Ngày mai rất nhanh biến thành hôm nay.
Đám người Thạch Phi Hiệp tinh thần phấn chấn xếp thành đội ngũ cung tiễn Mammon và Metatron rời khách sạn.
Phương tiện di chuyển vẫn như cũ là cỗ xe ngựa xé gió kia.
Thạch Phi Hiệp ngưỡng mộ nhìn “cục” kim cương trên nóc xe, thật lâu vẫn không dời mắt.
Mammon cười nói: “Ta quay về địa ngục sẽ bắt tay vào xử lý thỏa đáng chuyện nới lỏng thủ tục xin visa du lịch đến Con thuyền Noah ở địa ngục.”
Hai mắt Thạch Phi Hiệp sáng lên: “Ngươi có muốn để lại di ngôn hoặc di thư gì đó không?” Nghe nói du hành đến giới thứ mười nguy cơ rất cao a.
“Di ngôn? Di thư?” Nụ cười của Mammon lộ ra một tia nguy hiểm.
“Ta là nghĩ cho ngươi thôi.” Giọng Thạch Phi Hiệp đột nhiên trầm thấp, nghiêm mặt nói: “Ngươi cùng Metatron hơn phân nửa là vui chơi quên hết đất trời, quên ăn quên ngủ, rủi như bầu không khí đang tình nồng ý đượm lại còn phải lo lắng về chuyện này thì không khỏi quá mất hứng. Nếu để lại di ngôn di thư, là có thể không phải bồn chồn nhớ nhà, từ nay về sau chân trời góc biển, tay trong tay, một đi không trở lại. Không còn gánh nặng hay vướng bận trăm bề.”
“Thân là ma vương, ta cảm thấy mối băn khoăn của ngươi quá dư thừa.”
Thạch Phi Hiệp lui một bước: “Vậy ngươi có suy nghĩ chuyện quyên góp không?”
“Có. Ngày nào ta cũng khiến người người phải nỗ lực quyên tiền cho ta.”
“Hay là làm quảng cáo? Ta có thể treo ảnh ngươi ngay trước cửa Con thuyền Noah, để tất cả khách hàng có thể chiêm ngưỡng dung nhan của ngươi.”
“Liên hệ với di ngôn di thư ban nãy ngươi nói, rất giống ta sẽ gặp xui xẻo a.”
Địa ngục cũng có cách nói xui xẻo này sao? Có thứ gì xui xẻo hơn xuống địa ngục chứ? Thạch Phi Hiệp oán thầm trong bụng xong, tiếp tục cười làm lành: “...... Vậy, còn đầu tư thì sao? Con thuyền Noah một tay che trời lũng đoạn tài nguyên.”
“Người khác ta còn có thể suy nghĩ lại.” Mammon nói: “Đáng tiếc Con thuyền Noah có ngươi và Isfel, độ rủi ro quá cao.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Thân là con người yếu đuối mong manh, cần phải nhẹ nhàng bồng lên bế xuống, ta cảm thấy mối băn khoăn của ngươi cũng rất dư thừa.”
Mammon mỉm cười, theo sau Metatron lên xe.
Chờ cửa xe đóng lại, Thạch Phi Hiệp mới ai oán thở than: “Rõ ràng mở nhiều hộp đêm như thế, còn cố tình làm tên quỷ keo kiệt.”
Xe ngựa đang vọt về phía trước, đột nhiên dừng lại như vấp phải lực cản nào đó.
Thạch Phi Hiệp không hề phát giác, tiếp tục thở dài: “Bất quá có thể mỗi ngày xem ca múa, ngắm mỹ nữ, lại có vô số tài sản tiêu xài, cuộc sống ở địa ngục thật sự rất hạnh phúc a.”
Hắn liếc tà Gin.
Gin chớp chớp mắt nhìn xe ngựa.
“Địa ngục thật sự có nhiều màn ca múa và mỹ nữ sao?” Raton vội xen mỏ vào.
Thạch Phi Hiệp bĩu môi nhìn về phía xe ngựa: “Hỏi ông chủ ấy.”
Xe ngựa đột nhiên quay đầu lại, hai cột lửa như nước sôi phóng tới!
Xèo xèo xèo xèo......
Một tấm lưới điện lóe sáng trải ngang giữa xe ngựa và Con thuyền Noah.
Liệt mã ngẩng đầu, giơ hai móng trước lên cao, hí vang một tiếng, quay đầu, phóng về hướng bóng tối thâm trầm!
Bên trong xe ngựa.
Metatron im lặng ngồi trên thảm lông, suối tóc vàng mềm mại vén sau vành tai chảy dọc theo thắt lưng, buông xuống đùi.
Mammon nhìn một hồi, từ trong ngăn tủ lấy ra một bình rượu. Chất lỏng đỏ sậm trong chiếc bình lưu ly hơi sóng sánh. “Đây là Fadi Du, một trong những loại vang đỏ tốt nhất địa ngục.”
Metatron nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo không hề chớp động chăm chú nhìn hắn.
Mammon có chút không được tự nhiên, nhướn mày cười nói: “Ngươi đang thưởng thức ta?”
