U Linh Giới

U Linh Giới - Chương 33: Phiên ngoại 2: Kế hoạch ngọt ngào - Phát minh mới




Có Mammon cùng Metatron tọa trấn, công cuộc kiến thiết giới thứ mười rất nhanh đi vào quỹ đạo.

Phương án tám khu vực lớn do các kỹ sư người lùn cật lực đề cử cuối cùng bại trước phương án mới chín khu vực lớn do Metatron đề nghị. Phương án này của hắn lấy Chủ thành làm trung tâm, hình thành bố cục cửu cung cách. Metatron cho rằng, Chủ thành của giới thứ mười là một trong những biểu tượng tinh thần của thiên sứ giới thứ mười, có lẽ trong mắt các kỹ sư nó thoạt nhìn hơi cũ kỹ, nhưng với các thiên sứ mà nói, đây là tòa thành vinh diệu lấp lánh hào quang lịch sử vạn năm.

Các kỹ sư người lùn mặc dù rất muốn vãn hồi, nhưng lại bại trận bởi một phiếu có quyền quyết định —— phiếu của Mammon.

Bọn họ nhanh chóng chỉnh sửa phương án ban đầu, lập tức chú tâm vào xây dựng khu vực thứ nhất.

Thi công khí thế hừng hực.

Mammon đang chuẩn bị nhân lúc nhàn hạ bù đắp cảm tình trống trải vạn năm với Metatron, sứ giả của Beelzebub lại tìm tới.

Mammon cúi đầu nhìn người lùn tí hon ôm một cái rương to đùng, nhíu mày nói: “Ngươi là sứ giả của Beelzebub?”

Người lùn buông rương, sau đó lui một bước, cởi xuống chiếc mũ có độ dài tương đương với chiều cao hắn ở trên đầu, dùng hai tay ôm, cung kính hành lễ nói: “Thật vinh hạnh được gặp ngài, ma vương điện hạ vĩ đại của ta.”

Mammon có dự cảm, nếu mình xả đông xả tây, đối phương tuyệt đối có thể ăn theo kéo xa đến mười vạn tám ngàn dặm. “Chuyện gì?” Hắn quyết định dùng phương thức ngắn gọn tốc chiến tốc thắng.

Người lùn hiển nhiên cảm thấy có chút thất vọng bởi đức tính ngắn gọn của Mammon, bất quá hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, nói: “Ta đến đây, là để thay mặt Beelzebub ma vương điện hạ, dâng lên phát minh mới nhất của ta cho ngài sử dụng.”

Mammon nhịp nhịp ngón tay, “Lấy ra xem.”

Người lùn đội lại mũ, dị thường trịnh trọng bắt đầu mở rương. Bởi vì mở rương cần cúi đầu, mà hễ hắn cúi đầu mũ sẽ rơi xuống, cho nên xuyên suốt quá trình mở rương, hắn vẫn luôn trong trạng thái không ngừng vịn mũ.

Mammon búng tay một cái.

Người lùn cảm thấy trên đầu nhẹ hẫng. Chiếc mũ đã dính lên trần nhà.

“Yên tâm, đến khi ngươi ra về, nó sẽ đi theo ngươi.” Mammon nói, “Văn phòng của ta không thiếu mấy loại phụ kiện này.”

Người lùn cảm động chắp tay nói: “Mammon ma vương điện hạ, ngài quả nhiên đúng như lời đồn, ôn nhu thân thiện hiểu lòng người.”

Mammon hỏi: “Lời đồn này là Meta nói với ngươi sao?”

“Meta? Ta không biết Meta là ai.” Người lùn rất mờ mịt.

“Metatron.” Mammon bổ sung.

“Nga nga! Nga!” Người lùn cực kích động, “Đương nhiên không phải. Nhưng ta là người sùng bái ngài ấy, nếu ngài ấy chịu nói chuyện với ta, không không không, cho dù chỉ một chữ thôi, ta cũng nguyện ý hiến thân!”

“......” Mammon khóe môi câu lên, nhưng tuyệt đối không phải thiện ý, “Ngươi không phải vừa nói có phát minh gì sao?”

Người lùn tâm tư rất nhanh bị dắt trở về, “Nga, phải nha, phát minh.” Hắn mở rương ra, bên trong lại chứa một cái rương khác.

Mammon nghĩ, hắn đã tìm được cái cớ để đánh người còn tốt hơn cái mũ chết tiệt kia.

