U U Lục Minh

Chương 10: Bị con trai tỏ tình




Edit: Cháo

Đáng tiếc thời gian vui vẻ luôn rất ngắn, bởi vì sắp đến ngày nhập học rồi.

Lần nhập học này khác với trước kia, bởi vì lần nhập học này đồng nghĩa với việc Lục Chiêu và Lộc Thời Ngộ thật sự phải xa nhau.

Bọn họ cũng không thể gặp nhau mỗi ngày, không thể cùng đi học cũng không thể đến nhà đối phương làm khách bất cứ lúc nào như trước kia nữa.

Mặc dù Lộc Thời Ngộ che giấu rất tốt, nhưng Lục Chiêu vẫn thấy được sự tiếc nuối trong mắt cậu.

Trước lúc xa nhau Lục Chiêu đồng ý với Lộc Thời Ngộ, “Chỉ cần cuối tuần không có tiết học thì anh Tinh Tinh nhất định sẽ về nhà, hơn nữa U U có thể gọi điện hoặc nhắn tin bất cứ lúc nào cho anh, anh Tinh Tinh bảo đảm sẽ trả lời hết, được không?”

Nghe thế Lộc Thời Ngộ mới vui lên, ôm Lục Chiêu một cái chào tạm biệt với hắn, “Em biết rồi, hẹn gặp lại anh Tinh Tinh.”

Lục Chiêu học chuyên ngành khoa học công nghệ, phòng ký túc của bọn họ có sáu người, tất cả đều học cùng chuyên ngành với nhau.

Nữ sinh học ngành khoa học công nghệ không nhiều, năm người trong số họ đều đang độc thân, chỉ có một người có bạn gái.

Trong khi bốn tên quý tộc độc thân đang âm thầm quyết tâm, nhất định phải thoát ế ở Đại học.

Thì một tên khác…

Tên quý tộc độc thân kia đang trò chuyện với em trai hắn, căn bản không chú ý những người khác đang nói cái gì.

Nam sinh đã có người yêu trong phòng ký túc tên Trần Hiến Tiêu, cậu ta và bạn gái là bạn học thời Cấp 3, lúc tốt nghiệp cậu ta đã lấy hết can đảm tỏ tình với bạn nữ, vừa may bạn nữ cũng thích cậu ta, vì thế hai người cứ thế thuận nước xuôi dòng ở bên nhau.

Cậu ta nhìn Lục Chiêu kè kè với cái di động cả ngày lẫn đêm mà nghi ngờ sâu sắc, “Lục Chiêu này, cậu thật sự không có bạn gái hả?”

Không có bạn gái mà sao cứ dính lấy cái điện thoại cả ngày vậy? Quả thật trông còn bận hơn cả người đã có bạn gái là cậu ta đây.

Cơ mà cũng không thấy Lục Chiêu thân thiết với cô gái nào.

Chẳng lẽ Lục Chiêu yêu qua mạng?

Trần Hiến Tiêu bị suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn.

Không phải yêu qua mạng thật đấy chứ?

Càng nghĩ cậu ta càng cảm thấy suy đoán của mình là có căn cứ, bởi vì yêu qua mạng cho nên mới từ chối những nữ sinh khác dứt khoát như vậy? Cho nên mới thường xuyên ôm điện thoại nói chuyện với người ta?

Sau khi trả lời tin nhắn xong Lục Chiêu tắt di động để sang một bên, gia nhập câu chuyện của đám bạn cùng phòng, “Không có.”

Quái thật! Sao suốt ngày hỏi hắn vấn đề đó vậy?

Trần Hiến Tiêu vẫn chưa tin, cậu ta tiếp tục hỏi tới: “Vậy cậu yêu qua mạng à?” Suy cho cùng thì giờ người yêu qua mạng cũng nhiều lắm.

Nhưng cậu ta cảm thấy vẫn nên nhắc nhở bạn cùng phòng của mình, “Yêu qua mạng dễ gặp bọn lừa đảo lắm, cậu nhất định đừng để bị lừa.”

Yêu qua mạng ấy, cách một cái di động thì ngay cả bên đối phương là nam hay nữ là già hay trẻ cũng không biết được.

Rất dễ bị mắc lừa!

Lấy thằng bạn nối khố của cậu ta để nói đi, còn tưởng rằng tìm được một chị bé có giọng loli, kết quả đối phương là con trai dùng máy biến giọng.

Thằng bạn nối khố của cậu ta đến giờ vẫn còn đi tìm tên khốn lừa tình đó kia kìa.

Còn cả bạn cùng phòng của bạn gái cậu ta nữa, nghe nói trước kia chơi game gặp được một đại thần, vốn tưởng sẽ có một mối tình ngọt ngào, kết quả khi gặp mặt, đối phương vậy mà lại là một cậu nhóc vừa lên lớp Bảy.

Yêu không thành, còn phải mời đối phương ăn KFC.