“Ta đang nghĩ, địa ngục có thật sự hạnh phúc như Thạch Phi Hiệp nói.” Metatron thản nhiên trả lời.
Tim Mammon đánh thịch một cái, bất giác dâng lên một trận mừng thầm. Những ngón tay cầm bình rượu lặng lẽ siết chặt lại, dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói: “Có lẽ, ngươi có thể tự thân thể nghiệm.”
“Ta không thể.” Metatron tuyệt nhiên không lưu hắn nửa điểm đường sống.
Ngón tay Mammon từ cổ bình trượt dần xuống đáy bình, sau đó mỉm cười nói: “Nếm thử chút rượu ngon của địa ngục hẳn là có thể đi?”
Lấy ra hai cái ly chân cao bằng lưu ly, Mammon rót rượu đầy tới một phần ba ly.
Metatron đón nhận ly rượu, nhẹ nhàng huơ huơ.
Mùi rượu theo từng nhịp lay động trên tay hắn, cũng nhẹ nhàng lan tỏa.
Mammon nâng ly, nói: “Mừng chúng ta một lần nữa được gặp lại.”
Metatron nhìn thứ chất lỏng màu sắc biến ảo trong ly, thấp giọng hỏi: “Ngươi có hối hận không? Vứt bỏ vinh quang, vứt bỏ ánh sáng, vứt bỏ ân sủng của Thần, đọa xuống cõi hoang vu kia?”
Mammon trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Hối hận.”
Hối hận trước khi bị đọa không được nhìn thấy ngươi.
Hối hận sau khi bị đọa cũng không được gặp lại ngươi.
Càng hối hận đã không kéo ngươi cùng đọa lạc!
Mắt Metatron khép hờ, che đi quang mang sáng ngời nơi đáy mắt: “Isfel từng trở về thiên đường.”
“Nhưng hắn lại đọa lạc.” Mammon đến giờ vẫn không thể hiểu nổi hắn đi lên đi xuống, đến tột cùng là muốn gì.
“Ít nhất chứng tỏ đọa thiên sứ cũng không phải không thể trở về với vòng tay của Thần.”
Mammon hiểu ý tứ của hắn: “Địa ngục phồn hoa như ngày hôm nay, là do ta từng chút một xây đắp nên.”
Quang mang trong mắt Metatron dần dần phai nhạt.
“Chuyện này không phải xuất phát từ tình yêu của ta dành cho địa ngục, mà là xuất phát từ lòng ham muốn theo đuổi tiền tài phú quý.” Mammon lắc lắc rượu trong ly, “Rời khỏi thiên đường, là bởi vì ta rốt cuộc cũng không thể áp chế được dục vọng của mình nữa.”
Metatron ngước mắt, mỉm cười: “Ta từng nghe rất nhiều truyền thuyết về địa ngục. Toàn là những câu chuyện tuyệt vời.”
Từ hoang vu thành phồn thịnh, mỗi đọa thiên sứ đều phải trả giá rất nhiều.
Metatron nghĩ, không ai có tư cách đoạt lấy chốn đào viên mà bọn họ đã dùng chính tay mình khai khẩn nên.
Xe ngựa cứ lặng lẽ chạy, hòa dần vào bóng đêm cùng tĩnh mịch.
Khác với những giới khác, cửa ra vào của giới thứ muời như một cái hang thông gió cực to, không ngừng thổi văng những vật thể cố gắng tiếp cận. Phàm là phi thuyền muốn tiến vào giới thứ mười đều phải trang bị lưới phòng hộ làm giảm sức gió, sau đó dốc hết tốc lực xông vào.
Xe ngựa địa ngục tuy không có lưới phòng hộ như phi thuyền, nhưng nó có kết giới của Mammon.
Liệt mã chỉ cần giữ nguyên tốc độ ban đầu, dễ dàng vọt vào giới thứ mười.
Metatron cùng Mammon ngồi trong xe, chợt cảm thấy bên ngoài bỗng nhiên sáng rực.
Mammon triệt tiêu kết giới, nhiệt độ xung quanh lập tức lên cao.
Metatron mâu quang ngưng trọng, nhiệt độ liền hạ dần, duy trì ở mức trên dưới hai mươi hai độ.
Mammon mở cửa, biển cát vàng chói mắt mênh mông trải ra trước mặt, sắc trời trắng dị thường, phóng tầm mắt nhìn lại, không nơi nào không phát sáng.
“Là cảnh tượng mà tinh linh kia gặp được.” Mammon khép cửa, chỉ huy ngựa tiếp tục tiến tới.
Metatron như có chút đăm chiêu.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Mammon thấy hắn cầm ly rượu hai ngày hai đêm, nhưng không uống lấy nửa giọt.
Metatron nói: “Ta đang nghĩ, cuộc sống của bọn họ ở đó như thế nào.”
Biển cát mênh mông không phải là một nơi thích hợp để cư trú.
Mammon rốt cuộc cũng nhịn không được rút ly rượu khỏi tay hắn.
