui bái kiến cũng nhiều hơn rất nhiều, tình trạng trước kia không người đảo qua hỏi thăm. Các nơi đều lui tới xu nịnh cũng chưa làm cho đầu óc của Tô Thiển Ngâm bất tỉnh, ta biết rất rõ bản thân hiện nay coi như có phần được hoàng thượng ưu ái, nhưng sủng hạnh nhận được so với Nhiễm Ngọc Nùng quả thực là chẳng đáng để nhắc tới. Hiện tại nàng còn không có khả năng ước mong quá cao có thể nhận được Thánh ân Long quyến giống như của hoàng hậu. Bây giờ tiếp tục tính kế, chỉ có thể sử dụng bản lãnh toàn thân, thu hút càng nhiều sự chú ý của hoàng thượng, tranh thủ ở trong lòng hoàng thượng có khả năng nắm lấy phần nhỏ nhoi. Như vậy nàng mới có thể có một chút tư sản, đi theo hoàng hậu tranh thủ tình cảm. Mấy ngày tiếp theo, nàng lén lút tỉnh táo, lúc hầu hạ ở Ngự tiền không dám có nửa điểm hời hợt. Tùy mặt gửi lời, cố hết sức xu nịnh, lại cũng khiến cho hoàng thượng bị lừa luôn cười to vỗ tay, số lần tuyển dụng cũng lại thêm nhiều.

Cuộc sống giống như cá gặp nước như vậy cuối cùng cũng phải kết thúc. Cuối tháng bảy, hành cung báo lại: Thái hậu cùng hoàng hậu ba ngày sau trở về. Hoàng thượng mừng rỡ, chỉ thị cho cung nhân khẩn trương quét sạch cung thất, nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đình viện, lại chỉ thị Thái Dịch Trì mở tiệc tối làm lễ tẩy trần đón tiếp hoàng hậu thái hậu. Vài ngày liên tiếp, cũng không có chiêu kiến Tô Thiển Ngâm. Trong lòng Tô Thiển Ngâm có chút mất mát, thế nhưng không ngờ lại cố hết sức che giấu điểm không hài lòng, trước mặt người khác một bộ ôn lương bình tĩnh, dáng dấp không quan tâm thiệt hơn.

Mấy ngày qua đi, thái hậu hoàng hậu cuối cùng cũng hồi cung, Hậu cung trên dưới sớm đã đến nghênh giá. Tô Thiển Ngâm bởi vì thân phận cũng chưa cao mà quỳ gối ở vị trí phía sau. Nhưng nói chung cũng còn nhìn thấy rõ thân hình bộ mặt của đế hậu. Nàng ngẩng đầu, thấy hoàng hậu bụng phệ từ trên Loan kiệu chậm rãi đi ra, sớm đã có thị nữ thiếp thân bắt kịp đến bên hỗ trợ dìu tay. Thế nhưng nhanh hơn chính là bệ hạ, chỉ thấy bước dài bắt kịp đỡ lấy thân thể đã cồng kềnh của hoàng hậu, phối hợp với nhịp chân của nàng, đang đi từng bước về phía trước. Trong lòng Tô Thiển Ngâm có phần khó chịu, cái khóe miệng kia lo lắng ôn nhu mỉm cười, nam tử động tác cẩn thận thận trọng, thật là mấy ngày nay nàng làm bạn với quân vương khó dò sao? Thái hậu cũng hạ kiệu, bệ hạ lại không có ý thân thiết nhiều lắm. Tô Thiển Ngâm hiểu rõ, bệ hạ không ngờ còn vì chuyện của Lưu Uyển Thiến mà tức giận. Thái hậu ước đoán, trong lòng cũng biết rõ cháu ngoại của mình làm ra cái chuyện tốt gì. Đối với sự lãnh đạm của bệ hạ không chú ý, thậm chí còn rất thân thiết đi tới đỡ một tay hoàng hậu giữa khoảng không, nắm tay nàng cùng nhau rời đi, cho đến khi chia tay xoay người tự vào kiệu của mình.