Tuy cậu nhóc đó vô cùng trượng nghĩa nói rằng sau này có thể dẫn cô bạn chơi game thăng cấp, nhưng sau khi trở về bạn cùng phòng của bạn gái cậu ta phải xóa game vội.

Rất sợ làm hư đóa hoa tương lai của Tổ quốc.

Vậy mới nói, yêu qua mạng nguy hiểm cỡ nào, phải cẩn thận mới được.

Lục Chiêu chẳng hiểu sao đề tài câu chuyện lại chuyển tới người mình, nhưng hắn vẫn nói rõ ràng, “Không yêu qua mạng, cũng không có bạn gái.” Ngày nào hắn cũng bận như thế thì làm gì có thời gian tìm bạn gái chứ.

Những người khác trong phòng cũng tỏ vẻ không tin, “Thế cậu suốt ngày ôm điện thoại nói chuyện với ai vậy?”



Một người khác cũng ồn ào theo: “Đúng vậy! Sáng sớm hôm qua tôi còn thấy cậu dậy sớm gọi điện với người ta kìa.”

Làm gì có sinh viên Đại học nào không có tiết học mà vẫn dậy sớm như thế chứ! Trong này nhất định có chuyện mờ ám!

Lục Chiêu giải thích: “Trẻ con trong nhà.”

Hôm qua hắn gọi điện là để hỏi xem Lộc U U có ăn sáng đầy đủ hay không.

Lời này của Lục Chiêu thành công gợi lên sự tò mò cùa mọi người, bọn họ lại bắt đầu ồn ào lên: “Là trẻ con trong nhà hay là cô gái nhỏ trong nhà thế!”

Lục Chiêu lười nói nhiều với bọn họ.

Đại học không thể so với Cấp 3, hẹn hò ở Cấp 3 thì là yêu sớm, còn Đại học thì yêu đương là chuyện bình thường.

Dù đã sớm không còn quan tâm đến việc trở thành trùm trường, hành vi cũng khiêm tốn hơn nhiều so với thời Cấp 3, nhưng sau khi lên Đại học nữ sinh theo đuổi Lục Chiêu quả thật vẫn rất nhiều.

Muốn khiêm tốn mà khó lắm cơ.

Lục Chiêu cũng thấy rất phiền não, làm đám bạn cùng phòng tức đến nỗi nhao nhao mắng hắn là cố tình khoe khoang trá hình.

Nhưng Lục Chiêu không ngờ tới, một chuyện vô cùng hoang đường lại xảy ra với hắn.

Không lâu sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, hắn bị một tên con trai tỏ tình!

Đúng thế, con trai.

Giới tính nam giống hắn.

Tuy Lục Chiêu quen bạn gái từ Cấp 2, nhưng kinh nghiệm yêu đương của hắn bằng không.

Sau khi bị tỏ tình, hắn không thể tin nổi nhìn cậu trai trước mắt, nói năng lộn xộn: “Cậu nói cậu thích tôi? Cậu… cậu có chắc là cậu thích tôi không?”

Sẽ không phải là đùa ác ý hoặc là trò chọc phá gì đó chứ?

Người trước mặt có yết hầu, nhìn là biết chính là con trai.

Nhưng y lại nói, thích mình?

Đối phương là nam, mình cũng là nam.

Hai thằng con trai có gì hay mà thích?

Lục Chiêu hoang mang.

Ấy vậy mà cậu trai kia còn thản nhiên nói: “Đúng vậy, Lục Chiêu, em thích anh, chính là kiểu thích muốn hẹn hò yêu đương với anh.”

Chuyện này hiển nhiên dính đến điểm mù kiến thức của Lục Chiêu, hắn từ chối lời tỏ tình của y, sau đó gần như là chạy mất dạng.

Từ nhỏ đến lớn Lục Chiêu được tỏ tình không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên bị tỏ tình mà thấy hoang mang hỗn loạn giống như bây giờ.

Không lâu sau trên tieba trường đều nói rằng, Lục Chiêu là trai thẳng, có khi còn là kiểu trai thẳng kỳ thị người đồng tính nữa.

Bởi vì không ít người nhận ra sau khi bị cậu trai kia tỏ tình Lục Chiêu đã tự kỷ mất mấy ngày.

Có điều đám bạn cùng phòng hiển nhiên bình tĩnh hơn Lục Chiêu nhiều, nhìn Lục Chiêu buồn bực mấy ngày nay, mọi người sôi nổi khuyên nhủ:

“Chẳng qua bị con trai tỏ tình thôi mà? Có gì to tát đâu! Gì mà đến mức nghi ngờ cuộc đời vậy?”

“Đúng á! Con trai có thể hẹn hò yêu đương với con gái được thì cũng có thể hẹn hò yêu đương với con trai mà!”

“Yêu là không phân biệt giới tính, thích chính là thích thôi, chuyện đơn giản quá mà!”

Mọi người thấy hắn không nói lời nào, không khỏi nghĩ đến mấy lời nói trên tieba, “Lục Chiêu này, không phải cậu thật sự kỳ thị đồng tính đấy chứ?”