Hàng my Metatron khẽ run lên, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“Kiêng rượu?” Mammon một hơi uống cạn ly rượu, đầu lưỡi đỏ tươi ướt át chậm rãi liếm cánh môi dưới, “Ta nhớ trước kia ngươi rất thích đánh giá rượu ngon hay dở.”
Metatron nói: “Lâu rồi không uống, nên quên mất đánh giá thế nào.”
Có phải cũng quên cả ta?
Mammon siết chặt ly rượu, tiện tay ném vào ngăn tủ.
“Nhìn kìa.” Metatron trông về phía ngoài cửa sổ.
Thừa biết hắn chính là muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa đôi bên, nhưng Mammon lại mượn cơ hội ghé lại gần. Khoảnh khắc hai bờ vai chạm vào nhau, hắn rõ ràng cảm nhận được cách một lớp vải, Metatron đang run lên, ngay sau đó là độ ấm của da thịt truyền tới.
Trong lòng chợt rung động, hài lòng đến gần như muốn dừng xe.
“Đây hẳn là cảnh sắc mà vị titan kia nhìn thấy.” Giọng nói của Metatron lướt qua tai hắn. Mammon theo ánh mắt hắn nhìn lại.
Phía trước xe ngựa, vốn nên là nơi biển cát vàng và đường chân trời giao nhau, một bức tường lửa ngút trời đang hừng hực thiêu đốt. Xe ngựa càng tới gần, bức tường lửa cũng dần lộ ra bộ mặt dữ tợn vốn có của nó.
“Lửa to quá.” Metatron để ý thấy chính giữa bức tường lửa đích thực có một khe hở rất nhỏ, chỉ có thể cho một người lách vào. Khó trách titan không dám đi. Theo độ rộng của thông đạo mà nói, titan chỉ cần một bước không vững, liền có thể bị nướng, hơn nữa rất khó quay đầu.
“Chúng ta xuyên qua luôn hay sao?” Mammon cho xe dừng lại, xoay mặt nhìn Metatron.
Bởi vì thân thể hắn vẫn nửa nghiêng như trước, cho nên chóp mũi hắn chỉ cách cổ Metatron năm phân.
Mammon đột nhiên phát hiện đây không phải một loại hưởng thụ, mà là một loại dày vò. Nhất là bây giờ hắn không muốn lui, lại không dám tiến, cả người đã sa vào vũng lầy vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Metatron dường như không hề phát giác khoảng cách ái muội này giữa hai người, đầu vẫn xoay về phía bức tường lửa, “Được.” Hắn nâng tay, một vòng sáng trong suốt từ trong lòng bàn tay tản ra, lượn quanh xe ngựa, như một lớp màng trong suốt.
Mammon búng tay.
Liệt mã đồng loạt hí lên, như tên bắn vọt vào tường lửa.
Màng sáng như quả cầu thủy tinh, ngăn cản ngọn lửa hung hãn bên ngoài.
Xe ngựa bay nhanh, lửa hai bên bị đánh dạt tung tóe.
Metatron đột nhiên lại phóng một vòng sáng ra ngoài.
Mammon hỏi: “Sao vậy?”
“Ngọn lửa đang gây áp lực vào chính giữa.” Metatron nói.
Thân thể Mammon phút chốc liền từ trong xe chuyển lên đỉnh xe. Lửa cháy hừng hực trước, sau, trái, phải như tấm chăn gấm ấm áp, bọc bọc toàn bộ cỗ xe. Cho dù đang ở trong kết giới của Metatron, hắn vẫn cảm nhận được ngọn lửa đang từng chút một gặm nhấm vòng sáng.
“Lửa tham lam.” Mammon khẽ nhíu mày.
“Ngươi gặp qua rồi?” Metatron xuất hiện sau lưng hắn.
Tâm tình Mammon không hiểu sao lại tốt hẳn lên, “Địa ngục cũng có loại lửa như vậy, không ngừng gặm nhấm những loại năng lượng khác để tự bành trướng.”
“Lửa tham lam?”
“Lucifer đại nhân hay dùng.” Mammon buông tay, “Nhưng không phải do ta phát minh.”
“Nó sẽ dần dần nuốt chửng biển cát kia.”
“Khẩu vị của nó rất lớn, không kiêng thứ gì, ngoại trừ......” Mammon quay đầu cùng nhìn Metatron, đồng thời nói: “Nước.” Trong bốn vị đại biểu, Tinh linh nhìn thấy cát vàng, Titan thản nhìn thấy lửa tham lam, Người lùn nhìn thấy nước. Quá rõ ràng, giới thứ mười vẫn tuân theo quy tắc chế hành nhau.
Metatron nói: “Xem ra, kế tiếp có thể chúng ta sẽ được thưởng thức đến đáy nước phong tình của giới thứ mười.”
Mammon bổ sung: “Còn có con quái vật khổng lồ không biết tên.”
“Ngươi đang lo lắng?”
“Không.” Mammon cho tay vào túi quần, “Ta chỉ sực nhớ, nhà ta còn có ba bể cá lớn vẫn trống không.”
Metatron mỉm cười nói: “Vậy phải chuẩn bị mồi câu rồi.”