Triệu Dự nắm tay Nhiễm Ngọc Nùng cùng nhau trở về Phượng Nghi cung. Nội thị canh giữ ở Phượng Nghi cung sớm đã quỳ xuống nghênh tiếp ở cửa. Hai người đang bị vây quanh tiến vào trong tẩm cung trong Khôn Nguyên điện, Thanh Nguyệt Hạo Nguyệt cùng một đám tiểu cung nữ bắt đầu vây lấy tháo vòng trâm trên đầu, thay đổi xiêm y ngồi xuống bên cạnh Triệu Dự, bọn họ lại tiếp tục dâng lên Phong Lộ trà, rồi mới cùng nhau lui xuống đóng cửa chính tẩm cung lại. Đợi các nàng rời khỏi, Triệu Dự liền lấy tay ôm Nhiễm Ngọc Nùng vào trong ngực, hôn nồng nhiệt giống như hạt mưa rơi ở trên mặt trên cổ Nhiễm Ngọc Nùng. Triệu Dự vừa hôn vừa hỏi: “Nhiều ngày như vậy, có nhớ ta hay không, có nhớ ta hay không, hả?” Nhiễm Ngọc Nùng ôm lấy cổ của Triệu Dự cố sức hôn báo đáp, giọng mũi nhẹ nhàng ‘Ân’ một tiếng. Nói: “Mỗi ngày đều nhớ.” Triệu Dự vui vẻ, cuống cả lên vội vàng cởi y phục trên người Nhiễm Ngọc Nùng ra, ôm lên giường. Bản thân cũng thuận theo mà bắt đầu cởi bỏ y phục. Vì cái bụng của Nhiễm Ngọc Nùng, không dám đè lên người y. Chỉ có thể nằm bên cạnh người y, duỗi cổ hôn liên tiếp tẩy trừ các nơi trên cơ thể Nhiễm Ngọc Nùng, bàn tay to lại càng di chuyển ở khuôn mặt y, cánh tay, bộ ngực, cái mông, giữa hai chân vuốt nhẹ. Trong miệng còn mơ hồ không rõ càu nhàu nói: “Trừ bộ ngực cùng cái mông, sẽ không chậm chạp từ tốn ở các địa phương khác của ngươi đâu?” Nhiễm Ngọc Nùng im lặng, ba tháng không hề tiếp nhận hoan ái, thực ra trong lòng cũng không ngừng khát khao, lúc này chỉ thấy Triệu Dự ở nơi nào đó nói lời vô ích, lại nôn nóng sẵng giọng: “Lời thừa làm cái gì, còn không mau đẩy?” Trục lợi Triệu Dự lại càng hoảng sợ, trong lòng cân nhắc tiểu nương tử thường ngày ngượng ngùng lại không được tự nhiên ngày hôm nay sao lại đột nhiên thay đổi tính tình, xem ra cổ nhân nói tiểu biệt thắng tân hôn(tạm xa nhau đánh bại đêm tân hôn) quả nhiên là có đạo lý. Ngay lập tức cũng không quản mấy việc khác, tách hai chân Nhiễm Ngọc Nùng xa nhau, vươn tay dò xét Mị huyệt giữa hai chân Nhiễm Ngọc Nùng. Chỗ ấy thời gian lâu như thế chưa từng được hầu hạ, trước tiên đùa giỡn nhất định phải hao tốn nhiều công phu. Kiên nhẫn ma sát huyệt khẩu, cũng nhiều lần lấy tay kích thích từng điểm gồ nhỏ bên trong nội bích. Đợi cho Mị huyệt bắt đầu nhu động bài tiết ra dâm thủy có mùi hương thoang thoảng, Nhiễm Ngọc Nùng cũng bắt đầu phát ra trận trận rên rỉ. Hắn mới để Nhiễm Ngọc Nùng nằm nghiêng, bản thân từ phía sau chậm rãi vào thẳng bên trong Mị huyệt đã hơi tách ra.

Vừa tiến vào, cơ khát đã lâu Mị huyệt ẩm ướt ấm nóng vội vã buộc chặt khiến Triệu Dự dồn sức hít vào một hơi. Tiếng rên rỉ của Nhiễm Ngọc Nùng càng lúc càng lớn càng nhiều, lên tiếng khiêu khích khiến cho Triệu Dự gần như muốn điên cuồng. Nhưng hắn cố hết sức kiềm chế, biết lúc này Nhiễm Ngọc Nùng không thể tiếp nhận hoan ái kịch liệt quá mức. Chỉ có thể phóng túng tần suất tốc độ chậm chạp, ở giữa đùi y trừu sáp. Tuy rằng trong đáy lòng Nhiễm Ngọc Nùng lại chờ mong hoan ái một hồi vui sướng, niềm vui tràn trề nhiều hơn, thế nhưng tình hình bây giờ còn không rõ hắn còn có thể tùy ý làm bừa. Cũng may Triệu Dự phương thức sinh hoạt vợ chồng kĩ càng như vậy mặc dù không thể nhanh chóng khơi mào niềm khoái cảm của y, làm thỏa mãn sắc dục của y. Thế nhưng cũng an ủi cơ khát ở trong cơ thể y đã lâu, tỉ mỉ chậm chạp cọ sát nội bích trừu sáp cũng rất ổn định dẹp yên dâm loạn. Làm cho y thoải mái dần dần nảy sinh ra cảm giác như ngâm ở trong ôn tuyền. Triệu Dự thấy hắn đã tới lạc thú, cũng rất đắc ý. Thắt lưng không thay đổi lực đạo tiếp tục đang đẩy vào, tay vuốt ve ở trước ngực Nhiễm Ngọc Nùng, giúp sữa ở trong vú đã căng đầy của Nhiễm Ngọc Nùng được bài trừ, liếm ăn hết. Nhiễm Ngọc Nùng nhẹ giọng hừ kêu lên một tiếng, hai người cũng thoải mái hưởng thụ tư vị khác của phương thức hoan ái không nóng không lạnh này. Cho đến khi cả hai bên đều đã bắt đầu phóng tinh, mới gọi người tiến vào hầu hạ tắm rửa.