“Bao bì của ngươi thật đặc biệt.” Mammon vừa nói, vừa cân nhắc xem nên tống hắn ra từ cửa sổ hay là từ cửa chính.

“Đây không phải bao bì.” Người lùn nhấc cái rương ngoài nhỏ hơn ra thoạt nhìn không có gì khác cái rương bên ngoài, nói, “Đây là phát minh của ta.”

“Một cái rương?” Mammon nhướn mày.

Người lùn nói: “Nó không phải cái rương bình thường. Nó rất vĩ đại, có thể kết nối ý niệm giữa hai nơi.”

Mammon nói: “Máy thông tấn?” Ai đời mỗi ngày khiêng một cái máy thông tấn lớn như vậy đi tới đi lui?

Người lùn nói: “Không. Nó là máy chuyển phát.”

Mammon lại có dự cảm bất hảo.

Người lùn mở rương, từ bên trong lôi ra một bảng điều khiển từ xa, sau đó thần tốc ấn một dãy số.

Qua một lát, đèn trên bảng điều khiển sáng lên.

Người lùn hướng bảng điều khiển từ xa ngay đối diện cái rương, ấn nút màu lục.

Phụt.

Cái rương kia liền y như máy in nhả ra một tờ giấy. Trên giấy dùng văn tự của địa ngục viết thật to: Thí nghiệm.

Người lùn hưng phấn reo lên, “Thành công rồi!” Hắn lại ấn vài cái lên bàn phím.

Cái rương nhất thời như thác nước, liều mạng tuôn giấy ra ngoài, mãi đến khi nó không chứa thêm được nữa, mới dừng lại.

Người lùn kích động như bị lên máu, “Thành công rồi! Tuyệt quá! Ma vương điện hạ, ngài hiện tại có phải cũng rất kích động, rất hưng phấn, rất khó giữ bình tĩnh?”

Mammon bình tĩnh nói: “Trước khi ta kích động, hưng phấn và khó giữ bình tĩnh, có thể hỏi trước một câu, đây là cái quái gì không?”

“Nga nga, xin lỗi. Ta cao hứng hơi thái quá.” Người lùn vội ho một tiếng, “Đây là máy chuyển phát. Trước đó Beelzebub điện hạ vẫn luôn đau đầu vì không thể kịp thời đưa văn kiện đến tay ngài quyết định, cho nên ta mới xung phong nhận việc thiết kế máy chuyển phát. Nó có thể bất chấp hạn chế của không gian, bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp đưa tư liệu còn nóng hổi đến tay ngài. Nga, ta biết ngài hiện giờ nhất định rất kích động, rất muốn cảm tạ ta, nhưng ta phải nói, đây là chuyện ta nên làm. Trong lòng ta, ngài và Beelzebub điện hạ đều là tấm gương, là thần tượng của ta...... Ta...... Mammon điện hạ, ngài, ngài muốn làm gì?”

Người lùn hoảng sợ nhìn Mammon đang xách cổ áo mình, hai chân ngắn ngủn không ngừng giãy dụa.

“Ta hiện giờ rất khó giữ bình tĩnh.” Mammon mỉm cười nói.

“A... Vậy, vậy sao?” Người lùn có chậm tiêu cỡ nào đi chăng nữa cũng nhìn ra được tính chất khác biệt giữa ‘khó giữ bình tĩnh’ của Mammon và ‘khó giữ bình tĩnh’ trong tưởng tượng của hắn.

Mammon nói: “Cho nên ta hy vọng ngươi có thể ra ngoài, để ta bình tĩnh lại một chút.”

“Được chứ được chứ, không thành vấn đề, ngài thả ta xuống, ta lập tức đi!”

“Không cần. Ta cũng giống như ngươi, rất thích lấy việc giúp người làm niềm vui.” Mammon mỉm cười, cổ tay thoắt động.

Người lùn trực tiếp tông cửa bay ra ngoài.

Cùng đi với hắn còn có chiếc mũ dính trên trần nhà trước đó.

“Ta là một người luôn giữ uy tín.” Mammon mỉm cười.

Hắn cúi đầu rút mấy phần văn kiện trong rương, lại nhìn bảng điều khiển từ xa vẫn còn nhấp nháy đèn, lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

Lúc sắp tới cửa, cái rương đột nhiên bốc cháy, bảng điều khiển tự động nổ tung.

Mammon cước bộ khựng lại một chút, cũng không quay đầu đã đóng cửa, lẩm bẩm: “Chất lượng không đạt tiêu chuẩn.”