Lục Chiêu bị bọn họ ồn ào đến nhức cả đầu, “Không phải!” Đây là lần đầu hắn bị con trai tỏ tình, không có kinh nghiệm thôi, còn chưa đến mức ghét hay là phản cảm.

Chẳng qua hắn… cảm thấy trong đầu vẫn còn chút gì đó rối loạn chưa được xuôi cho lắm.

Còn không chờ Lục Chiêu nghĩ ra, lại có một đàn chỉ tỏ tình với Lục Chiêu.

Khác với những cô gái từng theo đuổi Lục Chiêu, đàn chị này thế tới dồn dập, quyết tâm chiến thắng.



Hơn nữa đàn chị học khoa múa, dáng người rất đẹp, tính tình cũng dịu dàng, bạn cùng phòng hăm hở trêu Lục Chiêu: “Thằng nhóc nhà mi, đào hoa phết nhá!”

Sau cái lần Lục Chiêu tự kỷ mấy ngày vì bị con trai tỏ tình, mọi người đã ngầm thừa nhận Lục Chiêu là trai thẳng, còn là kiểu thẳng đến không thể thẳng hơn được kìa.

Cho nên cả bọn ăn ý không nhắc lại chuyện đó nữa.

Đàn chị theo đuổi Lục Chiêu hơn nửa tháng, bạn cùng phòng không nhìn nổi bất bình thay đàn chị.

“Không phải chứ Lục Chiêu, đó là hoa khôi của khoa múa đấy!”

“Tôi nói này Lục Chiêu, chị gái đẹp như vậy mà cậu cũng chê được à?!”

“Mắt bây cao quá rồi đấy!”

Đẹp?

Lục Chiêu nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có đẹp mấy đâu.

Chỉ là… trông được thôi mà?

Lục Chiêu thuận miệng bịa lý do: “Tôi không thích tình chị em.”

Bạn cùng phòng ném gối vào Lục Chiêu, “Có mà cậu lắm chuyện ấy! Bị ế cũng đáng!”

Mấy ngày nữa là lễ Quốc khánh, các cậu trai trong phòng nhanh chóng chuyển đề tài, bắt đầu thảo luận xem Quốc khánh đi đâu chơi, mọi người hỏi Lục Chiêu có muốn đi cùng không.

Lục Chiêu không có hứng nói: “Không đi.”

Dùng ngón chân cũng biết mấy điểm đi chơi nhất định sẽ rất đông vào dịp Quốc khánh, nghìn nghịt chỉ toàn người với người, có gì hay đâu mà chơi.

Trần Hiến Tiêu vô cùng phấn khởi chia sẻ lịch trình của mình với mọi người: “Tôi nghĩ xong cả rồi, Quốc khánh sẽ đi Disney với Trình Trình, nghe nói màn bắn pháo hoa ở Disney đẹp lắm! Trình Trình nhất định sẽ thích!”

Trình Trình chính là bạn gái của Trần Hiến Tiêu, đã từng tới trường bọn họ tìm cậu ta rồi.

“Ồ ~”

“Xì!”

Mấy người khác trong phòng nói Trần Hiến Tiêu lại bắt đầu khoe rồi, không cho đám chó độc thân chút đường sống nào cả.

Trần Hiến Tiêu ngồi cười ngây ngô.

Disney.

Lục Chiêu lập tức bắt được từ mấu chốt.

Hắn nhớ Lộc U U hình như từng nói muốn đi Disney chơi.

Tối đó Lục Chiêu gọi điện ngay cho Lộc Thời Ngộ, “U U, Quốc khánh này có muốn đi chơi đâu không?”

“Có!” Lục Chiêu cách màn hình cũng có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của Lộc U U.

Lục Chiêu hoàn toàn quên luôn cái suy nghĩ “đông người có gì hay mà chơi” kia, “Chờ đến kỳ nghỉ anh Tinh Tinh sẽ đón em, dẫn em đến Disney chơi.”

Suy nghĩ của Lục Chiêu là, trong kỳ thi tháng Lộc U U lại đứng đầu khối, nghỉ lễ Quốc khánh dẫn cậu ra ngoài chơi cho đã một trận, xem như là phần thưởng cho bạn nhỏ chăm chỉ hiếu học.

Phải biết rằng, chính là đứng đầu khối đấy.

Siêu lắm đấy biết không?!

Hắn và đám bạn cùng phòng chưa thi nhất khối lần nào đâu, nhưng Lộc U U lại có thể dễ dàng đứng đầu như vậy.

Lộc U U thật thông minh!

Lục Chiêu đã đặt trước vé tàu cao tốc đi Thượng Hải rồi lại đặt trước phòng khách sạn mua sẵn vé vào Disney, còn nghiên cứu cả bí kíp trên mạng.

Đây là lần đầu tiên hắn dẫn Lộc U U đi chơi riêng một mình!

Lục Chiêu kích động cả một đêm ngủ không ngon giấc.